XIII-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc đang nổi cơn lười, Kim Thái Hanh không ăn vừa hay đúng ý, nhiệm vụ hôm nay vừa hoàn thành, cơn buồn ngủ bắt đầu vẫy tay mời gọi.

Cậu đưa lưng về phía Kim Thái Hanh, tay giơ lên quá đỉnh đầu, vươn vai, ngừng trong phút chốc, vạt áo kéo lên lộ ra bắp đùi cùng một góc quần lót trắng, tựa đầu vào tủ lạnh, từ mặt đến người đều lộ vẻ mỏi mệt, vòng eo mềm mại hơi vặn, mãi đến tận khi cánh tay ê ẩm, mới duỗi xuôi tay.

Nhận thấy Kim Thái Hanh nhìn mình, Điền Chính Quốc thẳng lưng, rầm rì: "Buồn ngủ quá."

"Tôi nhìn cậu ngủ." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc cho là Kim Thái Hanh không tin tưởng mình, nghĩ mình còn muốn ôn bài vở, bèn oai phong đáp: "Cho nhìn, chấp luôn!"

Kim Thái Hanh thế mà thật sự cùng Điền Chính Quốc vào phòng riêng, theo dõi sát nút. Cậu đánh răng rồi nằm vào giường, Kim Thái Hanh vẫn chưa đi, rất có tư thế muốn coi Điền Chính Quốc ngủ.

Điền Chính Quốc quay người, bao chăn liếc xéo Kim Thái Hanh, tức tối: "Tôi ngủ thật mà."

"Tôi nhìn cậu ngủ." Kim Thái Hanh lặp lại lần nữa, ngồi trên ghế đối diện giường Điền Chính Quốc, gác chéo hai chân, không hề bị lung lạc.

"..." Điền Chính Quốc ngồi dậy, bứt rứt nhìn hắn, "Tôi có phải đồ con nít đâu!"

Trước đây cậu thường xuyên thức khuya, cũng chẳng thế nào, thân thể vẫn khỏe mạnh, buổi tối bị Điền Liệt đánh, chỉ cần không quá nghiêm trọng, sáng hôm sau lại bò dậy đi học như thường.

Kim Thái Hanh cứ coi cậu là hàng dễ vỡ mà cưng, nhưng cái từ yếu ớt cách Điền Chính Quốc mười vạn tám ngàn dặm, hơn nữa cũng chẳng chắc Kim Thái Hanh sẽ cưng vĩnh viễn.

Hắn đối tốt với Điền Chính Quốc thế này, ngày sau Điền Chính Quốc đừng hòng nói chuyện tình cảm với ai khác. Cậu đi đâu mới tìm được người yêu chiều mình bằng hắn bây giờ?

Thấy Kim Thái Hanh không nói lời nào, Điền Chính Quốc lại khẩn khoản: "Cậu nhìn hoài tôi mới không ngủ được."

Kim Thái Hanh bỗng bật ra câu bình luận, "Điền Chính Quốc, cậu không đáng tin."

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, trả lời: "Một chút xíu thôi..."

"Bình thường một giờ còn ngồi làm bài chứ gì?" Kim Thái Hanh hỏi bằng giọng lành lạnh.

Điền Chính Quốc nói không lại Kim Thái Hanh, thế là hỏi ngược: "Cậu nhất định phải nhìn tôi ngủ?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc phút chốc, có thể đêm khuya, lời lẽ chẳng kịp đẩy lên cho não kiểm tra, bất thình lình bật ra khỏi miệng, "Cùng cậu ngủ cũng không phải là không được".

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, cứ nghĩ hắn nói đùa, muốn đuổi hắn cho nhanh, dứt khoát mở chăn thách thức: "Hoan nghênh ghé đến!"

Không ngờ Kim Thái Hanh "Ừm!" Sau đó đứng lên, tắt đèn, trèo lên nằm luôn bên cạnh.

Lần này Điền Chính Quốc thật sự không ngủ được, chờ mấy phút, mới nhỏ giọng thì thầm: "Cậu ngủ thật đấy à?"

Cả hai nằm cách thật xa, phần chính giữa có thể chèn thêm người nữa, duỗi thẳng cánh tay không cách nào chạm nhau, giọng Kim Thái Hanh vang lên trong bóng tối, lại như gần quá mức: "Hóa ra cậu chỉ vờ nói thế thôi."

Điền Chính Quốc không đáp.

Kim Thái Hanh nói "Ngủ ngon."

Rồi không lên tiếng nữa.

Điền Chính Quốc ngây người nghe Kim Thái Hanh hô hấp, không biết qua bao lâu, hơi thở Kim Thái Hanh dần dần kéo dài ra, từ từ nhẹ bỗng. Điền Chính Quốc cảm giác Kim Thái Hanh đã ngủ, cõi lòng bỗng không thành thật, cậu đợi thêm hồi nữa, từ từ dịch sát đến bên Kim Thái Hanh.

Động tác nho nhỏ kia, Điền Chính Quốc làm đến lưu loát cực kỳ, tựa như bản thân không có gì phải sợ, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, chăn có hơi ấm, gần thêm chút, đầu ngón tay cậu chạm phải cánh tay Kim Thái Hanh. Điền Chính Quốc rụt tay, rồi chẳng quá vài giây, thấy hô hấp Kim Thái Hanh không thay đổi, cậu mới lại trườn tới vài phân nữa, cẩn thận sờ vào tay Kim Thái Hanh.

Đường cong cơ bắp Kim Thái Hanh rất rõ ràng, Điền Chính Quốc từ nếp gấp khuỷu tay, chầm chậm mò tới nơi bắp thịt nhô lên, sau đó dần dần trượt xuống, tìm đến cổ tay.

Thấy Kim Thái Hanh vẫn không có phản ứng, lá gan Điền Chính Quốc càng to lên, bắt đầu hưởng thụ phúc lợi nhờ ngủ trễ, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Kim Thái Hanh, kéo chân gác lên đùi Kim Thái Hanh, người Kim Thái Hanh rất nóng, Điền Chính Quốc bị luồng nhiệt kia hun nóng đến chìm vào một lớp sương mù, khẽ khàng nhắm mắt.

Cậu ôm Kim Thái Hanh, chân lại vươn lên cao hơn chút nữa, đang muốn tìm tư thế thoải mái ngủ vùi, đầu gối bỗng nhiên chạm vào nơi nào cứng ngắc.

Tích tắc sau, Điền Chính Quốc đột ngột bị đẩy ra, Kim Thái Hanh kéo cậu từ trên người hắn xuống, ngay sau đó, hắn lật người đặt Điền Chính Quốc dưới thân, thì thào hỏi cậu: "Điền Chính Quốc, nửa đêm không ngủ làm gì?"

Kim Thái Hanh giơ tay ấn sáng đèn tường, nhìn Điền Chính Quốc vừa lén lút giở trò.

Điền Chính Quốc không phải loại người không rành thế sự, khoảnh khắc cậu đụng vào đã biết thứ đó là gì, không hề hoảng loạn như Kim Thái Hanh tưởng tượng.

Cậu nằm bên dưới Kim Thái Hanh, trong mắt còn chất chứa đôi phần hoảng hốt và căng thẳng, nhưng vẫn dùng bàn tay mềm mại chạm vào chỗ ấy của Kim Thái Hanh, khe khẽ hỏi lại hắn: "Muốn tôi giúp cậu không?"

Kim Thái Hanh bắt được cổ tay phải Điền Chính Quốc, đặt trên giường, mặt không thay đổi nhìn Điền Chính Quốc.

Tay trái Điền Chính Quốc vẫn vịn vai Kim Thái Hanh, nửa cơ thể trên nâng lên, hơi rướn người về phía trước, Kim Thái Hanh chỉ có thể lùi ra sau, Điền Chính Quốc cứ thế nâng Kim Thái Hanh ngồi dậy, ngồi xổm trước mặt Kim Thái Hanh, lại hỏi lần nữa: "Tôi giúp cậu nhé?"

Kim Thái Hanh duỗi thẳng chân ngồi, không phản đối cũng không đồng ý, Điền Chính Quốc cho rằng hắn chấp nhận, cúi người, những ngón tay trắng nõn thon dài cách quần lót xoa lên bộ phận cứng ngắc, ấm nóng kia, ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Được nhé?"

Đôi mắt cậu vừa to tròn vừa sáng ngời, chẳng lộ chút xíu không thích hay do dự, ngón tay giữa móc vào mép quần lót Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng kéo xuống, phân thân dâng trào bật thẳng vào tay.

Điền Chính Quốc đưa tay ôm chầm lấy nó, tuốt động mấy lần, ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, cảm thấy Kim Thái Hanh không lộ vẻ gì, cũng không giống như đang hưởng thụ, bèn từ tư thế quỳ rướn về phía trước gần hơn, do dự một giây, cúi người, há miệng ngậm lấy dương vật Kim Thái Hanh.

Nếu như Kim Thái Hanh không thích Điền Chính Quốc lấy tay làm, vậy dùng miệng hẳn là hắn sẽ thích.

Điền Chính Quốc chưa từng làm việc này, mà thứ giống dục vọng, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, chỉ cần ra sức, luôn có thể lấy lòng người ấy. Cậu hệt như liếm que kem mút vào phần đỉnh, mái tóc mềm hơi cọ vào cơ bụng Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc rất gầy, mặc T shirt, luôn có thể nhìn thấy từng đốt xương sống đôi lên lớp áo.

Điền Chính Quốc đang khẩu giao cho hắn.

Kim Thái Hanh chỉ nhìn đầu Điền Chính Quốc cử động, tưởng tượng đầu lưỡi phấn hồng cọ qua lỗ nhỏ trên phân thân hắn, đã phát cứng thành sắp nổ tung. Hắn cưỡng ép bản thân kéo Điền Chính Quốc ngồi dậy, ôm vai Điền Chính Quốc, ấn cậu lên giường, không cho lộn xộn nữa.

Đôi môi Điền Chính Quốc trơn bóng, tràn đầy những nước, mơ hồ hỏi Kim Thái Hanh: "Không thoải mái sao?"

Cậu chưa có kinh nghiệm, chẳng biết làm sao mới có thể làm Kim Thái Hanh thoải mái bây giờ.

"Hay là dùng tay..." Điền Chính Quốc nhìn khí cụ khổng lồ trên thân Kim Thái Hanh, đầu ngón tay chạm vào phần đỉnh bị cậu liếm thành ướt át trong suốt, dùng ngón tay dài nhỏ bao bọc quanh thân món đồ kia, chậm rãi di động hai lần, nhận thấy Kim Thái Hanh không tỏ ra chút nào thỏa mãn, thế là đâu còn dám động.

Cậu suy nghĩ, rút tay về, ngẩng đầu hỏi Kim Thái Hanh, "Có phải cậu thấy không sạch sẽ?"

Kim Thái Hanh ngẩn người, mới kịp phản ứng Điền Chính Quốc đang có ý gì, lại thấy Điền Chính Quốc cúi người lần nữa, bờ môi lần thứ hai chạm lấy đồ vật dưới thân hắn, giải thích rằng: "Tôi chưa bao giờ giúp hắn ta liếm."

Lời còn chưa dứt, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh ấn về giường.

Kim Thái Hanh nắm chặt tay Điền Chính Quốc, mặt mũi tối sầm lại nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thấy mặt Kim Thái Hanh đen thui, còn cho là hắn muốn chửi mình ngay lập tức.

Mà Kim Thái Hanh trừng cậu phút chốc, nhưng chỉ lấy tay bao chặt tay Điền Chính Quốc, cúi đầu hôn lòng bàn tay cậu, rất nghiêm túc nói với Điền Chính Quốc: "Không cần."

Mặt Điền Chính Quốc cũng đỏ, lúng ta lúng túng đáp rằng: "Vậy à!"

"Điền Chính Quốc." Tính khí Kim Thái Hanh vẫn còn rất cứng ấn vào người cậu, nhưng chẳng có thêm động tác nào, "Tôi giúp em không phải vì những thứ này."

Hắn nói tới thẳng thắn nhiệt thành, khiến Điền Chính Quốc cảm thấy xấu hổ, lại càng chua xót, Điền Chính Quốc hé miệng muốn nói, Kim Thái Hanh bỗng nhiên thừa nhận: "Mà vì tôi muốn làm."

Kim Thái Hanh đã lại gần được Điền Chính Quốc thêm một chút, rốt cuộc vẫn quyết định làm chuyện thừa dịp người gặp nguy thì lợi dụng.

Điền Chính Quốc mất cảnh giác đến vậy, hắn thật lòng rất sợ nếu không lĩnh thẻ số chỗ Điền Chính Quốc, ghi danh họ tên người ái mộ trước tiên, sẽ bị người đến sau cướp lấy.

"Tôi thích em." Trán Kim Thái Hanh đặt lên mặt Điền Chính Quốc, cực kỳ thản nhiên nói với cậu, "Muốn làm tình với em là rất bình thường."

Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, không biết tại sao lời biểu lộ cứ thế bị Kim Thái Hanh giành nói trước. Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng Điền Chính Quốc không biết làm sao, đột nhiên một tay đè cậu, tay kia mò xuống dưới chạm vào phía dưới Điền Chính Quốc, cũng nửa cứng rắn.

Mặt Điền Chính Quốc càng nóng: "Cậu... Anh đừng đụng."

"Điền Chính Quốc, em không công bằng." Kim Thái Hanh thu tay về, giáo dục Điền Chính Quốc, "Em có thể chạm tôi, tôi lại không được phép đụng vào em?"

Điền Chính Quốc xưa nay chưa từng cảm thấy mình khó phát biểu cảm tưởng thành lời như thế.

Điểm ngữ văn rõ ràng chẳng thấp chút nào.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, không nói thành lời, thế nên nhắm mắt lại, đến gần chạm môi mình vào môi Kim Thái Hanh.

Không rõ Kim Thái Hanh đã hiểu ý cậu muốn tỏ bày chưa.

Độ ấm đôi môi Kim Thái Hanh gần bằng môi cậu, bờ môi Điền Chính Quốc mềm mại hơn nhiều, vành môi hơi nhếch lên, Kim Thái Hanh ngẩn ra, không thèm khách khí, ngậm đôi môi cậu, môi răng quấn quýt, mút cắn liếm láp, cực độ dịu dàng cũng cực độ tàn nhẫn hôn cậu như nhai nuốt.

Vẫn hôn mãi đến khi hô hấp Điền Chính Quốc bất ổn mà vịn lấy vai hắn, chỗ cứng rắn của hai người ma sát vào nhau, Kim Thái Hanh mới thoáng dời khỏi Điền Chính Quốc, nói khẽ vào tai cậu: "Điền Chính Quốc, nụ hôn đầu đã cho em."

— Em phải chịu trách nhiệm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net