X-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Liệt chính là đồ điên. Điền Chính Quốc đối mặt Điền Liệt coi như đã già đời, lão đánh mặc lão đánh, đánh quá mức thì cùng chết, Điền Chính Quốc chỉ còn lại một hơi, vẫn có thể tiếp tục sống. Nhưng Kim Thái Hanh thì khác, hắn ở tít trên cao, thần sắc kiêu ngạo, mười ngón không dính bụi trần, hắn chạm vào Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc còn sợ làm bẩn hắn.

Lẽ nào yêu thích một người là như thế, trước đây không hề tự ti và nhu nhược, đến lúc thương hắn rồi, mọi thứ cứ như thuỷ triều trào dâng, ào ạt xông tới, che tai che mắt mũi miệng người ta, để người chẳng thể phát ra âm thanh, có muốn khóc cũng không lưu nước mắt.

Bởi lẽ như vậy mới đành bình thản nói với hắn sau này gặp lại.

"Quốc Quốc." Tề Khung đứng sau lưng cậu gọi, "Đừng giận tôi."

Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: "Cậu tới làm gì?"

"Cậu không có chuyện gì là được." Kim Thái Hanh duỗi tay, đáp lại.

"Tôi không sao." Điền Chính Quốc lại gần một bước nhỏ, nói, "Đồ đạc tôi còn để trong nhà cậu..."

"Qua mấy ngày nữa tôi đưa tới giúp cho." Kim Thái Hanh trả lời.

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Đừng, tự tôi đi lấy."

"Tôi sẽ đưa tới." Kim Thái Hanh nói dứt khoát, hắn nhìn bàn tay Tề Khung còn đặt lên vai Điền Chính Quốc, dừng một chút, nói tiếp, "Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa."

"Đi thong thả." Tề Khung phất tay như ra oai với hắn.

Kim Thái Hanh vừa đi, Điền Chính Quốc nhanh chóng biến trở về Điền Chính Quốc lạnh như băng, đờ đẫn như con rối.

Cậu đứng ngây ngốc, nhẩm tính chuyện trong nhà phải giải quyết thế nào.

Trong thẻ Điền Chính Quốc kỳ thật vẫn còn ít tiền, hoặc giả cậu muốn mượn tiền cũng không phải không mượn được, chỉ là Điền Chính Quốc quá hiểu thứ phẩm tính bùn nhão của Điền Liệt.

Hôm nay Điền Chính Quốc trả tiền cho lão, để Điền Liệt biết thoáng chốc cậu có thể lấy ra thật nhiều tiền, hôm sau sẽ dễ dàng nợ lên ba triệu, rồi lại trở về cưỡng ép Điền Chính Quốc.

Dù Điền Chính Quốc thật sự phải bán đi một quả thận, vẫn tốt hơn so với giúp Điền Liệt trả tiền.

Điền Liệt điên cuồng quen thói, Điền Chính Quốc chẳng thể biết trong lời nói của lão có bao nhiêu phần là thật, cũng chẳng chắc đám cho vay lãi suất cao có thật như lời Điền Liệt nói – cùng hung cực ác đến mức độ đó hay không.

Cậu phải thò ít tiền ra, thế nhưng đưa bao nhiêu, nói là lấy ở nơi nào, còn phải ngẫm lại.

Tìm người mượn? Nơi nào để mượn?

Điền Chính Quốc hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Điền Liệt lúc đó, trước tiên đánh cậu một trận thật đau, sau đó sẽ nói: "Quốc Quốc, mày đi mượn thêm ít nữa cho tao."

Điền Chính Quốc bình tĩnh rất nhanh, vô thức bước lùi vài bước, Tề Khung muốn đụng vào cậu, bị cậu lách người tránh ra.

"Kiếm gì ăn trước nhé." Tề Khung chỉ vào cửa hàng tiện lợi đối diện tiểu khu, nói, "Mang về cho chú ăn nữa."

Điền Chính Quốc chẳng nói chẳng rằng đi cùng hắn ta, mua hai phần cơm, ngồi ăn được hai muỗng thì đặt thìa xuống.

"Quốc Quốc, cậu đừng lo lắng." Tề Khung dò xét sắc mặt Điền Chính Quốc, an ủi, "Tôi có ba mươi vạn, cậu cầm trước."

Điền Chính Quốc mặc xác hắn ta, Tề Khung lại hỏi: "Sao chỉ ăn được vài thìa thôi thế?"

Hắn ta cầm lấy thìa Điền Chính Quốc xúc cơm, muốn đút cho Điền Chính Quốc, bị Điền Chính Quốc cau mày đẩy tay.

"Tôi có tiền, tháng sau tôi phải học tiếng, mẹ tôi chuyển vào thẻ rất nhiều." Tề Khung nói, "Cậu cầm dùng trước, không cần hoàn trả."

"Tề Khung." Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn Tề Khung, hỏi hắn ta, "Lần này mày cần cái gì?"

Tề Khung nín thin, Điền Chính Quốc lại hỏi: "Lên giường với mày?"

Tề Khung không nghĩ tới Điền Chính Quốc trực tiếp như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, Điền Chính Quốc phiền chán cúi đầu, thấp giọng: "Quên đi thôi, tao không đáng giá đến thế."

"Không nhất thiết tới mức ấy." Tề Khung lắc đầu, "Cậu đối xử với tôi giống như họ Kim kia, giả vờ cũng được."

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Tề Khung, nhận thấy Tề Khung thật sự nghiêm túc, bỗng dưng cảm thấy hắn sao mà buồn cười quá sức.

Tề Khung đột nhiên đứng lên, mua một ly kem cho Điền Chính Quốc, đẩy sang phía cậu: "Cậu suy nghĩ rồi trả lời tôi."

"Không cần suy nghĩ." Điền Chính Quốc đáp.

Trên phương diện sinh lý, cậu sợ sệt Tề Khung, Tề Khung đánh người cực kỳ đau. Trên phương diện tâm lý, cậu không coi Tề Khung là thứ gì to tát, cho nên đối mặt với Tề Khung, đại đa số thời gian Điền Chính Quốc đều lựa chọn lặng im không buồn nói.

"Vậy vấn đề tiền làm sao bây giờ?" Tề Khung truy hỏi, "Quốc Quốc, tôi đâu có muốn quá nhiều."

Điền Chính Quốc đẩy ly kem về chỗ Tề Khung, nhìn sang chỗ khác: "Nhưng tao giả vờ không được."

Điền Chính Quốc đứng lên, ra cửa quán, mua cơm cho Điền Liệt, trả tiền.

Tề Khung nhìn Điền Chính Quốc rời đi, liền đuổi theo, bước bên cạnh Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ban đầu không chú ý, Tề Khung càng đi càng áp sát cơ thể cậu hơn, đến lúc tới lầu dưới nhà Điền Chính Quốc, vai Điền Chính Quốc sắp dán vào tường.

"Quốc Quốc, sao cậu không suy nghĩ kỹ hơn?" Tề Khung nhìn Điền Chính Quốc cúi đầu muốn lên lầu, tay mắt lanh lẹ duỗi ra nắm lấy vai Điền Chính Quốc, đẩy cậu vào khoảng không gian hẹp và kín phía dưới cầu thang, đè lên tường, cắn răng hạ giọng thì thào, "Cậu mơ tưởng họ Kim thì có ích lợi gì? Ngẫm cho thật kỹ tình hình chỗ ba cậu đi, ông ấy thiếu nợ nhiều tiền cậu còn không thèm quản, cậu có phải là người hay không vậy?"

"Ngày hôm nay cậu cùng tôi, tôi lập tức chuyển ba mươi vạn vào thẻ cậu." Chân Tề Khung kẹt giữa hai chân Điền Chính Quốc, một tay nắm cằm Điền Chính Quốc, nâng mặt cậu lên, "Ngày mai cậu tới tìm tôi, sẽ không còn cái giá này nữa, cậu nói xem có phải là quá thấp hèn không?"

Sức lực Điền Chính Quốc chẳng bằng được hắn ta, lười giãy dụa, mặc kệ Tề Khung ghé vào lỗ tai liên miên lằng nhằng, tâm tư trôi dạt đến ngày cùng Kim Thái Hanh đi siêu thị.

Cậu khép hai mắt, nhớ cảnh Kim Thái Hanh đeo tạp dề cho cậu, ăn mì xào cậu làm, sáng gõ cửa phòng cậu, âm thanh trầm thấp lại êm tai như thế mà gọi cậu: "Điền Chính Quốc, cậu sẽ không ngủ quên đấy chứ?"

"— cậu ảo tưởng họ Kim coi cậu là gì, thằng đó nuôi cậu cũng như nuôi một con gà rừng." Tề Khung oán hận, "Tại sao nó không làm với cậu, con mẹ nó không phải chê cậu bẩn?"

Điền Chính Quốc dường như bị sét bổ xuống một nhát, cuối cùng cũng phản ứng, câu ngơ ngác hỏi Tề Khung: "Cái gì..."

"Ha." Tề Khung nhếch khóe miệng, lom lom nhìn Điền Chính Quốc, "Cậu chưa biết ấy nhỉ, tôi cho thằng đó nhìn cái này rồi đấy."

Một tay hắn ta vẫn đè lên Điền Chính Quốc, một tay rút điện thoại từ trong túi tiền ra, lật vài bức ảnh, sau đó giơ màn hình trước mắt Điền Chính Quốc, bắt buộc cậu nhìn: "Tôi chụp đẹp không?"

Điền Chính Quốc nhìn mặt mình dính đầy tinh dịch Tề Khung, thứ đồ chơi của Tề Khung đặt sát bên miệng cậu. Trong hình, cậu mặc cái áo T shirt cũ kỹ từng mặc rất nhiều năm kia, cái áo đã bị Kim Thái Hanh ném phứa.

Điền Chính Quốc ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu, mới khàn giọng hỏi hắn: "Có phải là buổi tối ngày hôm ấy cậu chặn tôi lại?"

Trong đôi mắt Điền Chính Quốc tràn đầy những nước, giữa không gian mờ tối góc cầu thang, cũng như một cái bể sắp tràn, chỉ cần chạm khẽ vào Điền Chính Quốc, tinh thần Điền Chính Quốc buộc phải sụp đổ.

Cuối cùng cậu đã biết, biết tại sao Kim Thái Hanh muốn bỏ T shirt của cậu đi.

Đã như vậy, Kim Thái Hanh vẫn chờ cậu dưới lầu, nói với cậu: "Điền Chính Quốc, cậu theo tôi về nhà."

Kim Thái Hanh, con người này sao lại thánh mẫu đến thế? Khắp trái tim, khắp buồng phổi, khắp các mạch máu... Tràn đầy bên trong Điền Chính Quốc là ba chữ "Kim Thái Hanh", cậu cảm thấy mình thích Kim Thái Hanh, thích đến muốn chết luôn rồi, nhưng cậu sợ, sợ Kim Thái Hanh xem thường cậu, sợ muốn chết, lỡ chỉ gọi thầm tên hắn một lần, sẽ biến thành khinh nhờn hắn.

Tề Khung ngừng nói, giây lát sau, mới tiếp: "Đúng". Sau đó hắn thêm: "Thằng ngu ngốc đó còn tìm người đánh tôi, lại còn quay phim, muốn hù cho tôi sợ, tôi con mẹ nó... Làm..."

Tề Khung như lên cơn mắng khẽ mấy câu, nhét điện thoại di động vào túi, đưa tay sờ sờ vết sẹo trên cổ mình, lại muốn hôn Điền Chính Quốc, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa, và cả tiếng Điền Liệt ho khan.

Điền Liệt đi tìm Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thừa dịp Tề Khung ngây người, đẩy hắn ta ra, lên lầu, Tề Khung níu cánh tay cậu hỏi: "Cậu thật không muốn?"

"Không muốn." Điền Chính Quốc lùi về sau rất nhanh, tiếng nói lạnh lẽo như băng hàn.

Tề Khung từng chút nới lỏng tay, hắn ta nhìn theo Điền Chính Quốc chạy trốn lên lầu, mặt không thay đổi nói với theo: "Điền Chính Quốc, là cậu tự tìm, sau này đừng trách!"

---------

Đầu Kim Thái Hanh rất đau, hắn lái xe trở về nhà, không lên lầu, ngồi một phút chốc ở trong xe, suy nghĩ vì sao Điền Chính Quốc lừa hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, liên hệ với những gì Điền Chính Quốc nói với Tề Khung, phản ứng đầu tiên trong bộ não Kim Thái Hanh chính là Điền Chính Quốc và Tề Khung yêu nhau, bây giờ nghĩ lại, bỗng cảm thấy không đúng.

Toàn bộ quá trình đều kỳ lạ.

Buổi trưa Mạc Chi Văn kể với Kim Thái Hanh một người bạn chung hồi cấp hai của cả hai vừa về nước, buổi tối đi ăn bữa cơm, Kim Thái Hanh định hỏi Điền Chính Quốc xem cậu có muốn theo cùng, liền gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc tắt máy.

Kim Thái Hanh chạy qua trường cấp ba, không thấy Điền Chính Quốc, mới hỏi chủ nhiệm lớp Điền Chính Quốc, nói mình là bạn Điền Chính Quốc, tìm cậu có chuyện quan trọng.

Giáo viên chủ nhiệm nói cho Kim Thái Hanh, ông nội Điền Chính Quốc đang trong bệnh viện, tình huống không tốt lắm, cha cậu đã đón cậu về.

Thâm tâm Kim Thái Hanh vẫn có chút không yên, bản thân lại không nói được vì sao, nên lái xe thẳng tới nhà Điền Chính Quốc, chỉ muốn xem xem Điền Chính Quốc có còn ở đó.

Đón nhận chính là Điền Chính Quốc cùng Tề Khung ở chung một chỗ, đưa lưng về phía hắn nhận điện thoại của hắn, trên cổ tay Điền Chính Quốc có vết thương mới, Tề Khung gọi cậu Quốc Quốc, hôn cậu, rồi cậu đẩy Tề Khung một cái, sau đó Điền Chính Quốc dường như đột nhiên nhận ra Kim Thái Hanh ở phía sau, quay đầu lại nhìn.

Điền Chính Quốc vì sao lại bởi động tác của Tề Khung, biết được sau lưng có người?

Tề Khung như thế là thị uy, hay căn bản chỉ là thừa lúc cậu không chú ý?

Ông nội thân thể không tốt nhà Điền Chính Quốc đâu? Cha cậu đang ở nơi nào?

Tại sao cậu lại muốn về nhà?

Tất cả những chuyện này quá sức lạ thường.

Kim Thái Hanh chợt nhớ ra lời Điền Chính Quốc từng nói, ngay đêm mà Kim Thái Hanh nhìn thấy Tề Khung, Điền Chính Quốc bảo, thương tích trên người mình không phải do Tề Khung, mà do cha cậu đánh.

Kim Thái Hanh lúc đó không để ý, chỉ coi là Điền Chính Quốc không muốn thừa nhận những chuyện đã phát sinh, nhưng nếu như mọi việc đều là thật?

Kim Thái Hanh thở dài, xuống xe, đi lên lầu mở cửa nhìn một vòng, cầm áo khoác mới hắn mua cho Điền Chính Quốc, lại xuống lầu, vòng xe quay trở lại nhà cậu.

Mạc Chi Văn gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn tìm thấy Điền Chính Quốc chưa, Kim Thái Hanh đáp: "Tìm thì tìm được rồi, nhưng đêm nay hai đứa tôi không tới, hẹn lại lần sau đi."

Mạc Chi Văn nghe ra giọng nói Kim Thái Hanh khá nghiêm trọng, không nhiều lời nữa.

Kim Thái Hanh nhìn sắc trời chuyển sang tối tăm, lòng tự nhủ coi như là lần cuối, đi nhìn Điền Chính Quốc xem thế nào, nếu như thật sự chỉ là gút mắc tình cảm, Điền Chính Quốc và Tề Khung có gì đó với nhau, ngươi tình ta nguyện, vậy quên đi.

Nhưng chỉ cần Điền Chính Quốc có chút xíu nào không muốn, hắn cũng phải mang cậu ra ngoài.

Vậy mới có cơ hội cho Điền Chính Quốc biết được, trên thế giới này không chỉ tồn tại người khiến cậu vừa yêu vừa đau, vẫn còn người khác càng đối tốt hơn với cậu.

Kim Thái Hanh có thể làm tốt hơn bất kỳ ai khác, hắn sẽ khiến Điền Chính Quốc chỉ có yêu, không còn đau nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net