Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái tát này nóng đến mức làm Kim Thái Hanh nhớ tới thanh danh tốt đẹp "quả ớt nhỏ Trùng Khánh" của lão bà nhà mình.

Thậm chí nhìn tư thế, nếu không phải đang mang bầu, nhất định còn phải nhấc chân dùng lực đạp hắn một cái.

[ Thật • Chính• Bá đạo • Quốc ]

Nếu là ngày xưa, Kim Thái Hanh không thể chịu được tức giận, nhưng xưa đâu bằng nay, hãy để tổng giám đốc cool guy bụm mặt yên tĩnh như một con chim cút.

Chỉ cảm thấy Điền Chính Quốc nóng giận đều phá lệ đáng yêu.

Điền Chính Quốc bỗng nhiên trầm tĩnh lại, lại không hiểu sao lườm hắn một cái, làu bàu nói:

"Bệnh thần kinh."

Cậu thở hổn hển vòng qua hắn đi đến bên giường.

Vừa mới trải qua một trận kinh hãi, hiện tại chỉ nghĩ nằm xuống liền ngủ:

"Ghế sô pha sàn nhà anh cứ tùy ý."

"Này, Điền Chính Quốc."

Nhìn cậu dễ chịu vén chăn lên chui vào, Kim Thái Hanh không vui lòng, đâu ra đấy:

"Anh vì em mà bay tới đây, mấy ngày nay tăng ca thêm đến bốn giờ. Quốc Quốc, em thật nhẫn tâm em có thể chịu đựng được nhưng con của chúng ta sẽ không đành lòng đâu a."

Nói xong liền phối hợp di chuyển qua, nằm xuống bên cạnh cậu.

"Cái gì của chúng ta."

Điền Chính Quốc trừng hắn:

"Không để anh cùng tiểu Trần ngủ một phòng là đủ khách khí lắm rồi. Mau cút cút, đừng làm cản trở tôi cùng con trai tôi nghỉ ngơi."

Kim Thái Hanh giả vờ như không nghe thấy, nhắm mắt lại.

Mặc dù ở trong lòng thống hận phê phán loại hành vi ngây thơ này của hắn, nhưng Điền Chính Quốc vẫn chú ý tới quầng thâm nặng nề dưới đáy mắt hắn cùng mệt mỏi che giấu giữa đôi lông mày.


Thế mà thật ra rất mệt mỏi a ...

Đưa tay kỳ quái mà chọc chọc Kim Thái Hanh, cậu bất đắc dĩ mở miệng nói:

"Chăn mền đắp lên. Đến lúc đó bị đi bệnh viện lại bảo là do tôi."

Kim Thái Hanh một giây mở mắt, xốc tấm chăn mỏng lên. Điền Chính Quốc bị động tác thành thạo của hắn làm cho mắc nghẹn, mơ hồ lầm bầm:

"Anh là học sinh tiểu học sao . . . bạn học Kim Hanh Hanh."

Kéo đệm dựa trên giường nằm ngang ở giữa hai người, vẫn không quên uy hiếp nói:

"Dám đụng chạm gây gổ với tôi, anh liền chết chắc."

Kim Thái Hanh "Ồ" một tiếng , xoay người, vụng trộm híp mắt lén nhìn Điền Chính Quốc.

Khuôn mặt ngủ say với những đường cong nhu hòa, dùng từ "kinh diễm" cũng không đủ để hình dung.

Rõ ràng ở trước mặt người ngoài luôn luôn là bộ dáng hảo hảo tiên sinh ôn hòa, nhưng đối với hắn lại không thèm che giấu mà nhe nanh múa vuốt, ác thanh ác khí nói chuyện, lộ ra bộ mặt chân thật nhất.

Đại khái Điền Chính Quốc chính mình cũng không có có ý thức đến, cậu như thế này có bao nhiêu đáng yêu.

A . . . hôm nay chỉ ôm con thỏ nhà hắn gặm một miệng, coi thật là thua thiệt.

Ánh mắt của Kim Thái Hanh liếc xuống cái bụng hơi nhô của cậu.

Cũng không biết xúc cảm như thế nào. . .

Vì sự an toàn của bản thân, hắn nhịn lại sự thôi thúc đưa tay lên.

Lão bà ở liền bên cạnh, lại không được sờ không được ôm không được hôn. Kim Thái Hanh mang theo một tia phiền muộn, nhắm mắt lại thiếp đi.

Truy thê đường dài dằng dặc a.

- - - - - -

Bởi vì Kim Thái Hanh đã đến, nên đích thân hắn đưa Điền Chính Quốc đi phim trường.

Hoàng mập cùng tiểu Trần mấy người sáng sớm liền nhanh tay nhanh chân chạy tới làm công tác chuẩn bị, hắn ung dung tự tại ở khách sạn soạn đồ, miệng bên trong còn ngậm bánh mì nướng cả buổi sáng không ăn xong.

Ai nha, cuộc sống của người mang thai cũng không tệ.

Khoảng thời gian này trạng thái của Điền Chính Quốc rất ổn định, phản ứng mang thai dần dần bớt đi, ăn được ngủ được, tinh thần được cải thiện tốt hơn rất nhiều.

Điền Chính Quốc đắc ý nghĩ đến, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thập phần thú vị.

"Cẩn thận."

Kim Thái Hanh che đỉnh xe bảo mẫu, vươn tay muốn đỡ Điền Chính Quốc xuống xe.

Điền Chính Quốc vỗ vỗ tay hắn, nhảy xuống dễ dàng:

"Thôi nào, tôi cũng không phải tàn phế cấp độ hai."

Nhấc chân bước vào trường quay.

Hoàng mập thấy cậu từ xa xa, hấp tấp chạy tới, hướng về phía cậu nháy mắt ra hiệu, kéo đến bên cạnh:

"Thú vị không, có bất ngờ không? Hoàng ca của ngài có tốt với ngài không?"

Điền Chính Quốc ngoài cười nhưng trong không cười, ha ha nói:

"Khá bất ngờ. Thì ra là cậu đem tôn đại thần này cho vào cửa."

"Sao có thể, đây chính là Kim tổng tự mình chủ động yêu cầu a!"

Hoàng mập hắc hắc một tiếng:

"Tôi không phải sợ các người thanh niên phải yêu xa sao. Được rồi, nắm chặt thời gian, đi qua đi."

Phần diễn hôm nay rất nặng, cần cùng tiểu nam chủ đối thoại.

Điền Chính Quốc vừa vào sân đã nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ngồi bên cạnh màn hình chuyện trò vui vẻ với đạo diễn.

Lạm dụng chức quyền!!

Điền Chính Quốc phi thường khó chịu.

Trước mắt tiểu nam chủ từ lần trước cùng anh bắt chuyện qua, liền chưa bao giờ gặp lại, mỗi lần cùng mấy diễn viên phụ đọc thoại đều lẩn đi xa.

"Tiền bối ... đợi lát nữa kết thúc có thể thêm Wechat ngài được không?" Tiểu nam chủ đỏ mặt hỏi Điền Chính Quốc.

Nghĩ tới câu nói lần trước "Em từ nhỏ đã đặc biệt thích ngài" liền đau đầu, nhưng cậu vẫn là muốn thân thiện gật đầu:

"Không có vấn đề a."

Kết quả là có một ánh mắt sáng rực thiêu đốt ở phía sau lưng cậu, quả thực muốn đem cậu đốt thủng một lỗ trên người.

Cảm giác áp bức quá mãnh liệt, dẫn đến lúc đọc lời thoại đều có chút cà lăm.

Kim Thái Hanh làm cái quỷ gì thế?!

"Anh về sau có thể đừng đi theo tôi được không?"

Sau khi kết thúc công việc, Điền Chính Quốc tận lực tâm bình khí hòa nhất có thể để cùng hắn thương lượng:

"Anh ảnh hưởng đến công việc của tôi."

"Không có."

Kim Thái Hanh đi đến bên bàn rót cho mình một cốc nước, ngửa đầu uống hết. Ngôn từ thẳng thắn mà cự tuyệt.

Điền Chính Quốc đang cầm khăn mặt đi vào phòng tắm, hận hận hướng hắn vung một cái.

Gần đây phách lối rất nhiều a.

Kim Thái Hanh nhíu mày, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm quanh eo cậu.

Bàn tay nghiêm túc mà vuốt lên trên vùng bụng mềm mại, như cảm giác điện giật tê dại, làm Điền Chính Quốc trong nháy mắt mềm nửa bên eo.

"Đừng trốn tránh. Em đối với anh cũng không phải là không có cảm giác. Đúng chứ ?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net