Paris In The Rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kyoto, 15/05

Gửi Taehyung

Em xin lỗi vì đã không tiễn anh đi, xin lỗi vì đã không đến để ôm anh lần cuối. Em sợ rằng, em sẽ không đủ can đảm để đối diện với anh trong khoảng thời gian này, em sợ em sẽ không để anh đi nếu em nhìn anh lần nữa. Em ngàn lần xin lỗi anh ...

Em mong anh, khi về lại Hàn Quốc, anh sẽ sống thật tốt, thực hiện được mơ ước của mình. Hãy trở thành một bác sĩ thẩm mĩ giỏi nhất mà không ai có thể bằng anh. Hãy khiến cho mọi người trở nên tự tin, sống một cách thoải mái mà không sợ bị dè bỉu về bề ngoài của họ. Em nghĩ rằng, nếu như anh làm được như vậy, anh chẳng khác gì Chúa cả. Hãy ban phát cho họ một khởi đầu, một cuộc sống mới và tốt đẹp hơn anh nhé !

Tự dưng em lại nhớ lại lần đầu bọn mình gặp nhau. Anh là một du học sinh mới sang Nhật lần đầu, còn em, là một nàng sinh viên vẫn đang lang thang để tìm việc làm thêm. Em đến bây giờ cũng không hiểu vì sao, lúc đó anh lại đi ra hỏi đường em nữa. Cũng may cho anh em không phải là một đứa mù đường.

Thế sao bọn mình lại làm quen với nhau nhỉ ? À, anh bảo là ở đây không có người quen, bọn mình đã có duyên gặp nhau thì kết bạn luôn không khổ thân anh ở đây cô đơn. Mà anh biết không ? Ấn tượng đầu tiên của em với anh là anh nói tiếng Nhật còn tốt hơn cả em đó.

Từ hôm đó, suốt ngày anh toàn gọi cho em, phiền muốn chết. Thế nhưng, em cũng thấy vui vì có anh là bạn.

Em là một người khép kín, không giỏi giao tiếp, tính cách thì khá trầm ổn và lập dị, lại còn xấu xí thành ra không có bạn. Nhưng mà tự dưng có một người đẹp trai năng nổ như anh làm bạn, em cũng thấy ngại.

Có anh xuất hiện trong cuộc đời của em chính là điều mà em cảm thấy hạnh phúc và may mắn nhất. Chính anh là người đã khiến em thay đổi. Cái người mà đã chải chuốt lại mái tóc cho em, chỉnh sửa lại cái phong cách ăn mặc quái dị của em, ném phăng đi đôi kính mà em đã đeo suốt hai mươi mấy năm và khiến em trở nên xinh đẹp hơn chính là anh. Cảm ơn anh vì đã làm điều đó với em và hãy làm điều tương tự với những khác, những người giống em ngày xưa.

Em rất thích được cùng anh ngồi ngắm sao vào ban đêm. Ngồi trên ban công yên tĩnh, tách mình khỏi cuộc sống bộn bề, để cho những cơn gió mát lạnh ngấm vào cơ thể và nhâm nhi bánh kẹo. Đó là cái cảm giác hạnh phúc nhất mà em từng trải qua sau khi mẹ em mất.

Tình yêu của bọn mình nảy sinh lúc nào không hay. Chẳng nói một lời mà cứ thế thành một đôi, tự dưng nghĩ lại em lại thấy buồn cười.

Hồi bé, mẹ đã từng gieo rắc vào trái tim nhỏ bé của em một giấc mơ. Đó là được cùng người mình yêu dạo bước trên đường phố tĩnh lặng đẹp đẽ ở Paris và chìm đắm dưới cơn mưa mát lạnh. Nếu được cùng anh tắm mưa tại Paris thì đó sẽ là cơn mưa ấm áp nhất đời. Nhưng em sẽ chẳng thực hiện được đâu, mối tình của bọn mình chẳng cần ai nói cũng đã chấm dứt rồi. Tình chưa hết nhưng duyên lại không còn, thật trớ trêu làm sao.

Taehyung à, anh chính là tình đầu của em. Thật tiếc là, mối tình của bọn mình lại không thể trọn vẹn. Nhiều lúc em ước em là công chúa còn anh là hoàng tử, như vậy thì chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi rồi. Nhưng mà, đời không phải một câu chuyện cổ tích để mà em có thể nhờ bà tiên kết duyên cho chúng ta được, đau lòng nhỉ !

Kỉ niệm của bọn mình không có nhiều, những buổi hẹn hò chỉ đơn giản là đi ăn và ngồi ngắm sao. Thế mà nó lại làm em thấy xao xuyến vô cùng. Em không biết anh thấy thế nào nhưng đối với em, đó là những điều đẹp đẽ, đủ để khiến em khắc cốt ghi tâm về một mối tình còn đang dang dở.

Taehyung, em thật sự rất muốn anh ở đây với em, thật sự rất muốn. Nhưng tương lai phía trước còn đang dang tay chào đón anh, em không muốn vì em mà anh bỏ lỡ ước mơ và một sự nghiệp đầy hứa hẹn. Anh đã hỏi em rằng, em có muốn anh đi không, em thấy hối hận vì lúc đó lại im lặng. Đáng lẽ em nên nói với anh rằng "Mặc kệ em, hãy cứ làm điều mà anh vẫn từng mơ ước, em không muốn sau này anh phải hối hận !"

Anh trách em, tại sao em không đi cùng anh. Em cũng có những ước mơ và hoài bão của riêng em. Em cũng có công việc mơ ước của em ở đây. Em tin rằng, anh cũng như em, cũng sẽ bảo vệ giấc mơ của bản thân mình giống em. Đừng trách em nhé, Taehyung của em !

Mặc dù em không thể đặt chân đến Paris cùng anh, cũng không thể dạo bước dưới cơn mưa rào tại Paris cùng anh. Nhưng anh biết không, em không cần một thành phố xa hoa, bởi vì đâu cũng là Paris dưới cơn mưa mát lạnh nếu như em được ở gần anh. Ở đâu cũng như vậy.

Tạm biệt anh Taehyung !

_Hirai Momo_

***

Đọc lại bức thư cũ nay đã chuyển thành màu vàng, tôi lại thấy bao kí ức xưa ùa về như một thước phim quay chậm.

Momo, đến bây giờ, anh vẫn muốn gặp lại em, gặp lại người con gái đáng yêu và xinh đẹp, mãnh mẽ và ngang bướng.
Ước gì anh đủ mạnh mẽ để níu giữ em, đủ can đảm để quay lại gặp em và nói với em rằng "Anh yêu em !". Momo, cảm ơn em ngày đó đã để anh đi, đã khuyên nhủ và động viên anh để anh có thể thành công như hôm nay. Và xin em, khi vấp ngã hãy tự đứng lên, đừng đánh mất nụ cười hay bản thân mình khi không có anh bên cạnh. Bởi vì, em chính là báu vật đáng quý nhất cuộc đời của anh, là người mà anh nguyện sẽ giành cho em nguyên một căn phòng trong trái tim của anh.

___ THE END ___

_candybombteam_ Em trả test ạ, mong mọi người sẽ duyệt ((((=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net