V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, Kim Thái Hanh đến đón Phó Thời ở trạm xe. Đây là một Alpha tuổi đôi mươi, màu da trắng ngần, tướng mạo gọn gàng. Cậu ta đeo một cặp mắt kính gọng mảnh màu vàng, rất có vài phần khí khái của phần tử trí thức thế kỷ trước.

Kim Thái Hanh bắt tay với cậu ta, nói: "Kim Thái Hanh." Phó Thời cười đáp lại, "Quấy rầy mấy ngày."

Trên đường đi, Phó Thời ngồi ở ghế sau không chủ động bắt chuyện. Thế mà khi thấy Kim Thái Hanh xuống xe mua một ly trà sữa thì hỏi một câu, "Trà sữa ở khu này uống ngon không?"

"Tiểu Quốc thích uống, tôi chưa uống thử."

"Ồ." Phó Thời gật đầu không nói thêm gì nữa.

Tối hôm qua Điền Chính Quốc lại bị Kim Thái Hanh giày vò cả đêm, buổi sáng mặc áo len cũng làm ngực bị đau. Lúc cậu đi ra từ nhà vệ sinh vừa vặn nghe được tiếng khóa cửa. Là Kim Thái Hanh về.

Phó Thời vừa thay giày xong thì trông thấy Điền Chính Quốc. Cậu ta đi tới ôm lấy cậu. cười nói: "Tiểu Quốc, đã lâu không gặp." Phó Thời quen biết với cậu từ rất lâu. Hồi nhỏ cũng là bạn chơi cùng nhau.

Bọn họ ôm một lúc thì tách ra. Kim Thái Hanh đưa trà sữa cho Điền Chính Quốc, hôn mặt Điền Chính Quốc một cái, nói: "Anh vào phòng ngủ thay đồ trước."

Hắn chưa từng để Điền Chính Quốc khó xử trước mặt người ngoài. Điền Chính Quốc rót cho Phó Thời ly nước, Phó Thời cười nhận lấy, hỏi: "Tiểu Quốc, bây giờ anh vẫn đang vẽ tranh hả?"

"Ừm, làm việc thôi, còn cậu, lần này đến tham gia tranh tài à?"

"Đúng vậy, trước đó báo danh trên mạng, không ngờ vận khí tốt vào được trận chung kết. Đúng lúc được nghỉ nên thuận tiện ghé thăm anh một chút."

Điền Chính Quốc trong chốc lát không biết nói gì, tìm đại một cái cớ, "Kim Thái Hanh ở trong lâu quá, anh vào xem anh ấy."

Phó Thời uống một hớp nước, nhìn bóng lưng Điền Chính Quốc, đôi mắt sâu hun hút.

Điền Chính Quốc đi vào còn chưa kịp nhìn Kim Thái Hanh thì đã bị hắn quăng trên giường, Kim Thái Hanh bắt chẹt thời gian, "Qua ba phút mới vào, ở ngoài nói chuyện gì đấy?"

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ sờ sờ mặt của hắn, "Khách tới cũng nên hàn huyên một chút mà."

Kim Thái Hanh bị từ "khách " này lấy lòng, hít hà cần cổ Điền Chính Quốc, "Sao chồng lại không ngửi thấy hương sữa trên người nữa rồi? Tối hôm qua anh có ngửi thấy mà." Tay hắn đã sớm bám lên vú vào Điền Chính Quốc vuốt vuốt, trêu chọc nói: "Sắp ra sữa rồi, cục cưng nói xem em có cho chồng uống không?"

Điền Chính Quốc nhìn hắn, ánh mắt chân thành dỗ hắn, "Sẽ cho anh hết mà. Đứng dậy, đi ăn cơm trước, đêm nay lại nói."

Kim Thái Hanh hung hăng hôn cậu một ngụm, trên tay véo mạnh đầu vú của cậu rồi mới đứng lên.

Lúc hai người đi ra, Phó Thời nhìn Điền Chính Quốc ửng đỏ hai gò má, Kim Thái Hanh mặt mày hớn hở cũng biết bọn họ làm gì bên trong. Cậu ta cúi đầu tự giễu trong lòng, "Bọn họ là vợ chồng. Đây mới là sinh hoạt hàng ngày của họ."

Qua buổi sáng, chỉ có Kim Thái Hanh thỉnh thoảng lại gần Điền Chính Quốc thơm một cái, ba người bình an vô sự trải qua. Lúc ăn cơm trưa, Phó Thời giống như vô tình mở miệng, "Điền Chính Quốc, anh có thể dạy em vẽ bóng mờ được không? Em vẽ mãi mà không được."

Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh. Thế mà Kim Thái Hanh lại mở miệng trước, "Anh cũng muốn xem thử quá trình vẽ tranh, anh còn chưa được ngắm Tiểu Quốc vẽ tranh đấy."

Hắn sẽ không cho phép Omega nhỏ nhà mình ở chung phòng với một người đàn ông khác.

Buổi chiều, Phó Thời lấy ra bảng vẽ, Điền Chính Quốc ở một bên hướng dẫn. Phó Thời rất ngay thẳng, ngược lại Điền Chính Quốc hơi quên cách vẽ, nhiều lần đưa bút sượt qua cổ tay Phó Thời.

Kim Thái Hanh ngồi nhìn bên cạnh, hận không thể dùng dây thừng trói Điền Chính Quốc đặng cưỡng gian cậu. Nhưng một người được giáo dục từ nhỏ như hắn vẫn có thể duy trì bình tĩnh cơ bản nhất trước mặt người ngoài. Chỉ có điều một mình hắn đã uống tận năm ly nước lớn.

Ban đêm Điền Chính Quốc vừa vào phòng, Kim Thái Hanh lập tức đóng cửa lại. Cách âm trong nhà không tệ, Điền Chính Quốc biết đây là muốn tính hết nợ nần với cậu.

Kim Thái Hanh ngồi bên giường, trên mặt không có biểu cảm, từ từ uống một ngụm rượu, chờ hoa hồng nhỏ lại dỗ anh.

Điền Chính Quốc đứng đấy vừa vặn có thể cho Kim Thái Hanh chôn mặt vào ngực, cậu dịu dàng nói: "Đừng tức giận nữa nhé?"

Kim Thái Hanh lại cười giễu một tiếng, tay đặt lên bờ eo của cậu. Giọng nói hắn nguy hiểm, "Đang đợi cậu ta tới nhỉ, phải không?" Điền Chính Quốc biết hắn lại bận lòng mấy chuyện vụn vặt, đưa tay kéo ra vạt áo trước ngực, nâng đôi vú đến trước mặt Kim Thái Hanh. Ở giữa thịt vú trắng nõn mịn màng là quầng vú hồng hồng. Cậu đưa đầu vú tới bên miệng Kim Thái Hanh, "Ngậm vào, như thế anh mới chịu ngoan ngoãn nghe em nói."

Kim Thái Hanh liếc cậu một cái, không khách khí há miệng cắn mút đầu vú. Trong chốc lát Điền Chính Quốc bị hắn làm cho đứng không vững, âm thanh run rẩy, "Cậu ấy là khách, cũng là con trai một người bạn của mẹ em, em chưa từng có suy nghĩa gì đó."

Kim Thái Hanh bắt đầu ăn thịt vú kế bên, "Ư, anh nhẹ chút." Điền Chính Quốc vỗ vỗ đầu Kim Thái Hanh, "Lần này là em không chú ý chừng mực, lần sau sẽ không thế. Chồng tha thứ em đi mà?"

Kim Thái Hanh hàm hồ trả lời "Ừm " một tiếng rồi lại bắt đầu ăn đầu vú bên phải. Điền Chính Quốc bị hắn đốt lên lửa tình khó nhịn, ôm lấy đầu của hắn bắt đầu nhẹ giọng kêu rên.

Bên trên hai vú đều là nước bọt của Kim Thái Hanh, núm vú lại còn sưng lên. Kim Thái Hanh đặt cậu lên giường, vội vàng lột quần lót của cậu. "Muốn thao cục cưng."

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại cười một tiếng. Dương cụ của Kim Thái Hanh lập tức đâm vào khoang sinh sản, thỏa mãn thở ra một tiếng.

Điền Chính Quốc mở rộng hai chân, bị thao không ngừng chấn động. Kim Thái Hanh hạ xuống từng nụ hôn trên mỗi tất da thịt của cậu. Thúc vào khoảng một trăm cái, Kim Thái Hanh ôm lấy cậu, hai tay kẹp hai đầu vú của cậu kéo căng. Hắn như một cái máy đóng cọc, lại thao thêm mấy chục cái. Điền Chính Quốc bị đâm dần dần mất ý thức, hạ thân ẩm ướt dây một bãi lên ga giường. Lúc này Kim Thái Hanh mới sảng khoái bắn ra một dòng tinh đặc sệt.

Đợi đến khi Điền Chính Quốc tỉnh lại lần nữa, toàn thân cậu trần trụi được Kim Thái Hanh ôm vào trong ngực. Kim Thái Hanh không nhận ra cậu mở mắt. Một tay của hắn bận miết đầu vú của cậu, tay còn lại thì chơi game offline trên điện thoại di động.

Điền Chính Quốc kêu một tiếng, "Chồng ơi", xoay người nhào vào ngực hắn. Kim Thái Hanh thấy cậu tỉnh rồi, đặt điện thoại xuống, hai tay mò vào trong chăn cùng lúc ngắt mạnh hai đầu vú. Chúng nó đã cứng rắn như hai viên đá nhỏ, để ở trong tay thưởng thức thật sự là một cảm giác trên cả tuyệt vời.

Điền Chính Quốc nhấc một góc chăn lên, nhìn đầu vú mình bị niết vừa dài vừa lớn, phía trên đầy kín vết cắn. Cậu không biết nên khóc hay cười nữa rồi, "Thích chơi đến vậy?"

Kim Thái Hanh lại thẳng thắn, "Là thứ chồng em yêu nhất."

Điền Chính Quốc nhéo mặt hắn một chút, "Về sau nhìn mặt mũi của họ, đừng hơi một tí là giận em."

Kim Thái Hanh xoa nắn xong, lại ngậm vào miệng, "Vậy em phải nghe lời", bổ sung thêm, "Ngày mai chơi trò khác với chồng."

Điền Chính Quốc không làm gì được hắn. Âu cũng một phần do mình muốn chiều theo người này, "Ừ, tất cả nghe theo anh."

Kim Thái Hanh hài lòng nhắm mắt. Giữa bọn họ không có điều gì mà ân ái một trận thì không giải quyết được. Một trận mà không được thì hai trận. Kim Thái Hanh thầm nghĩ trong lòng: "Thao em phục rồi thì em sẽ tự nghe lời."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net