07. Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Còn. Vì ta vốn thích ngươi.  

Tú Nghiên mỉm cười hạnh phúc khi nghe được đáp án nàng muốn. Trước đây, nàng tuy muốn nghe nhưng chính mình lại không dám nghe. Nàng sợ phải thừa nhận rằng mình yêu nữ nhân. Nhưng trải qua tất cả, việc nàng yêu nữ nhân hay nam nhân không còn quan trọng, chỉ cần biết người duy nhất đến giờ khiến trái tim nàng rung động là nữ nhân này, Kim Thái Nghiên.

- Ta cũng rất thích ngươi.

Thái Nghiên mỉm cười, lại lần nữa ôm lấy Tú Nghiên, lần này không còn sự chống cự, thay vào đó là thõa mãn. Tú Nghiên nguyện dùng cả đời để chìm trong ấm áp, mùi hương thân quen này.

- Ta có chuyện cần phải cho ngươi biết.

- Là chuyện gì?

- Trong sổ của Hứa Viên có tên Trịnh Gia.

Thái Nghiên cố nhỏ giọng để người trong lòng giảm bớt khinh sợ nhất. Đây cũng là lý do nàng tiết lộ danh tính của Tú Nghiên với Hứa Viên, vì nàng biết hắn ta sẽ không dại dột làm tổn thương đến con gái của người giao dịch với hắn. Nhưng dù nàng cố gắng, Tú Nghiên sau khi nghe xong vẫn bật dậy khỏi người nàng. Ánh mắt hiện lên vẻ hoang mang.

- Không thể nào. Cha ta sẽ không làm những việc như vậy.

Tú Nghiên không tin lời của Thái Nghiên, với nàng Trịnh Phi dù là một người làm ăn lâu năm, thủ đoạn cũng sẽ không thiếu. Nhưng nếu nói đến việc bán thuốc phiện hại dân, nàng tin cha nàng tuyệt đối sẽ không làm.

- Vì vậy ta muốn cùng ngươi trở về. Hỏi rõ cha ngươi.

Thái Nghiên áp hai tay vào khuôn mặt giúp Tú Nghiên bình tĩnh. Nàng vốn dĩ có thể như trước đây, giữ lấy trong lòng, âm thầm điều tra. Nhưng nàng lựa chọn nói ra vì nàng không muốn có thêm bất kì hiểu lầm nào xảy ra như hôm nay nữa.

Tú Nghiên cắn môi, ánh mắt vốn dĩ mang đầy hạnh phúc giờ lại chứa đầy lo lắng khiến Thái Nguyên thật sự đau lòng.

---------------

- Trịnh Phi, ngươi xem con gái chúng ta đã trở về.

Trịnh phu nhân vừa khóc vừa cười nắm lấy tay con gái dẫn đến trước mặt Trịnh Phi. 

- Cuối cùng ngươi cũng đã chịu quay về.

Trịnh Phi nhìn Tú Nghiên trách móc nhưng trong ánh mắt không khỏi chứa đầy yêu thương.

- Ngươi nói xem, tại sao lại bỏ nhà mà đi như vậy. Ngươi hại cha ngươi và ta lo lắng cho ngươi như nào.

Trịnh phu nhân lại trách móc, dùng khăn lau nhẹ khóe mắt.

Nhìn thấy mẫu thân không ngừng rơi lệ, Tú Nghiên không khỏi đau lòng. Nắm lấy bàn tay của Trịnh phu nhân xoa dịu.

- Con xin lỗi mẫu thân. Con không nên bỏ đi như vậy.

- Nhưng ngươi nói xem là tại sao?

Tiếp tục bị mẫu thân gặng hỏi, Tú Nghiên không thể tránh né. Ánh mắt nhìn về phía Trịnh Phi.

- Con đã nghe được cha nói với người về việc gả con cho Nguyễn gia. Con không muốn.

Trịnh phu nhân chợt hiểu ra, ánh mắt không còn trách móc nhìn nàng.

- Nghiên nhi ngốc. Ngươi không muốn gả đi thì ngươi có thể nói với cha ngươi. Sao lại chọn bỏ đi?

Khóe môi khẽ nhếch lên, nàng cười cho chính mình. Nàng làm sao không hiểu cha mình, điều gì hắn muốn thì sao có thể dễ dàng thay đổi, cho dù hắn có yêu thương nàng như nào.

- Cha sẽ thay đổi sao?

Nhìn ánh mắt có chút đau lòng, có chút bất lực của Tú Nghiên nhìn mình, Trịnh Phi không thể vui vẻ nhưng lời nói vẫn không chút dao động.

- Không thể.

Nếu trước đây, Tú Nghiên sẽ chỉ chọn cách đau lòng. Nhưng giờ thì khác, nàng sẽ tự bảo vệ trái tim của mình.

- Từ trước đến nay, mọi thứ con đều nghe lời hai người. Nhưng chuyện đại sự của cả đời, con không thể làm theo. Con đã có người trong lòng.

- Ngươi có người trong lòng? Là ai?

Trịnh phu nhân như không tin điều Tú Nghiên nói ra. Bà hiểu con gái mình, Tú Nghiên từ trước đến giờ chưa từng để ý đến ai, cũng chưa từng nghe qua là nàng rung động với người nào. Không lẽ chỉ mới vừa rời khỏi nhà, nàng đã tìm được.

- Nàng là Kim Tú Nghiên, con gái độc nhất của Kim Phúc Hải.

Trịnh phu nhân sau khi nghe xong không giữ được bình tĩnh, môi không ngừng mấp máy:

- Nàng ta cùng ngươi là nữ nhân, làm sao có thể?

- Hoang đường.

Tiếng đổ vỡ cùng giọng nói đầy tức giận vang lên. Tú Nghiên nhìn những mãnh vỡ của chun trà dưới đất, rồi nhìn lên ánh mắt tức giận của cha mình, nàng không khỏi rung sợ, bàn tay không thể ngừng toát mồ hôi.

- Ngươi bình tĩnh, đừng tức giận không tốt cho ngươi. Ngươi để ta nói chuyện với Nghiên nhi.

Trịnh phu nhân tiến đến xoa ngực phu quân của mình, bà lo lắng sức khỏe cho hắn. Rồi đưa mắt ra hiệu cho Tú Nghiên rời khỏi.

- Cha nghỉ ngơi, con trở về phòng.

Tú Nghiên do dự rời khỏi, Trịnh phu nhân sau một lúc cũng rời đi. Trịnh Phi ngồi trên ghế vẫn chưa thể trở lại bình thường, bàn tay nắm chặt đặt trên bàn.

"Lão gia, Kim tiểu thư muốn gặp người" - Một gia đinh chạy vào lên tiếng.

- Kim tiểu thư? Là con gái của Kim gia? Sao nàng ta lại ở đây.

- Nàng ta là cùng tiểu thư trở về.

Nghe xong, ánh mắt Trịnh Phi càng đáng sợ, lửa giận trong người hắn không ngừng bốc lên.

- Cho nàng ta vào.

Gia đinh sau khi nghe phân phó liền lui xuống. Thái Nghiên theo sau đó cũng xuất hiện, mỉm cười nghi lễ, nhưng trong lòng có chút không yên khi nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Phi nhìn nàng.

- Trịnh lão gia, lần đầu gặp gỡ.

- Ngươi vào đây là muốn nói với ta chuyện giữa ngươi và Tú Nghiên sao? Ngươi không cần tốn lời, ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện đại nghịch như vậy.

Hiểu được thái độ của Trịnh Phi, đôi mày của Thái Nghiên liền  chau lại, ánh mắt trở nên lo lắng. Nàng không lo lắng cho mình mà là cho Tú Nghiên. Không biết nàng ấy có chịu tổn thương nào hay không.

- Ta đến đây không phải vì chuyện đó. Chuyện tình cảm vốn là chuyện của hai người bọn ta, ta không cần sự chấp thuận của ngươi nhưng Tú Nghiên lại khác. Nàng ta sẽ vì ngươi mà đau lòng nên ta hi vọng ngươi sẽ suy nghĩ lại. 

- Không đời nào.

Ba từ Trịnh Phi nói ra mang đầy kiên quyết nhưng lại không khiến Tú Nghiên để tâm, vì dù cho như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay Tú Nghiên.

- Ta không đến đây để cầu xin ngươi. Ta là cần hỏi rõ ngươi một chuyện.

- Ta với ngươi có gì phải hỏi rõ.

- Có. Ta vừa từ trong tay Hứa Viên lấy về quyển sổ ghi lại giao dịch thuốc phiện của hắn. Trong đó có tên Trịnh Gia.

Thái Nghiên từ trong áo lấy quyển sổ đưa cho Trịnh Phi. 

Cầm quyển sổ trong tay đọc qua một lượt, Trịnh Phi không nén được tức giận ném nó xuống đất.

- Ta tuyệt đối không làm những chuyện như vậy.

Thái Nghiên nhặt lấy quyển sách từ đất, mỉm cười vỗ bụi rồi cho lại vào trong áo.

-  Vậy ngươi giải thích sao về cái tên Trịnh Gia có trong đây.

- Vì Kim Gia các ngươi muốn hại ta.

Thái Nguyên bật cười lớn, lắc đầu nhìn Trịnh Phi.

- Trịnh lão gia, so với việc hại ngươi, không phải tính mạng ta quan trọng hơn sao? Ta không thể mạo hiểm lấy nó chỉ vì muốn hại ngươi. Vả lại, ngươi có mệnh hệ gì, Tú Nghiên sẽ đau lòng, ta tuyệt đối không muốn nàng ấy đau lòng.

Trịnh Phi nghe xong không lên tiếng, vì hắn biết lời nàng nói có lý. Thật ra cái tên Hứa Viên này không hề xa lạ, hắn thật sự đã từng tìm đến muốn giao dịch và đã bị Trịnh Phi từ chối. Nhưng không có nghĩa là Trịnh Gia không liên quan vì đã từ lâu, Trịnh Phi không còn trực tiếp đứng ra quản lý tất cả.

- Tú Nghiên tin tưởng ngươi nên ta cũng sẽ tin tưởng ngươi. Trong vòng bảy ngày, ngươi hãy cho ta một đáp án trước khi ta giao nó cho Vương đại nhân. Ta chờ ngươi.

Trịnh Phi nhìn Thái Nguyên đánh giá, những lời đồn đại về nữ nhân này, hắn nghe qua không ít. Nhưng khi gặp nhau, quả thật khác rất xa. Một chút hảo cảm xuất phát từ sâu trong lòng nhưng đã bị sự tức giận che đi mất. Lời nói ra chỉ tóm gọn trong một chữ.

- Được.

----------- Ba tháng sau -----------

- Kim Phúc Hải, ngươi xem nữ tử nhà ta có phải rất xinh đẹp không?

Trịnh Phi cười lớn rồi cầm chén rượu đưa lên miệng.

- Đúng vậy. Rất xinh đẹp, như vậy mới xứng với Thái Nghiên, con ta chứ.

Kim Phúc Hải cũng đắc ý, ánh mắt chăm chú nhìn nụ cười của hai nữ nhân đang chơi đùa bên ngoài.

- Con ngươi dù là nữ tử nhưng quả thật rất giỏi, rất có nghĩa khí.

Trịnh Phi không khỏi hồi tưởng lại ngày Thái Nghiên đứng trước mặt Vương đại nhân ra sức bảo vệ Trịnh Gia, cũng không biết bằng cách nào lôi mấy con chuột nhắt trong Trịnh Gia đem ra kể tội.

- Nhưng nó rất bướng, nếu không nhờ Tú Nghiên không biết ta đến bao giờ mới có thể bắt nó ở nhà, không ra ngoài làm loạn đây.

Kim Phúc Hải không phục nữ tử của mình điều gì ngoài việc rất có mắt chọn nương tử. 

- Hai người mau vào trong dùng bữa. Ta đã chuẩn bị xong.

Trịnh phu nhân nói xong lại nhìn hai nữ nhân bên ngoài la mắng.

- Hai người các ngươi đã lớn đầu như vậy rồi còn chơi rượt đuổi. Còn không mau vào ăn cơm.

Tú Nghiên bị tiếng hét của mẫu thân làm mất tập trung, sơ hở một chút lại bị người phía sau ôm lấy.

- Đã bắt được ngươi. Còn không mau trả đồ cho ta.

Thái Nghiên dùng lực, nhắc người Tú Nghiên lên không trung.

- Thả ta xuống. Là ngươi chê nó xấu xí mà.

Tú Nghiên nắm chặt túi hương trong tay, nàng đã vất vả lắm mới thêu được hai cái cho nàng và Thái Nghiên. Thế mà nàng ta vừa trông thấy lại chê bai.

Thái Nghiên thả Tú Nghiên xuống, vòng tay ôm lấy eo, cằm đặt lên vai của nàng ấy.

- Ta nói sai sao? Nương tử của ta xinh đẹp như vậy nhưng ngươi lại không đem được hết vẻ đẹp của nàng ấy vào đây. Làm sao ta không chê cho được.

Tú Nghiên đưa ngón nhéo lấy bên má của Thái Nghiên, miệng mỉm cười.

- Lúc nào cũng xảo miệng.

- Ta xảo miệng vì muốn ngươi cười. Ta sai sao?

-----HOÀN-----

Có phải m.n cảm thấy diễn biến nhanh không? Thật ra thì nó nhanh thiệt đó 😂😂😂 Vì văn chương dạo này nó bay đâu hết rồi, ta không thể viết thêm nữa. Xin lỗi m.n 😭😭😭 Hẹn gặp lại ở một fic khác nha. Cũng đừng quên cày cuốc cho "Something new" sắp ra của chồng ta là Thái Nguyên aka Taeyeon nha. Thương 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net