Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn mưa rào bất chợt kéo đến không kể ngày hay đêm khiến người ta khó mà lường trước. Trời mới vừa nãy đang còn nắng to, vậy mà chưa tới một giờ đồng hồ sau đó lại mưa ngay được. Lại có khi, mây đen những đợt kéo đến ùn ùn kín cả bầu trời báo hiệu cho một cơn mưa giông sắp tới, làm ai cũng nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp thì một lúc sau đều biến mất sạch nhanh như cách chúng đến.

"Đến trời còn lừa người như vậy  nói gì đến con người cơ chứ."

Jungkook phàn nàn sau khi thấy sự thất thường như thiếu nữ mới lớn của ông trời, cậu tiếp tục bước đi tới trạm xe buýt gần công ty. Phải nhanh nhanh chân để còn nấu cơm mang tới bệnh viện, cũng chẳng biết bao giờ mẹ của Taehyung về nên phải tranh thủ từng cơ hội, lỡ đâu sáng mai bà ta tới rồi kiểu gì cậu cũng tự cấm mình bén mảng đến bệnh viện trước khi nghe được một tràng lời nói không mấy đẹp đẽ từ mẹ của anh.

Gói ghém lại cẩn thận từng hộp thức ăn, đổ canh vào bình giữ nhiệt sau đó liền chạy ra trạm xe buýt. Ở gần bệnh viện có điểm dừng xe để thuận tiện cho người dân đi lại. Chỉ còn đoạn đường này nữa là tới nơi, vậy mà ông trời chẳng biết thương xót người ta, liền muốn mưa là mưa luôn. Jungkook khom người che cho đống đồ trước mặt khỏi bị ướt. Chạy vào tới phòng bệnh của bà Taehyung thì chiếc áo thun trắng cũng ướt hết phần lưng mà dính cả vào da thịt hiện lên chiếc eo nhỏ xinh của cậu.

"Cháu chào bà, chào hai anh."

Cậu thở hồng hộc mồ hôi nhễ nhại, Cẩn thận đặt từng món đồ lên chiếc bàn ở cạnh sofa.

"Em biết anh Taehyung không chịu ăn cơm ở chỗ này, nên em nấu cơm mang tới."

Từ khi nhìn thấy cậu ướt cả nửa người, Taehyung đã đi vào lấy khăn ra để lau mái tóc cậu. Sau đó choàng lên khăn người cậu để che đi vòng eo kia, anh không phải sợ ai nhìn thấy mà là anh nhìn thấy liền không chịu được muốn ôm cậu vào lòng.

"Trời mưa vậy em không cần tới đâu, báo hại em ướt cả người, anh thật sự thấy có lỗi."

"Là em muốn đến mà."

Jungkook mở hộp cháo ra, Taehyung nói muốn tự đút cho bà ăn. Anh chưa từng làm qua những việc thế này nên không quen, có chút bối rối không biết phải làm sao cho đúng. Cậu thấy anh khá lúng túng nên cầm lấy thìa từ tay Taehyung nhẹ nhàng nói.

"Để em."

Anh với Seokjin gọi là tới bệnh viện với bà nhưng thật ra chả cần hai người cứ kè kè bên cạnh vậy, chỉ là nếu ở một mình thì buồn chán nên Taehyung mới bảo Seokjin cùng mình ở lại. Hiện tại bà không thể nói chuyện được nên chỉ nằm im một chỗ.

Tiếng giày cao gót cồm cộp nện xuống sàn nhà càng lúc càng gần, Taehyung nhìn chằm chằm về phía cánh cửa để xem xem ai lại chẳng có ý thức mà ở khu phòng VIP gây ra ồn ào như thế. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, người con gái với đôi giày tám phân màu bạc bước vào, phía trên là chiếc váy bó dài tới đùi. Mái tóc xoăn ngang lưng màu nâu sữa nổi bật. Trên tay cô là một chiếc túi đựng thức ăn.

"Hello."

Cô ả vui vẻ tươi cười quét mắt một vòng quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại nơi Jungkook đang ngồi cẩm thận thổi từng thìa cháo.

"Hello?" Anh nhíu mày bày ra vẻ mặt khó chịu.

"Bà tôi ốm cô vui lắm hả mà ở đấy toe toét y như thế."

Taehyng khó chịu từ khi nhìn thấy cô nàng bước vào. Seokjin cũng chẳng nói gì, vợ tương lai của Taehyung nên để Taehyung tự mình nói.

"Tôi là qua nhà chồng tương lai của mình, nhưng thấy dì đang chuẩn bị đi đâu đó, tôi hỏi thì dì bảo anh với bà ở đây nên tôi tới tiện thể đưa đồ luôn, có gì sai sao anh phải trừng mắt với tôi ghê vậy?"

Anh bước về phía Jungkook, cậu nãy giờ nhìn cũng không dám nhìn, Taehyung biết cậu đang lo lắng lắm nên mới đậy cái nắp hộp mãi cũng chẳng xong. Anh cầm chiếc nắp giúp cậu đậy lại cẩn thận.

Ả thấy thế có phần tức giận và ghen ghét, tiến tới trước mặt của Jungkook hất cằm lên như muốn hỏi tội.

"Ồ xin chào, chị là vợ tương lai của Taehyung, còn em?"

Một câu nói thốt ra liền đụng trúng nỗi đau của cậu. Taehyung rít từng chữ qua kẽ răng, cố gắng kìm lại sự bực tức mà nói

"IM MỒM!"

Seokjin thấy Jessi đang khiêu khích Jungkook như vậy, không nhanh không chậm tiến tới giật lấy túi đồ từ trên tay cô ta.

"A, cái này là do dì nấu, chắc ngon lắm, Jungkook à lại đây nào chúng ta ăn tối."

"Còn cô, đưa đồ xong rồi thì đi về đi chứ còn đứng đó làm gì, mùi nước hoa nồng nặc, lại thêm cái mùi thuốc sát trùng làm tôi muốn đâu đầu luôn rồi."

Khỏi phải nói, Jessi tức phát rồ, tất cả mấy câu nói này cũng đều vì Jungkook, ả ta hận không thể nhào tới cấu xé cậu một trận. Cô nàng đang quay lưng định bỏ đi, lúc này cậu mới rón rén bước tới nhà vệ sinh rửa tay. Thấy cậu dần dần tiến tới ả quay ngoắt người lại dùng bàn tay mình túm lấy cánh tay cậu, năm ngón tay được mài dũa cẩn thận nhọn hoắt găm vào da thịt cậu, tay còn lại tát một cú đau điếng lên má. Taehyung hoảng hốt chạy tới ngăn lại.

"Làm cái gì vậy."

"Ai cho cô dám đánh em ấy, mau biến ngay lập tức."

Taehyung cầm cánh tay cô ả giật ra khỏi người Jungkook, Seokjin vừa nhìn vết cấu vừa lẩm bẩm.

"Cái đồ quỷ cái."

Jungkook cúi gằm mặt, nước mắt trực trào rơi khỏi khóe mi. Cậu nghĩ thầm trong đầu, chẳng lẽ, cậu thực sự sai rồi, đáng ra cậu nên chấm chứt hoàn toàn mới phải, người ta là vợ chưa cưới của anh, nhưng mà anh cùng anh Jin đều ra sức bảo vệ cậu, như vậy là tốt hay xấu. Cậu chẳng rõ, chỉ biết bây giờ cậu thực sự không dám ngẩng mặt lên để nhìn anh nữa.

"Jungkook à, có đau lắm không, để anh xem nào."

Anh đưa tay nâng cằm cậu lên nhìn một chút, một bàn tay năm ngón đỏ chót in rõ mồn một trên gương mặt trắng mịn. Đôi mắt ngập nước của cậu chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt liền ào ào chảy xuống. Anh tưởng cậu đau nên mới khóc.

"Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ trả thù cho em, chịu không." Giọng anh nói ra còn có một chút yêu chiều cứ như đang dỗ một đứa trẻ nín khóc vậy.

"Ngốc, vợ anh mà, trả thù cái gì chứ, em không sao."

Taehyung gạt nhẹ dòng nước mắt ở má cậu. Anh cầm chiếc áo của mình khoác lên người cậu rồi đưa cậu về nhà. Cơm cũng chẳng buồn ăn nữa. Trên xe, anh trộm nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Jungkook gạt kính xuống để gió lùa vào hong khô những dòng nước mắt, cậu né tránh ánh mắt của anh. Chờ tới khi chiếc xe lăn bánh chậm dần rồi dừng hẳn, cậu mới nói.

"Em xin lỗi."

Jungkook nhìn thẳng mắt anh mà nói chứ không né tránh nữa.

"Em xin lỗi anh, đều vì em nên anh phải khó xử giữa hai bên."

"Anh không cần ra ngoài đâu, em tự lên nhà là được, cảm ơn anh vì đã đưa em về "

Anh nhìn theo bóng lưng cậu mãi tới khi khung cửa sổ màu trắng quen thuộc kia sáng đèn Taehyung mới rời đi. Chiếc xe lăn bánh từ từ, anh chưa muốn về bệnh viện ngay lúc này, anh thấy mệt mỏi. Anh nên dứt khoát thì sẽ tốt hơn cho cả hai người. Nhìn cậu tự trách bản thân như vậy anh thật sự đau xót, một lần nữa vì cái tính không dứt khoát trong chuyện tình cảm mà anh lại để cậu đau khổ rồi.

Qua ngày hôm sau bố mẹ Taehyung về nước tức tốc chạy tới bệnh viện luôn, Taehyung cùng Seokjin quay về công ty tiếp tục công việc. Jessi nhân cơ hội này liền vào bệnh viện lấy lòng hai bác. Cô ả dùng chất giọng ấm ức nói với mẹ anh.

"Bác gái, nghe tin bà vào viện con lập tức chạy tới để thăm bà, con qua nhà mang cơm tới cho anh Taehyung nữa, nhưng anh ấy... anh ấy lại đuổi con đi để cùng Jungkook ở trong bệnh viện, có cả anh Seokjin cũng ở đó nữa, chỉ mỗi mình con bị đuổi thôi."

Vừa nói Jessi còn mang theo một bộ mặt như chú mèo nhỏ bị bắt nạt, thành công khiến mẹ anh tin ngay lập tức. Nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện nên mẹ anh đành chờ tới khi về nhà rồi mới giải quyết.

Sáu giờ tối ngày hôm đó, mẹ Taehyung đã gọi điện giục anh về nhà nhưng Taehyung vẫn chẳng có chút xê dịch khỏi vị trí. Tới chín giờ đêm, chuông điện thoại lại vang lên. Giờ này mọi người tan làm hết, chỉ còn có Jungkook ở ngoài cửa đang đấu tranh tâm lý có nên đi vào trả lại áo cho anh hay không mà thôi. Chuông điện thoại kêu từ lâu mà anh không bắt máy, cậu còn sợ có phải Taehyung đã ngất xỉu trong đó rồi không.

"Alo." Anh nặng nề bắt máy.

"Kim Taehyung, con có còn coi người này là mẹ hay không, con còn coi trọng lời mẹ nói không vậy?" Mẹ anh tức tối nói qua qua điện thoại.

"Mẹ nói đi, tối nay con không về đâu."

"Được, con không về cũng được. Nhưng vì sao Jessi tới thăm bà mà con lại đuổi con bé đi. Còn nữa, con đã sắp lấy vợ rồi mà sao vẫn còn qua lại với thằng bé đó, lại còn cho nó ngang nhiên ở cùng con trong bệnh viện trong khi con bé Jessi nó biết tin đã vội chạy tới thăm bà thì con lại đuổi nó đi, tại sao hả."

Taehyung hai ngày nay không ngủ, vừa rời bệnh viện thì đã chạy tới công ty lo công việc ngập mặt. Những lời vừa rồi đã động tới điểm cực hạn của anh, anh nghĩ nếu giờ nhịn nữa chắc người sẽ nổ tung ra vì tức giận mất. Cầm cuốn sổ tài liệu trên tay, anh đập mạnh xuống bàn, Jungkook ở bên ngoài nghe thấy mà giật thót tim.

"Mẹ biết những gì mà có thể tự tin nói ra những lời đó như vậy."

"Trong khi mẹ với bố đang nơi nào không rõ, không liên lạc được, thì một mình Jungkook chạy tới bệnh viện giải quyết từng chuyện một giúp con, em ấy tự tay chăm sóc, nấu cháo bón từng thìa cho bà ăn, rồi lại chạy tới chạy lui nấu cơm cho con trai của mẹ đây. Trong khi em ấy đang làm những việc đó thì ả ta đang chơi bời nơi nào không rõ, sau đó qua nhà nghe tin từ dì giúp việc mới đi tới bệnh viện, còn vung tay đánh Jungkook như một kẻ điên, tất nhiên con phải đuổi về rồi. Cô ta đã làm được cái mà mẹ chỉ suốt ngày chăm chăm cô ta đúng. Người mà vừa nghe tin bà vào viện đã tức tốc chạy tới là Jungkook đây, chính là Jungkook mẹ có biết không."

"Mẹ nói con, con có thể nhịn, nhưng con không cho phép mẹ xúc phạm tới em ấy."

Taehyung nói rồi ném luôn chiếc điện thoại lên bàn, anh thực sự chỉ muốn lao đi đánh cho Jessi kia một trận.

Jungkook ở bên ngoài, cậu nén khóc để anh không phát hiện. Anh thương cậu, cậu biết, anh vì cậu mà lại cãi nhau với gia đình rồi. Cầm chiếc áo của Taehyung, cậu lẳng lặng bước đi không làm phiền tới anh nữa.

Lại một ngày mưa trôi qua trong sự u buồn, mùa mưa này bao giờ mới qua đi để trả lại cho cậu sự khô ráo đây, cậu ghét trời mưa rồi đấy, trời mà mưa mãi thì ai là người cầm ô che cho cậu, quần áo cậu dính mưa bị ướt ai sẽ giúp cậu hong khô, lúc ngủ mà mưa to, sấm sét vang ầm trời thì ai sẽ là người ôm cậu vào lòng để cậu yên tâm ngon giấc....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net