CHƯƠNG 1 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đều nghiêm túc, điểm số này là cậu ấy nên được, cái gì mà gian lận hay không gian lận, không có chứng cớ, vẫn là không nên nói lung tung."

Người nói chuyện này, là lớp phó học tập trong lớp Taeyeon, người vô cùng tốt, trước trông thấy Taeyeon rất nghiêm túc đọc sách, còn đặc biệt chạy tới cổ vũ anh.

Hai nữ sinh kia bị nói một trận, tự giác xấu hổ, đỏ mặt bỏ chạy.

Taeyeon từ bảng dán thông báo đi ra, tâm tình không tốt.

Kwon Yuri buồn bực, "Ca làm sao vậy? Anh thi tốt như thế, Tại sao lại mất hứng?"

Taeyeon cúi thấp đầu, hồi lâu mới mở miệng, "Tốt cái gì mà tốt, kém quá xa Fany, có từng đó điểm, khoa chính quy còn lên không được."

Huống chi là Fany muốn thi ngôi trường kia, Taeyeon đột nhiên cảm giác được, chính mình trước có phải đã đánh giá cao bản thân rồi hay không. Anh làm sao có thể thi đậu được?

Kwon Yuri ngây người, rất khiếp sợ, "Không phải đâu, ca? Chẳng lẽ anh còn muốn thi điểm cao giống như chị dâu?"

Taeyeon không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

Kwon Yuri hoảng sợ ồn ào, "Ta thiên! Ca, anh đang nói đùa hả?! Nói thật, Taengoo, không phải là em giội nước lạnh vào anh, nhưng chúng ta không phải là loại người từ nhỏ đến lớn đều đọc sách, nền tảng kém như vậy, có thể thi được điểm số như anh bây giờ rất không dễ dàng, anh lại cố gắng một chút, thi đến khoa chính quy hẳn là không thành vấn đề. Nhưng mà, anh muốn đuổi kịp điểm của chị dâu, thật sự quá khó, quá khó! Hầu như là không thể nào. Hẳn là anh vừa nhìn thấy đi, max điểm 750, chị dâu vậy mà thi được 715, thành tích này, đủ cho Thanh Hoa Bắc Đại a. Ca, anh vẫn là đừng nghĩ, thời gian còn một năm, anh lại nỗ lực, khoa chính quy khẳng định không thành vấn đề, nói không chừng còn có thể đứng thứ hai."

Taeyeon không phản ứng, từng lời Kwon Yuri nói đều đâm chọt vào chỗ đau của anh, ngực như có cái gì đó chặn lại, hô hấp đều khó chịu.

Đến giờ phút này, anh càng thêm khắc sâu ý thức được chênh lệch giữa anh và Tiffany.

Tiffany đứng ở đầu bảng, mặc dù anh không ở cuối cùng, nhưng như cũ cách cô cự ly mười vạn tám ngàn mét.

Tâm tình Taeyeon rất nặng nề, hoàn toàn không có bất kỳ vui vẻ vì thành tích tiến bộ.

Anh chỉ hận không thể để thời gian lùi lại vài năm, trở lại lúc sơ trung, anh nhất định liều mạng cố gắng học tập, sẽ không lãng phí một chút xíu thời gian nào.

Đáng tiếc, nằm mơ giữa ban ngày.

Tình huống thực tế là, còn có một năm, anh chỉ còn lại thời gian một năm để cố gắng.

Nghĩ vậy, nhất thời có cảm giác gấp gáp, bước chân trong nháy mắt tăng nhanh, sải bước đi lên lầu.

Lúc đi đến chỗ ngoặt cầu thang lầu ba, đột nhiên từ phía sau có người vỗ xuống vai anh.

Taeyeon quay đầu lại, thì thấy Tiffany đứng ở phía sau anh.

Sau lần yêu đương bị giáo viên phát hiện, lần đầu tiên Tiffany ở trường học chủ động chào hỏi với Taeyeon.

Taeyeon có chút ngẩn người, hồi lâu mới nhẹ nhàng hô, "Vợ".

Tiffany cong cong mắt cười, nói với Taeyeon: "Taeyeon, chúc mừng anh."

"Em... Em xem rồi?"

Tiffany gật đầu, "Xem rồi, thi rất tốt."

"Ôi, tốt cái gì, còn không lên nổi khoa chính quy." Taeyeon thở dài, vẻ mặt mất mát.

"Lúc này mới bao lâu, còn có thời gian một năm mà, không gian tiến bộ còn rất lớn. Bạn học Taeyeon, cố gắng lên, em coi trọng anh!" Tiffany cười tủm tỉm nắm quả đấm nhỏ, động viên Taeyeon.

Taeyeon đột nhiên có chút ngượng ngùng, nhìn Tiffany cười, "Chao ôi, cảm ơn đã khích lệ, vợ."

"Cái này cho anh." Tiffany cầm trong tay một hộp cơm giữ ấm, hai tay đưa cho Taeyeon.

Taeyeon ngẩn ra, "Đây là cái gì?"

"Em làm cơm trưa cho anh."

Taeyeon lập tức nở nụ cười, "Ôi chao ta đi, cơm hộp tình yêu a."

Anh nói, liếc mắt nhìn bốn phía, thấy gần đây không có ai, nửa người trên đột nhiên nghiêng tới trước một chút, áp mặt lại gần Tiffany, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, khóe miệng cong, thấp giọng hỏi: "Đặc biệt làm cho anh?"

Tiffany gật đầu, "Buổi sáng lặng lẽ làm."

Hôm nay dán thông báo, Tiffany rất có lòng tin với Taeyeon, hơn năm giờ đã lặng lẽ dậy làm cơm trưa cho Taeyeon, dự định làm quà tặng ăn mừng cho anh.

Taeyeon vui vẻ cực kỳ, đưa mặt lại gần mặt Tiffany thêm chút, khàn giọng nói: "Vợ, anh muốn hôn em."

Tiffany vừa nghe, sợ hãi vội vàng lùi về sau một bước, "Không được, đang ở trường học, anh... Anh mau lên đi! Em cũng phải trở về phòng học đây."

Taeyeon thấy Tiffany bị dọa thành như vậy, không khỏi bật cười, đứng thẳng người, "Được rồi được rồi, không đùa em nữa, dù sao buổi tối tan học anh muốn hôn đủ."

Tiffany: "..."

Trở lại phòng học hai tay Taeyeon nâng hộp cơm tình yêu Tiffany làm cho anh, bộ dáng kia, tư thế kia, người biết cho rằng nâng là hộp bento, không biết rõ còn tưởng rằng ôm em bé, bộ dáng cẩn thận, quả thực điên cuồng.

Vừa về tới chỗ ngồi, Taeyeon lập tức mở hộp cơm ra.

Bên trong hộp là cơm chiên thập cẩm, cố ý xếp thành hình trái tim, mặt trên là thịt bò lấp thành hình trái tim, rắc một ít hạt tiêu đen, bên cạnh còn có một trứng chiên hình trái tim. Bởi vì là hộp cơm giữ ấm, còn nóng nên có khói bốc lên.

Tràn ngập hình trái tim, Taeyeon nhìn thấy mà tâm hoa nộ phóng*.

(Tâm hoa nộ phóng: Mở cờ trong bụng)

Cầm lấy cái nĩa, không nỡ xuống tay.

Đột nhiên, từ phía sau một cái đầu ló ra, "Chao ôi mẹ ơi, thơm quá, ca, mua ở đâu vậy? Cho em ăn miếng."

Kwon Yuri vừa nói vừa muốn đoạt lấy hộp cơm của Taeyeon.

Taeyeon đá một cước qua, "Đi đi đi, đi qua chỗ khác! Vợ lão tử sáng sớm dậy làm cơm hộp tình yêu cho lão tử, liên quan gì tới cậu!"

Kwon Yuri: "... Ca, anh không được ngược cẩu như vậy!"

Taeyeon cười nhạo, "Tên quê mùa."

­­_____________________________


CHƯƠNG 41

Kwon Yuri nhìn cơm hộp tình yêu của Taeyeon, có chút xúc động, "Ca, em cảm thấy chị dâu là một cô gái rất tốt."

Taeyeon vô cùng kiêu ngạo, "Đương nhiên, Fany nhà chúng tôi là tốt nhất thiện hạ, ai cũng không sánh bằng."

Kwon Yuri thở dài, "Chao ôi, anh nói cô gái tốt như thế, tại sao lại thích anh nhỉ."

Taeyeon híp mắt một cái, "Cái tên đầu chó này, cậu có ý gì hả?"

Kwon Yuri nói: "Ca, em nói thật, anh đừng nóng giận. Em cảm thấy, Tiffany tựa như tiên nữ trên trời, chúng ta là bùn dưới mặt đất, không xứng với nhau."

"Cậu cút ra chỗ khác! Cậu là bùn, lão tử mới không phải."

"Vậy anh là cái gì?"

Taeyeon suy nghĩ một chút, vuốt cằm, "Ừm, có thể là vật để tiên nữ cưỡi."

Kwon Yuri trợn to hai mắt, "Trời ạ, ta đi, súc sinh."

Taeyeon tức giận đạp một cước lên ghế của Kwon Yuri, "Đi đi đi, lão tử trông thấy cậu là phiền!"

Taeyeon một cước đạp lật ghế Kwon Yuri, cái mông Kwon Yuri té xuống đất, hoàn toàn không tức giận, còn cười hì hì, "Chao ôi, Taengoo, anh nói một chút, anh là vật cưỡi gì vậy."

"Ngựa trắng."

Kwon Yuri nghe vậy, ngẩn ra hai giây, đột nhiên cười ha ha, "Trời ơi ngựa trắng? Ca! Anh thật sự coi mình là bạch mã hoàng tử?! Anh có từng nghe qua câu nói này chưa, cưỡi ngựa trắng có thể là hoàng tử, cũng có thể là Đường Tăng a!!! Ha ha ha ha!!"

"..."

Kwon Yuri đang cười lớn, đột nhiên Taeyeon nháy mắt với cậu.

Kwon Yuri trừng mắt, "Ca, anh sao vậy? Mắt rút gân?"

"Tôi thấy em là đầu óc rút gân!" Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nói nghiêm túc.

Toàn thân Kwon Yuri chấn động, ngẩn ra hồi lâu mới rốt cục xoay người, nhìn lão Tôn đứng ngay trước mặt, gượng cười, "Hì hì, thầy Tôn... Thầy tới sao không lên tiếng... Hì hì..."

Thầy Tôn trừng mắt nhìn cậu, "Kwon Yuri à Kwon Yuri, em bảo tôi nên nói với em cái gì đây? Tôi vừa mới bước vào phòng học, toàn bộ phòng học đều là tiếng em gào khóc thảm thiết..."

"Ôi chao, thầy Tôn, đấy không phải là gào khóc thảm thiết, em là đang cười, chỉ là... chỉ là cười có chút khoa trương..."

"Em còn dám mạnh miệng! Em xem một chút này là lúc nào? Sắp lên lớp mười hai, em có thể có chút khẩn trương được hay không? Em xem Taeyeon người ta, đều là người giống nhau, Taeyeon người ta còn biết rõ hăng hái cố gắng, các em ngày ngày ở cùng nhau, tại sao em lại không biết đi theo học hỏi một chút?"

Kwon Yuri cúi thấp đầu, không lên tiếng.

Thầy Tôn than thở, "Tôi cũng không phải là muốn mắng em, ở đây là lớp học, mọi người, bất luận là học giỏi, hay học không giỏi, tôi đều hy vọng các em có thể siêng năng học tập, ở cái tuổi này nên nỗ lực học tập, tương lai còn dài, ra ngoài xã hội, mới phát hiện mình học không đủ, đến lúc đó, hối hận cũng đã muộn."

Ông nhìn Kwon Yuri, lại tiếp tục nói: "Tôi cũng không phải cố ý mắng em, tôi là hy vọng học sinh ban 7 chúng ta, mỗi người lúc thi tốt nghiệp trung học cũng có thể thi được một trường đại học mà mình hài lòng. Đừng nghĩ bản thân không liên quan, nhìn Taeyeon một chút, cả năm đều là đếm ngược, chỉ cần nghiêm túc học tập, thì sẽ có tiến bộ, đã rõ chưa?"

Kwon Yuri gật đầu, nhỏ giọng đáp, "Đã rõ."

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Thầy Tôn nói xong, thì bước đến bục giảng, "Tốt lắm, tất cả mọi người ngồi xuống, thành thích của kỳ thi lần này, tôi có mấy lời muốn nói với mọi người một chút."

Tất cả học sinh đều ngồi ngay ngắn, ngay cả Kwon Yuri bình thường hay ồn ào cũng ngồi ngay ngắn.

"Kỳ thi tháng lần này, là kỳ thi tháng cuối cùng của năm lớp mười một chúng ta, kế tiếp, chính là nghênh đón kiểm tra cuối kỳ, sau đó, là kiếp sống học tập, giai đoạn khẩn trương nhất của lớp mười hai. Trong lúc mấu chốt này, mọi người cũng nên chậm rãi hồi tâm, toàn lực ứng phó nghênh đón lớp mười hai.

Một năm lớp mười hai, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mặc kệ thành tích mọi người bây giờ như thế nào, chỉ cần bắt đầu từ giờ khắc này, quyết định cố gắng, như vậy một năm lớp mười hai, hoàn toàn có khả năng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nói khoa trương một chút, thi đại học thậm chí có thể thay đổi vận mệnh cả đời người, cho nên hy vọng mọi người có thể nghiêm túc đối mặt.

Lần này có kết quả kỳ thi tháng, có bạn học thi rất tốt, cũng có bạn học thi không được tốt lắm, nhưng không cần gấp gáp, nếu đã thi xong, cũng không cần phải để ở trong lòng. Bạn học nào thi tốt, không nên kiêu ngạo, bạn học nào thi không được tốt, cũng không nên nản chí, tóm lại, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng đi về phía trước, một ngày nào đó, chất lượng sẽ thay đổi.

Mỗi một vị bạn học đang ngồi ở đây, tôi đối với các em đều tràn ngập lòng tin, cũng hy vọng mọi người cũng có lòng tin với chính mình, chưa đến cuối cùng, tuyệt đối không thể trước buông tha cho chính mình, đã rõ chưa?"

"Đã rõ."

"Lớn tiếng hơn!"

"Đã rõ!"

"Tốt, mọi người cố gắng, lấy ra khí thế, tôi tin tưởng mỗi người các em đang ngồi đây, đều vô cùng ưu tú. Mặt khác, hôm nay tôi muốn đặc biệt khen ngợi bạn học Taeyeon một chút."

Thầy Tôn nói, từ trên bục giảng đi xuống, đi đến hàng cuối cùng của phòng học.

Tất cả mọi người xoay đầu lại, nhìn về phía Taeyeon.

Thầy Tôn chỉ Taeyeon, nói với mọi người: "Trong khoảng thời gian này bạn học Taeyeon luôn cố gắng, tin tưởng mọi người đều biết rõ, lần này cậu ấy thi được thành tích rất tốt, mặc dù còn thiếu một chút mới lên được khoa chính quy, nhưng từ trình độ thi không được tổng điểm 100, thi đến 397 điểm, đây không thể nghi ngờ là tiến bộ vô cùng lớn. bạn học Taeyeon từ một học sinh không thích học tập, hoàn toàn tỉnh ngộ thay đổi chăm chỉ cố gắng, tinh thần như vậy đáng giá để mỗi vị bạn học đều học tập theo. Hy vọng mọi người noi gương bạn học Taeyeon, học tập tinh thần của cậu ấy, cố gắng tiến lên, cũng xin mọi người cùng vỗ tay cho bạn học Taeyeon, chúc mừng cậu ấy có được tiến bộ lớn như vậy!"

Tiếng nói thấy Tôn vừa dứt, phòng học lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Taeyeon cười gượng. Có chút co quắp, lần đầu tiên được khen ngợi, lỗ tai không khỏi hơi đỏ lên.

Chao ôi, rất thẹn thùng a.

Nhưng không thể không nói, lời khen ngợi này của thầy Tôn, đối với Taeyeon mà nói, thật sự là khích lệ rất lớn.

Buổi tối tan học, Taeyeon đi tới chỗ cũ chờ Tiffany.

Còn chưa đi tới, đã thấy Tiffany đứng ở chỗ cũ chờ anh.

Taeyeon vội vàng chạy qua, "Hôm nay tại sao đến sớm vậy?"

Taeyeon vừa nói, theo bản năng giúp Tiffany lấy balo xuống, đeo lên vai mình.

Tiffany cười nói: "Không phải em đến sớm, là anh đến muộn."

"Vậy à? Chao ôi, tại vì phải ở lại làm hoa văn trang trí nên có chút lâu." Taeyeon vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy tay Tiffany, "Vợ, nói cho em chuyện này, hôm nay chủ nhiệm lớp anh kêu bạn học cả lớp tuyên dương anh, còn kêu mọi người vô tay cho anh nữa. Chao ôi, lần đầu tiên trong cuộc đời được thầy giáo khen ngợi, lúc đó rất khẩn trương."

Tiffany cong mắt, nghiêng đầu qua nhìn anh, "Chỉ có khẩn trương thôi sao? Ngoại trừ khẩn trương thì còn gì không?"

"Ngoại trừ khẩn trương? Ừ, còn rất vui vẻ rất hưng phấn, hơn nữa cảm thấy động lực học tập càng lớn."

Mặt mày Tiffany tươi cười, kéo tay Taeyeon, lùi lại, nhìn Taeyeon nói: "Vui vẻ hưng phấn là được rồi, con người đều luôn muốn có cảm giác tán thành và thành tựu, trận chiến mở màn giành thắng lợi, về sau tiến bộ sẽ càng lúc càng lớn."

Hai người dọc theo đèn đường mờ vàng đi về phía trước.

Taeyeon gật đầu, "Anh cũng hiểu được. Hơn nữa hôm nay thầy giáo còn nói, chỉ cần chịu cố gắng, năm lớp mười hai này rất có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.",

"Đúng vậy nha."

Taeyeon mím môi, đột nhiên có chút khẩn trương nhìn Tiffany, "Vợ, em nói, anh cố gắng một năm, có thể thi đậu một trường với em không?"

Tiffany lập tức gật đầu, "Có thể, đương nhiên có thể! Taeyeon anh thông minh như vậy, lại cố gắng như thế, nhất định có thể thi đậu một trường với em, không chừng về sau còn có thể vượt qua em."

Taeyeon cười ha ha, "Thôi đi, anh không muốn vượt qua em, anh chỉ muốn đậu chung một trường đại học với em, về sau lên đại học chúng ta có thể ngày ngày ở chung một chỗ."

Tiffany cong môi cười, "Có thể, nhất định có thể."

Tiffany vừa nói, vừa nắm tay thành quả đấm nhỏ, cười tủm tỉm động viên Taeyeon, "Cố gắng lên, Taeyeon ca ca, em vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của anh."

Tiffany cười rộ lên, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu.

Taeyeon cười xoa đầu cô, "Tiểu đáng yêu, lời này anh chỉ nói cho em, cũng chỉ có em sẽ tin tưởng anh, anh mà nói với người ta, anh muốn thi Thanh Hoa, có lẽ bị người ta cười chết."

"Không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào, về sau thi đậu, tất cả mọi người sẽ nhìn anh với cặp mắt khác xưa."

Taeyeon tiến lên hai bước, nắm lấy vai Tiffany, than thở nói: "Vợ à, tại sao em lại tốt như thế. Em nói trên đời này tại sao lại có thế có cô gái tốt như em, kiếp trước không biết anh đã làm bao nhiêu việc tốt, cuộc đời này mới có thể có được em. Fany, thật sự, anh cảm thấy em tốt như vậy, bất luận anh làm thế nào, cũng không đủ báo đáp."

Fany ngẩng đầu nhìn anh cười, "Em không cần anh báo đáp, anh chỉ cần đối xử tốt với em là được, về sau nếu anh đối với em không tốt, hoặc là không cần em nữa, em sẽ hận anh, Taeyeon."

Taeyeon nghe vậy, lập tức nhấc tay biểu thị trung thành, "Taeyeon anh thề với trời, cuộc đời này nếu anh dám phụ lòng Tiffany, sẽ bị trời đánh, ra cửa..."

Tiffany vội vàng che miệng anh, mất hứng trừng anh, "Anh nói bậy bạ gì đó, ai muốn anh thề độc như này!"

Taeyeon cười nói: "Không nói, không nói."

Tiffany mím môi, lúc này mới buông anh ra.

Taeyeon cười đùa tiến đến trước mặt Tiffany, "Vợ, hôn một cái."

Hai người đã đi vào một con hẻm nhỏ, xung quanh không có người nào.

Taeyeon vừa dứt lời, trực tiếp ấn Tiffany lên tường, cúi đầu nặng nề hôn xuống.

Đã lâu rồi chưa được hôn vợ, Taeyeon lỗ mãng như vừa được khai trai, hôn vô cùng điên cuồng.

Môi sít sao đè nặng môi Tiffany, trằn trọc mút không ngừng, ngậm một cái cắn một cái.

Tay trái giữ đầu Tiffany, tay phải ôm lấy eo cô, ấn cô thật chặt về phía mình.

Thân thể dính sát vào nhau, Taeyeon hô hấp ngày càng nặng nề, khí nóng nghẹn lại đã lâu không chịu nổi, tay trái để ở đầu Tiffany vô ý thức đi xuống, từ dưới vạt áo sơ mi của Tiffany chui vào.

Đầu ngón tay nóng hổi chạm vào làn da ở bụng của Tiffany, cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, phản xạ có điều kiện đẩy Taeyeon ra.

Taeyeon sững sờ, "Vợ..."

"Không... Không nên như vậy..." Thân thể Tiffany có chút run, khẽ cắn nhẹ môi.

"Fany, xin lỗi, anh không cố ý..." Cổ họng Taeyeon vô cùng khàn đặc, hôn nồng nhiệt như vậy, suýt nữa thì không khống chế được.

Taeyeon bước lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Tiffany, "Thật xin lỗi, Fany, đừng sợ, anh không chạm vào em."

Tiffany gật đầu, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

Cô tin tưởng anh.

Taeyeon đưa Tiffany đến dưới một cây đại thụ bên ngoài cư xá.

Tiffany vô ý thức muốn rút tay mình khỏi tay Taeyeon, nhưng anh vẫn nắm cực kỳ chặt, không chịu buông.

Tiffany: "Taeyeon, em về nhà, anh cũng mau trở về đi thôi."

"Chao ôi, không bỏ được."

Tiffany cũng không bỏ được, có thể do bây giờ bọn họ không thể quang minh chính đại ở bên nhau.

Cô hơi dùng sức, rút tay ra, "Taeyeon, anh nghe lời, nhanh về nhà, chờ ngày kia nghỉ, em dẫn anh đi đến chỗ tốt."

Taeyeon chau mày, "Chỗ tốt? Là chỗ nào?"

Vẻ mặt Tiffany thần bí cười, "Đến lúc đó anh sẽ biết."

Taeyeon thấy cô cố làm ra vẻ thần bí, nhịn không được cười, "Được rồi, Tiffany, lại thừa nước đục thả câu với anh."

Tiffany cười, đẩy anh về phía lề đường, "Đi nhanh đi, gọi xe, nhanh chóng về nhà."

"Đã biết, đã biết..." Taeyeon than thở, "Chao ôi, lão tử thật muốn kết hôn quá đi."

­­_____________________________


CHƯƠNG 42

Được thầy giáo và vợ mình cổ vũ, Taeyeon trở nên tự tin hơn so với trước đây, cũng càng thêm nỗ lực.

Buổi tối học đến hai ba giờ, đặt đồng hồ báo thức, sáu giờ lại tiếp tục dậy học, hơn bảy giờ ăn sáng, vừa ăn, trên lỗ tai còn đeo tai nghe luyện nghe một chút.

Toàn bộ có chút điên cuồng.

Kim Taewoo sợ ngây người, giơ tay lấy tai nghe của Taeyeon xuống, sờ trán con trai, "Ba nói, con không phải là trúng tà đó chứ? Con cũng quá chăm chỉ rồi, chăm chỉ đến nổi không giống con ba. Trời ạ, con có phải là bị đánh tráo rồi không?"

Taeyeon không còn gì để nói nhìn cha một cái, "Ba, suốt ngày ba nghĩ cái gì vậy? Nhìn rõ ràng, đây là con trai ba, con trai ruột! Không thể giả được!"

"Chao ôi, còn không phải do gần đây con lạ lắm sao? Thích học tập là chuyện tốt, nhưng cũng không thể học như thế, con nhìn con xem, tối hôm qua ba giờ ba thức dậy, đèn trong phòng con vẫn sáng, hôm nay mới sáng sớm sáu giờ đã dậy, con ngủ không đủ, thân thể có thể chịu nổi sao? Thi đại học là đánh lâu dài, con học như thế, là không đúng rồi con trai."

"Không sao, thân thể con vẫn tốt."

"Nhưng..."

"Ôi, ba, ba cứ mặc kệ con, tự con có chừng mực, mỗi ngày con đều dành nửa giờ rèn luyện thân thể, tố chất thân thể vẫn tốt."

Taeyeon nói xong, nhấp một hớp sữa, xách cặp lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Con đi lên trường, buổi tối không cần chờ cơm, con có chút chuyện."

"Chuyện gì?" Kim Taewoo gân giọng hỏi.

"Ôi, ba cũng đừng quản."

Hôm nay thứ sáu, Fany nói muốn dẫn anh đi đến một nơi tốt.

Ban đêm Taeyeon ngủ muộn, buổi sáng lại dậy sớm, những anh vẫn tràn đầy tinh lực. Thật sự mệt nhọc, thì nằm sấp trên bàn ngủ một lát, tỉnh lại đi nhà vệ sinh rửa mặt, tinh thần lại trở về.

Mỗi ngày buổi trưa tan học, trước tiên đi sân tập trường học chạy vài vòng, sau đó mới đi căn tin ăn cơm.

Kwon Yuri nhìn anh, vô cùng bội phục, "Ca, làm thế nào mà anh có thể nhiệt tình như vậy? Có thể chia sẻ chút kinh nghiệm không? Mẹ nó em vừa thấy sách liền muốn ngủ, căn bản học không vào."

Taeyeon đang làm một bộ bài thi hóa học, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, liền nói: "Cậu chỉ cần tìm một thứ có thể cho cậu động lực học tập là được."

"Ôi, không có. Anh nói em lại không giống anh, có bạn gái học bá, tìm không ra cái có thể cho em động lực,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net