III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Từ Phượng gặp người không sợ chết liên tục giẫm phải bãi mìn bày sẵn ra trước mặt thế này.

Vẻ mặt Từ Phượng có thể nói đã vô cùng sợ hãi, Kim Thái Hanh trầm mặc một hồi, sau đó cười nói: "Dễ nhìn?"

Điền Chính Quốc gật đầu, hai mắt sáng ngời, ngay cả thấu kính cũng không che chắn nổi, "Ừ, rất đẹp trai."

Kim Thái Hanh cười, lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên, mang theo vài phần không đứng đắn: "Cậu thích không?"

Từ Phượng: ?

Điền Chính Quốc sửng sốt, đi theo ý nghĩ chân thực của mình, "Thích."

Vẻ mặt Từ Phượng như kiểu thấy quỷ, hết nhìn Kim Thái Hanh lại nhìn sang Điền Chính Quốc, tự hỏi có phải Kim ca nhà mình bị ma nhập không nữa.

Không phải tốt tính quá mức rồi à.

Hơn nữa, cứ có cảm giác cái điệu cười kia của Kim ca có hơi... kiểu ngọt ngấy quyến rũ người khác phạm tội ấy.

Từ Phượng cười khan, cho là mình suy nghĩ quá nhiều rồi, "Thế này đi, lát nữa bọn tớ muốn đi ăn lẩu, cậu muốn đi cùng không?"

Điền Chính Quốc thực ra không quá thích loại hoạt động xã giao này, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu nhìn về phía Kim Thái Hanh, "Cậu đi chứ?"

"Ừ." Kim Thái Hanh gật đầu.

"Vậy tớ cũng đi." Điền Chính Quốc cười.

Từ Phượng cảm thấy cả một bầu trời quỷ dị đang chình ình ngay trước mắt.

Cậu chàng vẫn luôn đinh ninh mình là kiểu vừa gặp ai đã có thể xưng huynh gọi đệ rồi, giờ nhìn sang Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc mới phát giác, như mình còn chưa đủ trình để so đâu.

Nhìn hai người này này, đây mới gọi là vừa gặp cứ ngỡ người xưa chứ.

Từ Phượng tự lẩm bẩm một mình, cả bọn kéo nhau đến phố ẩm thực bên ngoài trường.

Ngay khi bước vào khu ẩm thực, cả khuôn mặt Từ Phượng đều phát sáng, "Cậu mới chuyển tới đây nên không biết, mì xào má Vương phải nói danh bất hư truyền, tiệm Malatang kia cũng không tồi, chủ quán chu đáo, bên trong lại sạch sẽ thoáng mát, Takoyaki ở đây phải nói ngon nhức nách."

Điền Chính Quốc một bên nghe Từ Phượng lải nhải, một bên rút điện thoại gửi tin nhắn.

Kim Thái Hanh nhìn thấy động tác của cậu bèn hỏi, "Sao thế?"

"Nhắn tin về nhà, báo hôm nay tớ không về ăn cơm." Điền Chính Quốc nói, lắc lắc điện thoại.

Điện thoại bị khóa, chỉ có thể nhìn thấy màn hình khóa ngoài, Kim Thái Hanh lại gần Điền Chính Quốc, nhìn màn hình điện thoại của đối phương.

"Mèo?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, sau đó mỉm cười, "Ừm, đây là mèo do một người bạn cấp hai nuôi, tính nết rất hoang dã, nhưng ngoan lắm."

Kim Thái Hanh khựng lại, "Bạn cấp hai, giờ vẫn còn liên lạc sao?"

"Thỉnh thoảng thôi." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh gật đầu, "Mèo đáng yêu lắm."

Hai người còn đang nói chuyện, Từ Phượng đã mua xong Takoyaki về, vừa quay sang đã thấy Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc châu đầu vào nhau, không biết đang nói gì.

Kim Thái Hanh hơi cúi thấp đầu nhìn màn hình điện thoại của đối phương, dựa vào rất gần, tựa hồ cả đầu đều sắp gối lên vai người ta.

Điền Chính Quốc không để ý, mỉm cười giơ điện thoại lên cho đối phương nhìn.

Từ Phượng khó hiểu vẫy tay, "Các cậu nói thầm cái gì mà dính sát rạt thế? Mua xong Takoyaki rồi đây, mau đi thôi, chốc nữa người đông hết chỗ mất!"

Kim Thái Hanh đứng thẳng người, "Ừ, đi thôi."

Đây là quán lẩu nằm cuối phố ẩm thực, vốn tưởng rằng chẳng có bao nhiêu người, nhưng ngoài ý muốn, kinh doanh rất đậm.

Sau khi đi vào, hơi nóng liền phả ngay vào mặt, Từ Phượng tìm một chỗ ngồi xuống, "Ở đây, bên này gần quạt, mát lắm."

Ba người ngồi xuống, Từ Phượng đưa tay cầm lấy thực đơn, bắt đầu gọi món.

"Kim ca vẫn như cũ, bạn học Tiểu Quốc muốn ăn gì?" Từ Phượng hỏi.

Điền Chính Quốc không kiêng gì, "Không ăn được cay, nội tạng gì đó tớ cũng không biết ăn, cái khác tùy tiện là được."

"Oke." Từ Phượng nhanh chóng gọi món.

Từ Phượng đứng dậy nói: "Nước ô mai bên này cũng ngon lắm, bạn học Tiểu Quốc đi cùng tớ không, Kim ca ở đây chờ lên món."

Điền Chính Quốc sao cũng được, "Được."

Kim Thái Hanh nhướng mày liếc Từ Phượng, nhưng không nói gì.

Trong quán lẩu ồn ào tấp nập, hầu hết người đến ăn đều là học sinh, Điền Chính Quốc đi cùng Từ Phượng rót nước ô mai.

Điền Chính Quốc bưng cái bát, rót hai chén ô mai, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, "Này, trước đây cậu với Kim ca từng quen biết hả?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, sau đó nhìn đối phương, trong mắt có chút khó hiểu, "Từ Phượng?"

"Phí lời." Từ Phượng tận mắt cảm nhận được trình độ mù mặt của Điền Chính Quốc, há miệng bật cười, "Không được rồi, lần sau tớ phải báo tên trước mới được."

Điền Chính Quốc bật cười, "Xin lỗi, ở đây đông người quá."

Nghĩ đến những gì Từ Phượng hỏi vừa rồi, Điền Chính Quốc lắc đầu, "Đây là lần đầu tiên tớ gặp Kim Thái Hanh."

Từ Phượng nghi hoặc, "Thế thì kì thật, Kim ca không phải kiểu người vừa gặp đã thân đâu."

"Vừa gặp đã thân?"

Từ Phượng thò đầu ra, thấy Kim Thái Hanh không thấy bọn họ, bèn nói nhỏ: "Con người Kim ca ấy, bình thường làm cái gì cũng thờ ơ không để vào mắt, chúng tớ đều gọi Kim ca là đoá hoa kiêu kỳ đấy, nhưng anh ấy đối xử với cậu phải nói cực tốt ấy."

Điền Chính Quốc nhớ lại hôm nay, cảm thấy hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt, "Không phải rất bình thường à?"

"Chính nó đó." Từ Phượng ra vẻ một lời khó nói hết, "Phải biết hôm nay cậu giẫm phải mìn của Kim ca biết bao lần rồi ấy."

Điền Chính Quốc: ?

Từ Phượng thấp giọng, "Chỉ bèn cậu nói Kim ca xinh đẹp thôi, anh ấy ghét người khác bàn tán về ngoại hình của mình lắm."

"Thật sao?" Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc, khẽ nhíu mày lại, "Nhưng cậu ấy không giận mà."

"Cho nên tớ mới nói kì lạ, không biết hai cậu có biết nhau từ trước không." Từ Phượng lẩm bẩm.

Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác kia, quả thật chỉ là người ngoài cuộc, Từ Phượng cũng đè xuống tia nghi ngờ, chỉ coi là Kim Thái Hanh vừa mắt bạn học mới thôi.

Hai người bưng nước ô mai trở về, Từ Phượng ngồi xuống, "Đông ghê, bọn mình mà đi trễ chút nữa coi như mất phần rồi."

Từ Phượng nói xong, liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đi tới trước mặt Kim Thái Hanh, cậu đặt chén nước ô mai xuống, theo đó khẽ cúi người nói, "Xin lỗi, tớ không biết cậu không thích."

Hàng mi Kim Thái Hanh run lên, khó hiểu nhìn Điền Chính Quốc, "Hửm?"

"Tớ không biết cậu không thích người khác nói mình xinh đẹp." Điền Chính Quốc cau mày nói, "Bởi vì chứng mù mặt, tớ rất trì độn với cảm xúc của người khác, nếu như cậu giận, nhất định phải nói cho tớ biết đấy."

Kim Thái Hanh sửng sốt một chút mới hiểu ra, lạnh lùng liếc sang Từ Phượng ở đằng kia, sau đó nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Không có giận." Kim Thái Hanh nói, "Bây giờ rất vui."

Điền Chính Quốc nhìn thấy khóe miệng Kim Thái Hanh cong lên, xác định đối phương đang cười, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, "May thật."

"Có điều tớ quả thật ghét người khác nói về ngoại hình của mình." Kim Thái Hanh nói, nhìn bộ dáng căng thẳng của Điền Chính Quốc, khẽ nhếch môi, "Nhưng cậu không giống, được cậu khen tớ sẽ rất vui."

Điền Chính Quốc sửng sốt, sau đó hai mắt sáng rỡ, "Ừm."

Từ Phượng liếc mắt nhìn hai người đối diện, biết thân biết phận yên lặng vùi đầu vào chén ô mai.

Hai cái người này...

Sao có cảm giác mình ở đây thừa thãi quá đi.

Sau khi đồ ăn được dọn lên, ba người liền bắt đầu chén.

Bữa này ăn rất vui vẻ, không hề câu nệ khách sáo, qua bữa lẩu này, Từ Phượng cũng sinh ra vài tia hảo cảm với bạn học mới.

Cả ba đã thêm thông tin liên lạc của nhau, Từ Phượng gọi một tiếng 'Bạn học Tiểu Quốc' gọi đến quen miệng, còn hẹn lần sau tụ tập ăn lẩu tiếp.

"Phải rồi, lớp chúng ta còn có nhóm lớp ấy." Từ Phượng nói, "Để tớ add cậu vào, diễn đàn của trường nữa, bọn nó tám nhảm trên đó nhiều lắm, mua bán thông tin mật nữa kia, hắc hắc, cậu vào đi là biết liền à."

Điền Chính Quốc gật đầu, cậu vừa vào nhóm lớp liền nhận được không ít tin nhắn hoan nghênh, cả thảy cũng hơn ba chục tin.

Điền Chính Quốc kinh ngạc, "Bọn họ đều không học bài sao?"

"Aiz." Từ Phượng xua tay, "Bọn nó đều là trùm lướt net ấy chứ*, chuyện bình thường như cơm bữa à."

(*) 5G冲浪选手 (ngôn ngữ mạng) ý chỉ những người thường lướt net, cập nhật tin tức nhanh chóng. Còn một từ ý nghĩ trái ngược (2G 网), ý chỉ người ta đã dùng đến mạng 5G rồi mày còn ở đó mò mạng 2G (cổ hủ, cập nhật tin tức kém).

Kim Thái Hanh đút hai tay vào túi, đột nhiên đi về một hướng, "Tớ đi mua chút đồ."

Từ Phượng xua tay, "Được được được."

Từ Phượng đã cầm điện thoại bắt đầu spam*, nghĩ đến gì đó bèn ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, "Chuyện cậu mù mặt có cần nói cho bọn nó không?"

(*) 水群: mấy người hay đi spam những từ vô nghĩa, biểu tượng cảm xúc trên mạng xã hội.

Dứt lời, Từ Phượng nói thêm, "Đừng lo, có Kim ca ở đây, không đứa nào nhàm chán tới nỗi suốt ngày lắc lư trước mặt cậu đâu."

Điền Chính Quốc bật cười, "Cậu ấy rất dữ sao?"

"Chuẩn không cần chỉnh ấy!" Từ Phượng nói, "Cậu còn chưa nhìn thấy Kim ca đánh nhau đâu."

Từ Phượng đang bung lua, lại thấy nói xấu sau lưng Kim ca thế này quá thất đức, bèn nói thêm một câu, "Nhưng Kim ca nghĩa khí lắm, người lớp mình thật ra đều rất thích anh ấy, dù sao có anh ấy bảo kê, mấy đứa lớp khác nào dám hó hé."

Điền Chính Quốc gật đầu, "Không sao đâu, cậu nói chuyện này cho mọi người biết đi, cũng tránh sau này gây ra một số hiểu lầm không đáng có."

"Oke." Từ Phượng đáp ứng, dăm ba câu đã nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn trong nhóm lớp.

Điền Chính Quốc không xem điện thoại nữa, Kim Thái Hanh đối diện đang đứng trước tủ lạnh của cửa hàng tiện lợi, chọn ra ba que kem.

Kim Thái Hanh đi tới, đưa cho Điền Chính Quốc một cái, "Này."

Điền Chính Quốc nhận lấy: "Cảm ơn."

Từ Phượng ở một bên đỏ mắt chờ mong, Kim Thái Hanh tùy tiện ném cho Từ Phượng một cái.

Từ Phượng cười rạng rỡ, "Cảm ơn Kim ca!"

Kim Thái Hanh xé mở bao kem ra, cắn một miếng, ánh mắt rơi trên mặt Điền Chính Quốc, "Mùi vị thế nào?"

"Ngon lắm." Điền Chính Quốc cảm nhận vị ngọt tan ra trong miệng, khẽ cong mắt.

Mặt Kim Thái Hanh cũng dịu lại.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt hai người chạm nhau, Điền Chính Quốc khẽ sửng sốt, ngờ ngợ.

Dường như có hơi quen mắt.

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng lục ra sâu thẳm trong kí ức của mình được chút cảnh tượng tương tự.

Nhưng vỏn vẹn giây sau cậu đã gạt phăng suy đoán đó ra sau đầu.

Người lúc nhỏ cậu gặp được là một bé gái mà, bây giờ bên cạnh cậu, là một nam sinh so với cậu còn muốn cao hơn nửa cái đầu.

Sao có thể là cùng một người được.

Không thể nào không thể nào.

Cho dù mình mù mặt, cũng không thể nào nhầm lẫn trai gái được.

Điền Chính Quốc nghĩ tới đây lại dở khóc dở cười.

Kim Thái Hanh nhìn hàng lông mày xinh đẹp của đối phương, thản nhiên hỏi: "Vui lắm à?"

"Không phải, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đây." Điền Chính Quốc nói, lại nhìn Kim Thái Hanh, nói như đùa, "Không biết cậu có em gái gì không?

Từ Phượng ở bên cạnh xua tay, "Chuyện này tớ biết rõ nè, Kim ca là con một trong nhà đấy."

Kim Thái Hanh ừ một tiếng.

Điền Chính Quốc cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, lúc đến ngã rẽ, bọn họ chia ra hai đường.

Từ Phượng cầm que kem gỗ, mơ hồ hỏi: "Kim ca, em thấy anh đối xử với bạn học Tiểu Quốc tốt lắm ấy."

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, thuận tay ném que kem gỗ đi, chuẩn xác rơi tọt vào thùng rác, "Phải."

"Tại sao?" Từ Phượng tự hỏi, "Thật sự là vừa mắt ngay lần đầu?"

Kim Thái Hanh đút hai tay vào túi, "Trước đây có biết."

"Biết nhau?" Từ Phượng kinh ngạc, "Nhưng em hỏi bạn học Tiểu Quốc, cậu ấy lại nói không biết anh."

"Cậu ấy quên rồi." Kim Thái Hanh nói, nghĩ tới cái gì đó, chợt cười ra tiếng, "Hoặc là cậu ấy chưa nhận ra."

"Đúng ha, cậu ấy mù mặt mà." Từ Phượng nói, lại trợn mắt nhìn Kim Thái Hanh, "Vậy sao anh không nói cho cậu ấy biết?"

Điền Chính Quốc đi rồi, Kim Thái Hanh lại quay về vẻ uể oải thường ngày, nghe vậy, khẽ cong môi cười, "Hiện tại không phải rất tốt sao?"

Từ Phượng mặt đầy chấm hỏi, "Cậu ấy không nhận ra anh, thế cũng được?"

"Cậu ấy sẽ nhớ ra thôi." Kim Thái Hanh nheo mắt, "Tôi sẽ làm cậu ấy nhớ ra."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net