IX-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nghĩ, nếu Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh ôm tâm tư chẳng khác Tề Khung, muốn giữ lấy thân thể và linh hồn Điền Chính Quốc, muốn trong mắt Điền Chính Quốc chỉ thấy mỗi mình mình, không còn nhìn ai khác, Điền Chính Quốc sợ là sẽ chạy trốn tới chân trời góc biển, không bao giờ trở lại.

Bộ phim kết thúc, đèn bật sáng, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh đẩy một cái, mơ mơ màng màng duỗi người muốn tiếp tục ngủ, Kim Thái Hanh không thể làm gì khác hơn là bế cậu lên, đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc chẳng nặng bằng giàn tạ đa năng tại phòng tập thể hình Kim Thái Hanh thường tập, nhu thuận ngủ trong ngực hắn, Kim Thái Hanh ôm cậu, đụng phải một người ngoài ý muốn ngay cửa thang máy.

Tề Khung cùng bạn bè hát karaoke trong KTV bên dưới rạp chiếu phim, hắn ta thấy buồn ngủ, nên ra thang máy hút thuốc.

Một điếu thuốc vừa hút được nửa, thì thấy Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc bước tới.

Tề Khung ban đầu còn không chú ý, ngẩng đầu đã đối diện Kim Thái Hanh, cúi đầu lần nữa, là Điền Chính Quốc.

Theo lý Kim Thái Hanh tìm người biến hắn ta thành như vậy, hắn ta gặp Kim Thái Hanh phải đánh đến một mất một còn rồi mới nói gì thì nói.

Mà Điền Chính Quốc trong lồng ngực Kim Thái Hanh an an ổn ổn ngủ, dường như đang chìm trong giấc mơ nào rất đẹp. Tề Khung sửng sốt vài giây, ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh thang máy, giúp hai người ấn thang máy xuống dưới.

"Hai người xem phim?" Tề Khung nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, đột nhiên mở miệng.

Trên cổ Tề Khung có thêm vết sẹo dữ tợn, bản thân hắn ta không chút để ý, mẹ hắn ta lại khóc lóc kêu ca, muốn hắn ta giải phẫu. đối với những gì mình nói những việc mình làm, Tề Khung không hề hối hận, lần sau nếu nhìn thấy Kim Thái Hanh đơn độc, hắn ta vẫn muốn tìm hắn gây chuyện, nhưng bây giờ Điền Chính Quốc đang ngủ ở đây, thì lại khác.

Kim Thái Hanh gật đầu, Tề Khung lại hỏi: "Làm sao cậu ấy ngủ thế?"

"Ban ngày phải thi, buổi tối buồn ngủ." Kim Thái Hanh nói, giọng hắn ép tới rất thấp, sợ đánh thức Điền Chính Quốc.

Khoang ngực chấn động vẫn làm Điền Chính Quốc tỉnh lại, Điền Chính Quốc mở mắt ra, thần trí còn chưa tỉnh táo, nhìn thấy trước mắt là Kim Thái Hanh, ngơ ngác nhìn hắn, không nói một lời.

Tề Khung gắt gao nhìn Điền Chính Quốc, chưa kịp gọi tên Điền Chính Quốc, thang máy đến, Kim Thái Hanh đỡ Điền Chính Quốc đi vào, cửa thang máy khép lại trước mặt Tề Khung.

Dù Tề Khung chỉ cách cậu nửa mét ngắn ngủi, Điền Chính Quốc vẫn không nhìn thấy.

Chỉ cần có Kim Thái Hanh, cậu vĩnh viễn không đoái hoài gì đến Tề Khung.

---------

Ngày mùng 6 tháng 5, trường học công bố điểm thi, Điền Chính Quốc ăn cơm, đi ngang qua bảng vàng, dừng lại nhìn mấy lần.

Ba năm cấp ba cái tên Điền Chính Quốc cơ hồ không dịch khỏi vị trí.

Từ khi bắt đầu cậu đã dụng công ôn tập, môn môn đầu bảng, vượt quá người thứ hai hơn hai mươi điểm. Bạn học đứng bên cạnh xem điểm thấy Điền Chính Quốc lại nhìn đều yên lặng, đứng cách xa cậu thì thầm bàn luận, rằng thì mà là muốn đổi não với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vừa định trở về phòng học, di động trong túi chấn động.

Vào lúc này, ai sẽ tìm cậu? Tay Điền Chính Quốc cầm điện thoại, sinh ra dự cảm chẳng lành, cậu đi tới trong hành lang, lấy ra xem, quả nhiên là Điền Liệt.

Điền Chính Quốc mỗi ngày đều xây dựng tâm lý mình vững vàng, biên ra một lời giải thích, tuy rằng lúc này sống lưng lạnh toát, cũng miễn cưỡng chống đỡ, nhận điện thoại hỏi ba có chuyện gì không.

"Điền Chính Quốc, mấy ngày rồi mày chưa về nhà?" Bên kia rất yên tĩnh, giọng Điền Liệt so với thường ngày nhỏ hơn, mang theo mấy phần u ám.

Điền Chính Quốc trả lời khẽ: "Con thấy ba không về, nên ở lại trường học ôn tập."

Điền Liệt cười lạnh một tiếng, đáp lại Điền Chính Quốc: "Tao đệt mẹ mày."

Chuông tự học vang lên, Điền Chính Quốc nghe thấy bên kia di động, vậy mà cũng vang lên âm thanh tương tự, ngây ngẩn cả người.

Điền Liệt đang ở trong trường.

"Chính Quốc! Cậu còn đứng đó nhìn điểm nữa!" Thù Húc cùng bàn Điền Chính Quốc từ trên lầu lao xuống gọi, "Mau mau, thầy Lý gọi cậu kia kìa."

Thầy Lý là giáo viên chủ nhiệm của Điền Chính Quốc, văn phòng riêng ở cuối hành lang lầu ba, Điền Chính Quốc chậm rãi đi lên, càng đến gần văn phòng, bước chân càng nặng nề không thể tả.

Cậu gõ cửa đi vào, Điền Liệt quả nhiên ở bên trong, đang tán gẫu cùng Thầy Lý.

"Chính Quốc, em tới rồi." Thầy Lý vẫy tay, "Cha em tới tìm đấy."

Điền Chính Quốc đi tới, đứng cách Điền Liệt vài bước, không dám tới gần.

"Thân thể ông cụ trong nhà khó mà chịu nổi." Điền Liệt nói rất vội vã, "Tôi muốn đưa Quốc Quốc về trước, ông ấy muốn gặp cháu nó lần cuối."

Mặt thầy Lý lộ vẻ lo lắng, luôn miệng đáp được, còn thăm hỏi sức khỏe người ông của Điền Chính Quốc, đã sớm qua đời.

Điền Liệt nghiêng người, ôn hòa hỏi Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, cặp sách con có mang sẵn đây chưa?"

"Ngày mai con vẫn có thể đến học phải không ba?" Điền Chính Quốc hỏi ngược.

"Cái này phải xem sức khỏe của ông." Điền Liệt lại chẳng trả lời dứt khoát.

"Chính Quốc, em mau đi đi." giáo viên chủ nhiệm không biết chuyện, còn lo lắng chuyện nhà cửa giúp Điền Chính Quốc, "Người nhà quan trọng hơn."

Điền Chính Quốc gật gật đầu, nhìn cha cậu: "Con quên lấy cặp sách rồi."

"Thi liên hợp lần này Chính Quốc phát huy rất tốt." Thầy Lý nói, "Em chưa bao giờ làm thầy phải lo lắng."

"Vậy thì đi thôi." Điền Liệt như cha hiền ôm vai Điền Chính Quốc, ép cậu theo lão đi.

Vừa ra khỏi trường, rẽ vào hẻm nhỏ để về nhà, Điền Liệt đã lộ ra bản tính, lão ấn Điền Chính Quốc trên đất, đạp cho một đạp, ngồi xuống hỏi cậu: "Mấy ngày nay đi đâu?"

Điền Chính Quốc không nói lời nào, Điền Liệt đến gần, trong miệng phả ra mùi thuốc lá rẻ tiền, miệng nhếch lên như muốn đe dọa Điền Chính Quốc, lộ ra hàm răng vàng xỉn: "Tao hỏi Thầy Lý mày rồi, con mẹ mày chứ mày thật sự trọ trong trường đấy hả?"

Điền Chính Quốc nói: "Buổi tối ở nhà bạn, cùng cậu ấy ôn tập."

Điền Liệt "Ồ" một tiếng, cười khẩy: "Lại còn bạn học cơ ấy!"

Điền Chính Quốc phút chốc ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Điền Liệt, Điền Liệt lại nở nụ cười: "Bạn học mày hình như có tiền, quan hệ với mày làm sao nhỉ?"

"Không gì cả." Điền Chính Quốc nói một cách lạnh lùng.

"Đến mức ở cùng nhau, lại còn không gì cả?" Điền Liệt vuốt cằm, "Nó có giúp đỡ cho mày được chút nào không?"

Sự tình liên quan đến Kim Thái Hanh, cả người Điền Chính Quốc trở nên nôn nóng, như mèo bị kéo cái đuôi, lông cả người đều dựng lên, cách nói chuyện đối phó cùng Điền Liệt bình thường giờ đây quên mất sạch, ngữ khí có chút chống đối đáp lời Điền Liệt: "Con không có quan hệ gì với Kim Thái Hanh, ba đừng đánh chủ ý gì lên cậu ấy."

Lời này thổi bùng Điền Liệt, vồ lấy đầu Điền Chính Quốc đập vào tường.

"Tao đánh chết m* mày — hừm, " Điền Liệt kề sát bên tai cậu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cái gì của mày mà không phải của tao, hửm?"

Phía sau bọn họ truyền đến tiếng cười đùa, đầu hẻm có một đôi tình nhân trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy động tác Điền Liệt hung ác, lần chần dừng bước.

Điền Liệt quay đầu lại liếc mắt sang bọn họ, buông lỏng tay ra, lôi cổ áo Điền Chính Quốc kéo về phía trước.

Điền Chính Quốc bị lão kéo đến lảo đảo, điện thoại di động trong túi quần kêu lên, cậu rất sợ là Kim Thái Hanh gọi, nên không nói tiếng nào đi cùng Điền Liệt.

Không được mấy bước, Điền Liệt ngừng, hỏi cậu: "Cái gì đang rung vậy?"

Tim Điền Chính Quốc sắp ngừng đập, may là lúc cậu và lão ngừng lại, âm thanh chấn động cũng ngừng.

Đôi tình nhân nhỏ kia bước nhanh, ngang qua bọn họ, cô gái không nhịn được nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cúi đầu, hoảng loạn mà nói: "Không biết..."

"Ai gọi điện thoại cho mày?" Điền Liệt híp mắt, "Bạn học mày?"

Đôi trai gái ngừng lại, bọn họ nói vài câu, sau đó cậu bé trai quay lại, hỏi Điền Chính Quốc: "Cần trợ giúp không?"

"Không cần." Điền Liệt đứng thẳng, nhìn cậu chằm chằm.

Điền Chính Quốc thừa dịp cha cậu phân tâm, tắt điện thoại, sau đó cảm kích cười cười: "Cảm ơn, không có gì đâu."

Trường cậu học vẫn chỗ đó, coi như chạy được hôm nay cũng chạy không được ngày mai.

"Ông ấy là cha tôi, hôm nay uống nhiều rồi." Điền Chính Quốc nói, "Tôi dẫn ông ấy về nhà."

Cậu bé nửa tin nửa ngờ nhìn sang Điền Liệt, gật gật đầu thay cho lời không xen vào nữa.

Chờ hai người kia biến mất ở cuối hẻm nhỏ, Điền Liệt mới lườm Điền Chính Quốc, đe dọa: "Coi như mày thức thời."

"Con cất tiền ở nhà, để con về đưa ba." Điền Chính Quốc nói, "Con có để dành được một ít."

"Bao nhiêu?" Điền Liệt hỏi hắn.

Điền Chính Quốc nhìn Điền Liệt: "Khoảng một vạn tệ."

Điền Liệt đột nhiên ho khẽ một tiếng, lảng tránh: "Trở về rồi hãy nói."

Điền Liệt mở cửa, trước tiên chờ Điền Chính Quốc vào, sau đó khóa cửa lại.

"Tiền đâu?" Lão nhét chìa khóa vào túi quần.

Điền Chính Quốc vào phòng trong, lật qua lật lại đáy giường, không tìm được tiền cậu vẫn cất, đi ra hỏi Điền Liệt: "Có phải ba đã lấy rồi?"

"Mẹ mày rắm chó đấy à!" Điền Liệt trợn tròn đôi mắt, rống lên, "Tao mà thèm vào trộm tiền mày đấy?"

Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ cha mình chột dạ, cũng biết là lão lấy, không tranh cãi nữa, bình tĩnh lảng tránh: "Trong thẻ con còn hơn tám ngàn, chờ một chút con lấy đưa ba."

"Mới tám ngàn..." Điền Liệt cau mày, lại nói, "Thằng bạn học đó của mày, bảo nó cho mày mượn ba mươi vạn."

Điền Chính Quốc cảm thấy Điền Liệt đang nảy ra ý nghĩ hết sức kỳ lạ: "Ba có biết ba đang nói cái gì không?"

Sắc mặt Điền Liệt ngay lập tức đen kịt.

"Ba thiếu nợ ba mươi vạn?" Điền Chính Quốc lui về sau một bước, hỏi Điền Liệt.

Điền Liệt không lên tiếng, trừng trừng nhìn Điền Chính Quốc, lại áp sát cậu một bước, gọi cậu: "Quốc Quốc."

Điền Chính Quốc tái mặt, nhìn cha cậu, nhỏ giọng nói: "Con thật sự không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy đâu, ba."

"Nhưng mày có hai quả thận mà." Điền Liệt đột nhiên nhảy tới, níu lấy tay Điền Chính Quốc đè cậu xuống, "Bán một quả đi."

Điền Chính Quốc kịch liệt giằng co, nhưng cậu căn bản không phải đối thủ của Điền Liệt.

Điền Liệt giữ hai tay Điền Chính Quốc, kéo qua ghế salông rút đai lưng trói lại, dùng chân đè đùi Điền Chính Quốc, thở hổn hển: "Bán một quả có ảnh hưởng gì đâu?"

Tay Điền Chính Quốc bị trói chặt, chân bị xương bánh chè Điền Liệt đè, không thể động đậy, giương mắt lên nhìn chính là vẻ điên cuồng trên khuôn mặt lão, còn cả mùi thuốc lá hôi rình, tự lẩm bẩm lung tung như lên cơn rồ dại. Lòng Điền Chính Quốc lạnh đến mức như có một khối băng to, to đến không biên giới chèn chặt, bị những cơn gió sắc như dao bổ vào, cậu thậm chí hận không thể cùng Điền Liệt đồng quy vu tận — đừng sống nữa, sống sót có ý nghĩa gì, thôi thì cùng đi chết.

Nhưng cậu không thể. Điền Chính Quốc không giống Điền Liệt, cậu phải sống.

— Sống sờ sờ, sống vẹn nguyên, sống ấm nóng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net