Liệu anh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thở dài, khép cuốn sách lại, em ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Từng đám mây lãng đãng trôi trên khung trời xanh ngắt.

Người ta thường nói cảnh đẹp thì ý vui, vậy mà em tự hỏi tại sao, tại đây, ngay lúc này, ngắm nhìn khung cảnh đầy yên bình kia lòng em lại chẳng thể gợi lên chút nào êm ả.

Đã bao lâu rồi từ khi ta chia tay? Em đã không còn nhớ rõ. Vậy mà mỗi lần kí ức xưa ùa về, em vẫn chẳng thể ngăn mình thôi thổn thức.

Anh có còn nhớ cái ngày hôm ấy, khi lại thêm một lần ta thức chỉ để nói chuyện với nhau thêm đôi chút, anh đã ngỏ lời vẽ nên câu chuyện tình đôi ta.

Cái cảm giác ấy nó mới kì diệu làm sao, mà không diệu kì sao được khi biết được người mình thương bấy lâu cũng thương mình.

Em đã tự nhắc nhở con tim phải bình tĩnh lại, phải ngủ sớm thôi vì ngày mai thức giấc còn bao công việc chờ đợi. Thế mà anh ơi trái tim này hình như chẳng còn là của em nữa rồi, khi mà nó cứ đập liên hồi vì ai khác chẳng phải em.

Em còn nhớ buổi hẹn đầu tiên của chúng ta, anh đã đến nơi đón và dẫn em đi ăn. Nhưng chỉ vì giờ đây danh xưng đã đổi thay mà cả buổi em chẳng nói nên lời. Nên anh à nếu hôm đó em có lỡ làm anh khó xử, cũng chỉ vì lòng em đang gợn sóng mà thôi.

Mà..

Chắc anh cũng chẳng còn nhớ đâu, anh nhỉ?

—————

Vội vã, em khoác lên người chiếc áo bông to sụ, cảm tưởng như cái áo đang mặc em chứ chả phải em mặc nó nữa.

Anh có còn nhớ mỗi lần thấy em bước ra với chiếc áo này trên người, lông mày anh luôn nhíu lại và trong đôi mắt anh lại ánh lên một thứ cảm xúc mà cho tới giờ em vẫn chẳng thể quên.

"Em sao mà gầy quá. Lọt thỏm trong áo luôn rồi"

Rồi anh sẽ tiến lại gần, chỉnh lại áo cho em rồi dùng cả bàn tay chạm nhẹ nơi gò má mà nâng niu như thể trong tay anh là thứ trân quý nhất trên đời.

"Đừng gắng sức quá, hãy để ý đến bản thân nhiều hơn nữa nhé. Em biết là anh có thể lo cho em đầy đủ mà, nhớ chứ?"

Mỗi lần được anh lo lắng mà nhắc nhở như vậy, em lại thầm cảm thán, không biết kiếp trước em đã xông pha giải cứu bao nhiêu thế giới để giờ lại có được người yêu thương em đến nhường này.

Bừng tỉnh, em nghe thấy chuông điện thoại đang kêu lên từng hồi. Vội vàng áp máy lên tai, chưa kịp cất tiếng thì từ đầu bên kia đã vang lên âm thanh dỗi hờn quen thuộc.

"Unnie chị làm gì mà chưa đến vậy. Em đang ở chỗ công ty rồi, nhiều người quá em sợ lắm chị mau mau đến với em"

Em lại ngẩn ngơ mà quên mất thời gian rồi. Dỗ dành con bé một chút rồi lại hối hả bắt chiếc taxi đến công ty. Dạo này mọi thứ cứ thật vội vã làm con người vốn quen lối sống chậm như em chẳng thể theo kịp.

Mina con bé đã tốt nghiệp và bắt đầu đi làm ở công ty em, hôm nay chính là ngày đầu tiên. Thời gian vậy mà trôi nhanh anh nhỉ, chưa gì bé con của em đã lớn như vậy rồi. Hồi đó anh cũng quý con bé lắm mà, toàn chiều chuộng nó đủ điều, thương nó như em ruột vậy.

Mà..

Chắc anh cũng chẳng còn nhớ đâu, anh nhỉ?

—————

Thở dài, em với tay tắt đi chiếc ti vi khiến cả căn phòng chìm trong im lặng. Ngước lên nhìn đồng hồ

23:30

Còn đến nửa tiếng nữa.

Với lấy điện thoại rồi đeo lên tai nghe, bật playlist nhạc đã thuộc nằm lòng, em ngả người trên chiếc sofa rộng rãi, cầm lên cuốn sách dày tiếp tục công cuộc chinh phục.

Ấy vậy mà..

Ánh mắt lướt qua từng con chữ tựa như thấu hiểu, nhưng thật sự em lại chẳng cảm nhận được gì.

Nhắm mắt, thả mình trôi theo điệu nhạc về những tháng ngày xưa cũ. Em thấy mình đang ngồi đây, bên cạnh anh, vai chạm vai và hai trái tim hoà cùng nhịp đập.

Rồi em thấy anh đưa tay lên xoa đầu em, cất giọng nhẹ nhàng thủ thỉ

"Sắp bước sang một năm mới rồi đó, Nayeon có muốn nhắn nhủ gì với anh không nào?"

Em đưa tay kéo tay anh xuống rồi đan từng ngón vào nhau, nhẹ nhàng, chậm rãi

"Hãy bên em năm này và những năm sau nữa, anh nhé"

Một vài giây trôi qua trong tĩnh lặng, anh siết nhẹ tay đôi ta, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn rồi vòng tay ôm em vào lòng

"Ừ, anh hứa"

Taehyung..

Xin anh

Đừng hứa những điều mà anh không thể làm

Vì em dẫu có thế nào, vẫn sẽ đem cả trái tim này

Tin tưởng..

Bừng tỉnh, chạm lên nơi gò má, em nở nụ cười tự giễu.

Từ khi nào mà Im Nayeon em đã trở nên thảm hại thế này? Thời khắc năm mới sắp đến và vẫn giãy dụa trong hồi ức, hoài niệm không lối thoát.

Liếc nhìn đồng hồ

Còn 2 phút nữa.

Nhìn lên bầu trời đêm kia, em tự hỏi giờ đây anh đang làm gì, bên ai, liệu.. có còn nhớ đến em hay không?

Mà..

Chắc anh cũng chẳng còn nhớ đâu, anh nhỉ?

—————

Reng

Cánh cửa gỗ cũ kĩ mở ra khiến chiếc chuông vang lên tiếng kêu lanh lảnh. Em bước vào, gập lại chiếc ô đang nhỏ nước để ở bậc. Ngước lên nhìn về phía quầy đã thấy chị chủ quán hướng về phía em nở nụ cười.

Jihyo đối với em là chị cũng là bạn thân, có thể nói là người hiểu em nhất chỉ sau anh.

Em mỉm cười đáp lại rồi hướng về phía bàn trong góc ngồi xuống. Liền sau đó chị Jihyo bước về phía em, trên tay là một bánh sinh nhật cỡ nhỏ cắm một cây nến to thật chả hợp thời. Vừa đi vừa hát chúc mừng sinh nhật, chị nở nụ cười rực rỡ khiến hai mắt đều nhắm cả lại.

"Sinh nhật vui vẻ Im Nayeon của chị"

Em có chút rưng rưng xúc động. Suốt thời gian qua không còn anh ở bên, là chị ấy luôn bầu bạn, giúp đỡ và yêu thương em. Những sinh nhật không còn có thể cùng anh trải qua, cũng là chị ấy vì em mà tổ chức. Năm nay tuy bận rộn nhưng chị vẫn chẳng hề quên mà chúc mừng em.

Khoé miệng dâng lên nụ cười, em tự cảm thấy mãn nguyện. Dù trong cuộc sống của Im Nayeon chẳng còn Kim Taehyung, nhưng có được Park Jihyo hết mực yêu thương có lẽ cũng quá đủ rồi.

Chị đặt chiếc bánh xuống bàn, đẩy về phía em rồi giục em mau mau ước nguyện.

Cuộc đời em thực êm ả, bình yên đến tẻ nhạt, người thân không còn mà người thương cũng đã xa, điều khúc mắc duy nhất có lẽ cũng chỉ là..

Kim Taehyung, cầu cho anh một đời này được bình an, vui vẻ

Nốt hôm nay thôi cho em được nhớ về anh, nhớ về khi ta còn bên nhau. Bởi sau ngày hôm nay Im Nayeon sẽ kiêu hãnh mà bước tiếp, đóng lại những trang kí ức đẹp đẽ mà đau thương này, dấu vào nơi sâu nhất trong trái tim, lặng lẽ buông tay.

.

.

.

Nhấm nháp thứ bánh ngọt ngào kia, đôi mắt em mơ màng hướng ra ngoài cửa kính. Bên kia đường, dưới làn mưa đầu hè, có một người đang che ô đứng đợi.

Em ngẩn ngơ, cảm thấy dáng người đó sao thật là quen quá. Thân hình cao lớn ấy, bờ vai rộng ấy, thực giống.. Có gì đó như đang nhói lên trong tim khiến em gần như ngừng thở, mắt nhìn không dời về người trước mắt, vừa sợ hãi cũng vừa có chút mong chờ.

Thế rồi người đó ngẩng đầu, nhìn về phía em.

Trái tim em lúc đó dường như đã lỡ mất một nhịp.

Là anh.

Kim Taehyung.

Nhìn trân trân vào hình bóng trước mắt, em không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải, nên nghĩ gì cho đúng.

Mà..liệu anh có thấy em không? Có nhận ra em không? Em không biết, cũng không muốn biết, bởi tất cả đã không còn quan trọng. Mình đâu còn là gì của nhau.

Qua khung kính ướt mưa, em dường như thấy anh cũng đang nhìn thẳng vào em, lâu thật lâu. Ánh mắt ấy như xoáy vào tâm hồn, khiến trong em như nhận ra điều gì.

Đúng, em nhớ khi ta còn bên nhau, nhớ những năm tháng quấn quýt lứa đôi, nhớ những kỉ niệm đẹp đẽ đã xa. Nhưng nếu giờ đây có ai hỏi, em có còn nhớ anh hay không?

Em không chắc.

Nếu nói không thì quả là dối trá, nhưng nếu nói nhớ anh, cũng không phải. Em nhớ chúng ta của ngày ấy, nhớ Kim Taehyung, nhưng là Kim Taehyung của Im Nayeon, không phải người trước mắt.

Vậy nên anh à, lần gặp gỡ này coi như là lần cuối. Sau lần này em mong chúng ta sẽ không còn gặp lại mà thực sự rời xa nhau. Cuộc sống của Nayeon sẽ không còn Kim Taehyung và cuộc sống của Kim Taehyung cũng sẽ không còn Nayeon. Chúng ta cùng tiếp tục sống, sống cuộc sống không còn có nhau.

Rời đi những suy nghĩ trong đầu, em nhận ra anh vẫn còn ở kia, nhìn em. Đôi mắt ấy vẫn ẩn chứa thứ cảm xúc mà em vẫn chẳng thể thấu hiểu. Nhưng không sao, giờ đây em đã không còn vấn vương nghĩ ngợi về nó nữa. Tất cả đã qua rồi.

Lấy hết can đảm, em nở một nụ cười, không phải nụ cười rực rỡ em từng trao anh, cũng không phải nụ cười gượng gạo em từng nghĩ sẽ cho anh, mà là nụ cười em dùng đến khi gặp lại một người bạn xa cách lâu năm.

Em thấy anh dường như có chút giật mình. Phải rồi, như này vốn đâu giống tính em, anh hiểu em nhất mà. Nhưng có một điều anh sẽ không thể hiểu được, em đã chẳng còn là em của ngày ấy, con người ai rồi cũng sẽ đổi thay, anh cũng vậy và em thì cũng thế. 

Sau vài giây ngỡ ngàng, em thấy khoé miệng anh nhếch lên một độ cong nhỏ, thật nhỏ, nhưng chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Một chiếc xe phóng đến, dừng lại phía trước anh. Anh cuối cùng cũng dời đi tầm mắt, gật nhẹ đầu, có lẽ là tạm biệt em, rồi cúi người bước vào xe.

Chiếc xe rời đi, mang theo cả con người em từng thương bằng tất cả những chân thành. Có lẽ đời này kiếp này sẽ chẳng còn có thể gặp lại nhau được nữa. Vậy cũng tốt.

Nếm nốt thìa bánh cuối, vị ngọt lan toả trong khoang miệng, cảm tưởng như sự ngọt ngào cũng len lỏi cả vào trong tim, xoa dịu đi những nỗi đau, chữa lành những vết thương.

Em cảm thấy lòng mình thật nhẹ, như vừa trút được gánh nặng, hồi sinh trở lại là một Nayeon vui vẻ, yêu đời của năm 18, khi em còn chưa biết đến Kim Taehyung, khi còn chưa có ai làm em phải bận lòng.

Đứng dậy, với tay lấy chiếc túi, em chào tạm biệt Jihyo rồi bước ra khỏi cửa hàng.

Mưa đã ngừng rơi, bầu trời trở lại thứ màu xanh trong trẻo, không khí thấm nhuần mùi đất và cỏ cây thật dễ chịu. Hít một hơi tràn đầy buồng phổi, em tự cảm thấy hôm nay quả là ngày đẹp nhất suốt quãng thời gian qua.

Khoé môi dâng lên nụ cười, em bước từng bước trở về nhà, bắt đầu viết một trang mới cuộc đời, một trang mới không còn cái tên Kim Taehyung.

/

/

/

Con người là loài sinh vật kì lạ.

Luôn hoài niệm quá khứ, luôn hồi tưởng lại những kỉ niệm đã qua rồi tự mình đau đớn, dằn vặt. Lâu dần lại nhầm lẫn cảm xúc bản thân, tưởng rằng chính mình vẫn còn nhớ nhung, yêu thương người ta. Nhưng thật ra chỉ là ta nhớ cảm giác có người ở bên yêu thương săn sóc, tham luyến thứ hơi ấm thân thuộc mà giờ đã trở thành xa lạ.

Nhưng không phải khi yêu con người ai cũng mù quáng hay sao? Đó chỉ đơn giản là giai đoạn mà ai cũng đều trải qua khi rời xa một người mình vốn coi là tất cả. Đến một lúc nào đó, khi nhớ nhung đã đủ nhiều, tự khắc chính ta sẽ nhận ra được tình cảm thật của bản thân là gì mà thôi.

Không có thứ tình yêu nào là vĩnh cửu và cũng chẳng có nỗi đau nào là mãi mãi.

Vậy nên hãy cứ đau đi, hãy cứ nhớ nhung nếu lòng mình muốn thế. Vì đến một ngày ta sẽ nhận ra tim không còn đau và lòng cũng không còn nhớ mới là nỗi đau thật sự. Bởi đó mới thực sự là kết thúc của tình yêu.

Hết


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net