Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



+ Con trai lớn, nhũ danh Tiêu Điền.

+ Con trai út, nhũ danh Thái Bạch.

+ Đúng, không có con gái.

----------------------------------------------------------------

"Nhóc thối, con chạy chậm lại một chút!"

Kim Thái Hanh cầm cổ áo của cậu con trai út trong tay, ngăn cản đứa bé giống như viên đạn chạy vào lòng ngực Điền Chính Quốc cách đó không xa.

"Trẻ nhỏ phải biết nghe lời, không được làm phiền papa."

Kim Tiêu Điền ở bên cạnh nói, chủ động dắt tay em trai.

"Kim Tiêu Điền anh đừng lôi em, rất đau đó."

Khuôn mặt nhỏ của Kim Thái Bạch nhíu lại, có chút không vui: "Em đã lâu không nhìn thấy papa rồi, rất rất nhớ papa."

"Anh với ba cũng rất nhớ, nhưng chúng ta phải chào hỏi trước."

Kim Thái Bạch nói: "Anh nhìn papa còn đang nói chuyện với người khác, bây giờ không thể đi quấy rầy papa được."

Điền Chính Quốc vừa xuống máy bay, từ cổng VIP đi tới, cùng người đại diện Hoàng mập nói tạm biệt: "Lần này tất cả mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian đi."

Hoàng mập gật đầu: "Cậu cũng thật là. Mau về bồi dưỡng tình cảm với Kim tổng nhà cậu đi, ầy, cả ba đều ở đây à." Hướng đám đông đang đón khách chép miệng.

Điền Chính Quốc mỉm cười: "Nếu anh ấy thử không đến em sẽ ấy náo đòi ly hôn cho mà xem ha ha ha. Được rồi, vậy em đi đây." Vỗ vỗ vai của người đại diện, quay người nhanh chân rời đi.

Máy bay hạ cánh vào ban đêm, bây giờ thời gian đã không còn sớm, hai đứa nhỏ đều buồn ngủ. Hơn bốn mươi phút cả ba người ở nguyên chỗ trông chờ, rốt cục cũng nhìn thấy Điền Chính Quốc một mình đi đến bên này.

"Hai nhóc Tiêu Điền và Thái Bạch có nhớ papa xinh đẹp không nào?"

Điền Chính Quốc bước nhanh đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay.

"Đương nhiên là nhớ rồi!!" tiểu Kim tuổi nhỏ hơn hô to một tiếng, tách ra khỏi anh trai mình, cho Điền Chính Quốc một cái ôm to lớn dụi dụi vào lòng ngực, không chịu buông ra.

Người anh trai ổn trọng cũng muốn ôm lấy Điền Chính Quốc, nhưng vì không muốn mất mặt trước em trai, chỉ có thể giật giật tay áo của Điền Chính Quốc, nhỏ giọng nói: "Con cũng nhớ cha."

"Papa cũng nhớ con."

Điền Chính Quốc chuyển hướng sang cậu con trai cả, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nâng tay phải lên, xoa xoa đầu nhỏ của con trai: "Papa cũng rất nhớ Tiêu Điền."

"Khụ khụ." Vị tổng giám đốc mặt lạnh nào đó mất tự nhiên ho khan mấy lần.

Điền Chính Quốc hiểu rõ, đem hai cái đầu nhỏ lại gần, hạ giọng nói: "Hai đứa buông pa ra trước, papa muốn đi ôm ba các con một cái. Ba Kim cũng rất nhớ pa."

"Hmm" Kim Tiêu Điền ngoan ngoãn gật đầu, Kim Thái Bạch cũng không làm ầm ĩ.

Cậu đứng lên, sờ mũi một cái: "Ừm... đã lâu không gặp." Rồi chủ động tiến lên, cho Kim Thái Hanh một cái ôm, một cái ôm thật dài.

Cảm giác khi chạm được khác với giọng nói hay là video call, trút xuống quá nhiều tình cảm, trong lúc nhất thời ánh mắt cậu trở nên cay xè. Điền Chính Quốc thế là lại nhẹ giọng lặp lại một lượt: "Đã lâu không gặp."

"Anh thật hối hận khi đến sân bay đón em." Kim Thái Hanh ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói: "Hiện tại lại không thể hôn em."

"Hả, nửa năm không gặp cũng chỉ là muốn hôn em thôi sao?" Điền Chính Quốc buông ra, lông mày nhướng lên một cái.

"Dĩ nhiên không phải." Hai người vẫn đang giữ khoảng cách rất gần, Kim Thái Hanh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt cậu : "Nói ra anh liền sợ bản thân không khống chế được."

"Được rồi được rồi. Mấy nhóc vẫn còn ở đây."

Điền Chính Quốc nguýt hắn một cái để hắn im miệng, sợ Kim Thái Hanh lại nói ra cái gì kinh người. Cúi người, hỏi hai đứa bé: "Vậy chúng ta về nhà trước có được không? Papa rất muốn về nhà."

Ngồi ở băng sau xe hai anh em ríu rít không ngừng. Kim Thái Bạch ngồi trên ghế an toàn không an phận mà uốn qua uốn lại, vội vàng nói chuyện với Điền Chính Quốc: "Báo cáo ! Kim Thái Hanh mỗi ngày đều rất nhớ papa!"

"Thái Bạch, con còn muốn gọi ba là "ba" nữa không? Mau ngậm miệng lại." Kim Thái Hanh đe dọa: "Cẩn thận ba đánh mông con."

Điền Chính Quốc ở bên tay lái phụ cười quay sang: "Nhớ thế nào?"

Kim Thái Bạch không sợ trời không sợ đất, hiện tại còn có Điền Chính Quốc là chỗ dựa, ưỡn ngực nhỏ ra nói: "Kim Thái Hanh mỗi ngày trước khi đi ngủ đều cho chúng con xem hình của pa, còn nói sợ chúng con quên pa trông như thế nào!"

"Nhưng thật ra chính ba ba mới là người muốn nhìn đi." Kim Tiêu Điền nhanh nhẹn mà bắt lấy cánh tay đang khua khua của em trai: "Xe đang di chuyển, em ngồi xuống."

"Cái rắm ấy." Kim Thái Hanh lầm bầm, bởi vì đang lái xe, lại không dám phân tâm phản bác.

"Kim Thái Hanh anh đang đỏ mặt sao?" Điền Chính Quốc hướng phía trước nhích lại gần, phát hiện ra một điều phi thường: "Hai đứa các con phải giữ lại chút mặt mũi cho ba."

"A." Kim Tiêu Điền suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cái kia kỳ thật cũng không nhớ lắm..."

"Là siêu cấp siêu cấp nhớ rồi!"

Kim Thái Bạch lớn tiếng trả lời, trần xe đều phảng phất theo thanh âm của cậu bé hơi hơi rung động.

Ôi trời ơi, con với chả cái.

Kim Thái Hanh cam chịu, dứt khoát từ bỏ uốn nắn hai nhóc xấu xa.

Quả nhiên vẫn là con gái thì tốt.

(Vẫn chưa từ bỏ ý định à Kim tổng)

Về đến nhà đã là đêm khuya.

"Được rồi bây giờ đã khuya rồi, các con phải đi ngủ rồi." Điền Chính Quốc đặt lý xuống, chống nạnh nói với hai anh bạn nhỏ muốn chạy đi xem tivi kia.

"Nhưng con không buồn ngủ chút nào!" Thái Bạch không vui, kháng nghị. 

"Con không buồn ngủ sao?" Kim Thái Hanh xách lấy cổ áo của nhóc, xách Kim Thái Bạch đi vào phòng tắm: "Ai ở sân bay muốn ngủ đến đứng không vững một mực nằm sấp dựa trên người ba hả?"

Kim Tiêu Điền ngoan ngoãn đi theo mông ba ba.

"Hai đứa mau đi ngủ, sáng mai pa sẽ có quà cho các con." Điền Chính Quốc bình tĩnh đánh đòn chí mạng hai đứa nhóc.

Nghe nói có quà, hai bé liếc nhau, quả thật là thành thật rất nhiều.

Dỗ được đôi trẻ đi ngủ, đôi lớn mới có thể lâu ngày chưa gặp mà nói chuyện đem khuya với nhau.

"Nửa năm, aya ông xã nửa năm không gặp."

Vừa tắm rửa xong, hai người mặt đối mặt nằm trên giường lớn trong phòng ngủ.

Điền Chính Quốc cảm khái nói: "Mặc dù luôn luôn gọi video nói chuyện phiếm, nhưng tận mắt thấy mới phát giác được, Tiêu Điền và Thái Bạch lớn thật nhanh."

Bởi vì lý do công việc, cậu bay vào miền Nam trong hơn năm tháng, để lại Kim Thái Hanh cùng hai đứa con trai "bảo vệ ngôi nhà" tại Bắc Kinh.

Kim Thái Hanh có chút ủy khuất: "Điền Chính Quốc, nửa năm không gặp em không muốn nói gì với anh sao? Trong lòng chỉ có hai tên tiểu tử thối kia."

"Ừm... vậy thì, vất vả rồi."

Điền Chính Quốc không quá quen nói loại lời này, thế nhưng vẫn phải dỗ dành vị này trong nhà: "Ai nha, Hanh Hanh thích anh nhất, anh không biết sao."

Cậu thở dài, thân thể dịch chuyển về phía trước, đầu gối ở cánh tay, trong mắt sáng lóng lánh: "Kim bạn lớn?"

"Lúc đầu anh muốn nói với em là Kim Tiêu Điền và Kim Thái Bạch có bao nhiêu ầm ĩ, anh có bao nhiêu mệt mỏi như thế nào."

"Nhưng là, hiện tại có chuyện quan trọng hơn."

Kim Thái Hanh linh hoạt lật cả người, hai khuỷu tay chống lên nệm giường, vòng lấy Điền Chính Quốc. Cọ hai mũi. Gió mát từ cửa sổ không đóng chặt mà nhẹ nhàng thổi qua, phần phật ở trên thân hai người.

"Quốc Quốc, chúng ta có thêm một công chúa nhỏ nữa nhé?"

Lâu ngày không gặp, tối nay chắc hai anh khó ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net