CHƯƠNG 1 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1

"Fany, khoảng thời gian này con cứ an tâm ở đây, có cần gì, cứ nói với chú, ngàn vạn không nên khách khí."

Con người chú Kim rất tốt, từ khi cô bắt đầu vào nhà, luôn rất nhiệt tình hỏi han cô.

Tiffany Hwang rất cảm kích, gật đầu mỉm cười, "Cảm ơn chú."

Cha của Tiffany và Kim Taewoo là bạn tốt.

Việc làm ăn của Hwang Jaehyun và vợ vừa mới bắt đầu ở nước ngoài, bận tối mày tối mặt, không có thời gian chăm sóc cho con gái, liền đưa con đến nhà bạn tốt ở tạm vài ngày.

Kim Taewoo giúp Tiffany mang theo rương hành lý vào nhà, quay đầu lại hỏi quản gia dì Dung, "Thiếu gia có gọi điện thoại không? Không phải đã nói với nó hôm nay có khách đến sao? Sao vẫn chưa trở về?!"

Nhắc tới đứa con trai không biết cố gắng của mình kia, giọng nói Kim Taewoo thật không tốt.

Tiffany trầm mặc không lên tiếng. Nghe ba ba nói, chú Kim có người con trai, cùng học một khóa với cô.

Dì Dung vội vàng nói: "Ông chủ, đã gọi, cậu chủ... cậu chủ hắn..."

...

Sinh nhật 18 tuổi của Kwon Yuri, ở hội sở M.R bao hết một phòng, hẹn cả đám anh em tốt đến ăn mừng.

Trên mặt bàn xếp một đống chai rượu.

Kim Taeyeon lại thua bài, Kwon Yuri đem rượu rót đầy cho hắn, "Taengoo, hôm nay cậu có chuyện gì à? Không có tâm trạng sao?"

Taeyeon nghĩ đến về sau trong nhà có thêm một cô gái, phiền chịu không nổi, ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi khó chịu ném, âm thanh "Loảng xoảng", cái ly ngã trên mặt bàn bằng thủy tinh.

"..." một khi Taeyeon phát hỏa, trong phòng bao nháy mắt an tĩnh lại, mọi người hai mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Taeyeon dựa lưng vào ghế sô pha, bực bội kéo kéo cúc áo sơ mi, từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc, bật lửa, hút hai cái.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, nhíu mày, "Đều nhìn tôi làm gì, nên làm gì thì làm đó đi."

Taeyeon vừa lên tiếng, mọi người mới ầm ĩ trở lại, nên đánh bài thì đánh bài, nên uống rượu thì uống rượu.

Kwon Yuri ngồi vào bên cạnh Taeyeon, hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì thế? Ai dám chọc tức Kim thiếu gia cậu thành dạng này?"

Taeyeon hừ lạnh một tiếng, "Còn có thể là ai, cha tôi đấy!"

Taeyeon rất chán ghét con gái, lão cha hắn lại hết lần này tới lần khác mang một tiểu nha đầu trở về quấy nhiễu hắn.

Nghĩ đến về sau phải ở cùng một chỗ với một tiểu nha đầu, tâm tình liền phá lệ mà hỏng bét.

Kwon Yuri hỏi: "Làm sao? Cãi nhau với cha cậu?"

Taeyeon không trả lời, hít một ngụm khói, đầu lưỡi chống đỡ sau răng hàm, vô cùng bực bội.

Hắn hỏi Kwon Yuri, "Chỗ kia của cậu còn chỗ không? Tôi chuyển đến ở với cậu vài ngày."

Kwon Yuri sờ sờ mũi, "Chỗ thì có chỗ, chỉ là buổi tối có chút ầm ĩ."

Taeyeon: "???"

Kwon Yuri vẻ mặt mập mờ, "Chính là cái... Ừm, cậu hiểu mà."

Taeyeon: "... Kháo!"*

*Câu chửi tục

Tụ hội đến hơn hai giờ khuya mới kết thúc.

Tâm trạng Taeyeon không tốt, lại thua bài, trong bụng chứa không ít rượu, lúc về nhà, người hơi say.

Đứng ở cửa mở cửa, lại cắm chìa khóa xe vào trong khe cả nửa ngày, làm sao cũng không cắm vào được, hắn tức giận đến mức đạp mạnh một cước lên cửa.

Hỗn trướng hỗn trướng! Không phải hắn chỉ trở về muộn một chút thôi sao, cha hắn sẽ không đem khóa cửa đổi đi chứ?? Này mẹ nó là không cho hắn vào cửa à???

Lúc Taeyeon đạp cửa, Tiffany đúng lúc đang xuống lầu uống nước.

Vốn dĩ cô đang mơ mơ màng màng ngủ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng "ầm " vang thật lớn, hù dọa cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ trong nháy mắt tỉnh hơn phân nửa, trừng đôi mắt tròn xoe, chăm chú nhìn cửa.

Dì Dung chạy xuống lầu, "Ai nha, khẳng định là tiểu tổ tông trở về!"

Dì Dung vội vàng chạy tới cửa, vừa mở camera nhìn, quả nhiên là tiểu tổ tông Taeyeon!

Bà vội vàng mở cửa ra, một cỗ mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, "Ai da, tiểu tổ tông của tôi, sao cậu lại uống rượu, nếu để ông chủ biết, lại đánh cậu!"

Dì Dung đè thấp thanh âm, sợ bị ông chủ trên lầu nghe thấy, đỡ Taeyeon vào nhà.

Taeyeon đẩy bà ra, "Đừng... Đừng đỡ tôi... tự mình đi!"

Taeyeon đã quá say, nói chuyện cũng lắp bắp.

Tiffany đứng giữa cầu thang, từ giây phút Taeyeon bước vào kia, cả người cô liền ở vào trạng thái hoàn toàn hóa đá.

Thật sự là gặp quỷ, con trai của chú Kim, cư nhiên lại là tay ăn chơi của Tam Trung???

Khó trách chú Kim vừa nhắc tới con trai, liền có vẻ mặt không còn luyến tiếc gì với cuộc sống. Có đứa con trai hỗn trướng như thế, đổi lại là cô, không chừng sớm đã tức chết.

Taeyeon lung la lung lay đi vào trong nhà, trông thấy một cô nhóc tóc dài đứng trên cầu thang, tiểu cô nương mặc đồ ngủ Hello Kitty màu hồng phấn, đang nhìn hắn.

Đôi mắt Taeyeon híp lại, đi đến trước mặt Tiffany, một phát bắt được cổ tay cô, "Cô là ai?"

"..."

"Ai da, tiểu tổ tông của tôi, đây là Fany tiểu thư, mau buông tay buông tay!" Dì Dung vội vàng đi qua, dùng sức đem tay Taeyeon lấy ra.

Tay chân Taeyeon không biết nặng nhẹ, cổ tay Tiffany bị hắn nắm lấy, trong nháy mắt liền đỏ.

Cô đưa tay ra phía sau lưng, mím môi, cảnh giác nhìn hắn.

Vẻ mặt Taeyeon đầy bất thiện trừng Tiffany một cái, ngược lại không nói gì nữa, quay đầu đi lên lầu.

Dì Dung muốn đỡ hắn, sợ hắn uống say té ngã, kết quả bị đẩy ra.

Dì Dung thở dài, nghiêng đầu nhờ vả Tiffany, "Fany tiểu thư, phiền cô xem cậu ấy một chút, tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu ấy, nếu không ngày mai thức dậy lại đau đầu."

Tiffany gật gật đầu, "Con biết rồi, dì Dung."

Dì Dung đi đến phòng bếp, Tiffany ngẩng đầu nhìn Taeyeon, sau một hồi công phu, lảo đảo mà bò lên ba bước bậc thang, đứng ở trên bậc thang thứ tư, thân thể ngã nghiêng, mắt thấy sắp phải ngã nữa, trong lòng Tiffany giật mình, vội vàng chạy lên đỡ hắn, "Haiz, chậm một chút."

Taeyeon đau đầu muốn chết, nghĩ thầm, về sau không cùng đám hỗn trướng kia đánh bài nữa, uống rượu tựa như rót nước lọc. Mẹ nó.

Hắn bình ổn thân thể, liếc mắt nhìn về phía Tiffany, "Cô- - "

Tiffany đỡ cánh tay hắn, ngước mặt lên, "Hả?"

"..." Taeyeon hơi há miệng, chưa kịp nói gì, đôi mắt khép lại, đầu ngã vào trên bờ vai Tiffany.

Bả vai Tiffany trầm xuống, vẻ mặt đau khổ, "Mẹ ơi, thực nặng - - "

...

Sáng sớm ngày tiếp theo, Taeyeon từ trong phòng đi ra, vừa lúc Tiffany cũng từ phòng cách vách đi ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ.

Taeyeon vừa mới gội đầu, đầu tóc vẫn chưa khô hoàn toàn. Y phục cũng đã thay, áo trắng, quần đen, toàn thân tản ra một cỗ mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, hương bạc hà, còn rất dễ ngửi.

Sạch sẽ, so với tối ngày hôm qua thuận mắt hơn.

Khó trách là hot boy đấy, lớn lên xác thực là nhân mô cẩu dạng*.

(*Nhân mô cẩu dạng: Cách nói châm biếm chỉ những người trông bề ngoài nghiêm túc đứng đắn nhưng không biết trong lòng đang âm mưu suy tính gì)

Tiffany khẽ gật đầu với hắn, xem như chào hỏi, đi xuống lầu dưới.

Ai ngờ đi chưa được hai bước, cổ áo liền bị kéo lấy.

Tiffany nhăn mày, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt Taeyeon cười xấu xa nhìn cô.

"Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra!" Gương mặt Tiffany nhỏ nhắn mũm mĩm, mím môi, mất hứng trừng hắn.

Taeyeon bước lên một bước, đến gần bên tai cô, hơi thở nóng hổi phun vào gò má Tiffany, "Tối ngày hôm qua, cô cởi quần áo của tôi?"

Tiffany: "..."

"Tôi nhớ không lầm, tối hôm qua là cô đỡ tôi trở về phòng?" Taeyeon nhìn chằm chằm Tiffany, trong mắt ý cười càng sâu hơn, "Như thế nào? Anh đây dáng người không tệ chứ?"

Tiffany rất không còn gì để nói, nói: "Chứng tự kỷ là bệnh, phải trị."

Taeyeon: "Cô mắng tôi?!"

Sắc mặt Taeyeon tối sầm, vừa định phát hỏa, liền thấy dì Dung ôm quần áo tối hôm qua hắn mặc đi ngang qua, "Ồ, cậu chủ sao cậu lại thức dậy sớm như vậy?!"

Taeyeon nhíu lại mi, nhìn chằm chằm quần áo dì Dung đang ôm trong tay.

Dì Dung hiểu ý, giải thích, "Tối hôm qua cậu ói ra đầy người, tôi giúp cậu cởi quần áo ra giặt, nếu không, cả đêm phải làm sao."

Nói xong, tay ôm quần áo cũng run lên.

Taeyeon nghĩ đến cảnh tượng dì Dung cởi quần áo của mình xuống, toàn thân cứng ngắc, mặt như xanh xao.

Tiffany nghiêng đầu, liền thấy vẻ mặt Taeyeon như nuốt phải ruồi bọ, khóe miệng nhịn không được cong cong, mềm giọng hỏi: "Có thể buông tay chưa? Anh- - "

"..." Mặt mũi Taeyeon có chút không nhịn được, trừng Tiffany một cái, sau đó lên tiếng hừ lạnh, buông cổ áo cô ra, xoay người sải bước trở về phòng, "Ầm" đóng sầm cửa - -

Tiffany nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín kia, hé miệng cười cười. Trong lòng tự nhủ, không thể ngờ được tay chơi bời trong truyền thuyết Tam Trung, da mặt lại rất mỏng.

Nhưng mà, đợi đến không lâu về sau, sau khi Tiffany cùng Taeyeon "Tiếp xúc thân mật", mới không khỏi đấm ngực dậm chân - - lúc trước sao cô lại cảm thấy Taeyeon da mặt mỏng? Cô là mắt mù là mắt mù là mắt mù sao???

...

Lúc ăn sáng, Kim Taewoo không ngừng gắp thức ăn cho Tiffany, "Fany à, con ăn nhiều một chút, con nhìn con thật sự quá gầy. Tuổi này của con, chính là tuổi phát triển, việc học áp lực lại lớn, bình thường nhất định phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt."

Nói xong, lại gắp một cái bánh bao cho Tiffany.

"Cảm ơn chú Kim." Tiffany không ngừng gật đầu nói cảm ơn.

Chú Kim đối với cô quá quan tâm, lại làm cô có chút ngại ngùng.

Taeyeon ở một bên nhìn cha mình đối tốt với người ngoài như thế, bất mãn hết sức, "Ba, sao ba lại không quan tâm con? Con không phải cũng là đang tuổi trưởng thành sao?"

Kim Taewoo trừng mắt nhìn hắn, " Con ăn nhiều như vậy làm gì?! Thân thể có dài ra não cũng không phát triển hữu dụng cái rắm!"

Taeyeon nổi giận, "Ba, có người nói con trai mình như vậy sao? Não con sao lại không phát triển?!"

"Đầu óc con phát triển? Đầu óc con phát triển, thì con phải giống như Fany thi đứng nhất khối cho ba xem!"

Taeyeon: "..." Dựa vào, tiểu nha đầu này lại là một học bá!

"Đừng nói đến đứng nhất, với đầu óc này của con, đứng nhất chỉ là người si nói mộng, con có thể thi đứng trong top một trăm cho ta, con muốn cái gì ta đều đáp ứng con!"

Taeyeon nghe thấy một câu cuối cùng, ánh mắt sáng lên, "Ba, ba nói thật?"

"Đương nhiên là thật! Chỉ cần con thi được trong top một trăm, ta tùy ý thỏa mãn con một nguyện vọng!"

Taeyeon vỗ bàn bảo đảm, "Một lời đã định! Ba, ba cũng quá xem thường đầu óc đứa con trai này của ba!"

Tiếng nói vừa dứt, một cái bánh bao rơi xuống trong chén hắn.

"Ách..." Taeyeon ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hiểu nhìn Tiffany đột nhiên gắp bánh bao cho hắn.

Đôi mắt Tiffany cong cong, nắm quả đấm nhỏ, "Anh trai, bồi bổ đầu óc, phải cố gắng lên nha."

Taeyeon: "..."

Ba giây sau.

F*ck! Tiểu nha đầu này làm sao lại cười với hắn ngọt đến như thế!!

­­_____________________________


CHƯƠNG 2

Ăn sáng xong, Taeyeon đút hai tay vào túi, đứng ở trong sân, dựa vào bên cạnh xe chờ Tiffany đi ra.

Hắn đưa tay nhìn xuống đồng hồ, còn có 20 phút nữa là vào học, nhà cách trường học ít nhất 15 phút đường xe.

Hắn liếm môi, chậc chậc hai tiếng: Học bá này có quan niệm thời gian rất kém cỏi.

Lúc Tiffany mới vừa vào nhà vệ sinh, phát hiện dì cả đến, tắm rửa thay quần áo làm trễ nãi không ít thời gian.

Cô biết sắp trễ giờ lên lớp, sửa sang xong sau đó liền đeo cặp sách chạy thật nhanh ra cửa.

Mới vừa chạy đến sân nhỏ, Taeyeon liền chau mày, cười nhạo cô, "Học bá à, cậu lại dong dài nữa sẽ đi muộn đấy, cậu hiểu được không?"

Tiffany mặt đỏ tới mang tai, "Thực xin lỗi..."

"Ách..."

Taeyeon vốn chỉ nói giỡn, đối với hắn mà nói, đừng nói là đến muộn, mà một ngày không đi học cũng không có vấn đề gì. Lúc này thấy Tiffany áy náy nói xin lỗi với hắn như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, hắn sờ sờ mũi, nói: "Không có chuyện gì."

Bởi vì dì cả Tiffany đến, ngồi ở trong xe vô cùng câu nệ, thân thể gắt gao căng cứng, một cử động nhỏ cũng không dám. Lượng máu của cô lại nhiều, sợ tràn ra.

Taeyeon ngồi bên cạnh cô, thấy cô căng thẳng như vậy, bật thốt lên hỏi một câu, "Cậu làm sao vậy? Dì cả đến?"

"..." Mặt Tiffany trong nháy mắt đỏ bừng.

Cái người này thật sự là, có thể đừng nói lớn như vậy không?!

Taeyeon vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới hắn lại nói trúng, trông thấy cả khuôn mặt Tiffany đỏ bừng, không khỏi cũng có chút lúng túng, hắn quay đầu đi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Tiffany mím môi, cũng không nói chuyện.

Trong xe lập tức yên tĩnh cực kỳ.

Cũng may chỉ có mười mấy phút đường xe, thời gian không lâu, lúc sắp đến trường, Taeyeon nói với tài xế phía trước: "Chú Lý, dừng ở phía trước đi."

"Được, cậu chủ."

Tiffany ngẩn người, nhìn về phía hắn, "Cậu không đến trường học sao?"

Taeyeon nói: "Tôi đi bộ tới."

Tiffany: "..."

Xe dừng lại, Taeyeon nói với Tiffany: "Ở trường học đừng nói quen biết tôi."

"..." Mặc dù không biết rõ vì sao, nhưng Tiffany vẫn gật đầu.

Trên thực tế, cô cũng không muốn để người ta biết rõ chuyện cô và Taeyeon ở cùng một nhà. Bí mật ở trường học khó giữ nếu để nhiều người biết, không chừng truyền ra lại ảnh hưởng đến danh dự của cô.

Taeyeon đi tới phòng học, đến muộn, đứng ở cửa gửi tin nhắn cho Kwon Yuri, bảo hắn nhanh chóng mở cửa sau.

Kwon Yuri ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa, vừa nhận được tin nhắn lập tức mở cửa ra.

Taeyeon từ bên ngoài vào, kéo ghế ra, trực tiếp ngồi xuống. Không gây ra động tĩnh gì, cũng không ảnh hưởng đến bạn học trên lớp.

Trên bục giảng giáo viên nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

Taeyeon từ trước đến giờ không học hành, các thầy cô cơ hồ đã mặc kệ hắn. Thậm chí hắn có tới học hay không, kỳ thật cũng không sao cả, chỉ cần không quấy rầy lớp học là tốt lắm rồi.

Cũng may Taeyeon người này mặc dù không đọc sách không làm bài tập thỉnh thoảng lại hỗn trướng đánh nhau uống rượu, nhưng hắn có một điểm đặc biệt tốt, chính là không quấy rầy học sinh giỏi học tập, cũng không cùng học sinh giỏi kết giao bạn bè.

Theo lời hắn nói, con người tôi có lực ảnh hưởng đặc biệt lớn, học sinh giỏi chơi cùng tôi, có thể bị tôi làm hư, bản thân tôi có trượt thì thôi đi, ngàn vạn đừng chậm trễ người ta đóa hoa của tổ quốc.

Cho nên mỗi lần có nữ sinh đưa thư tình cho hắn, hắn liền nói lời sâu sắc: "Em gái à, học hành cho tốt đi, thanh xuân rất đẹp, đừng lãng phí thời gian đặt trên người tôi."

Cho nên Taeyeon người này có đôi khi cũng làm thầy cô rất thích.

Kwon Yuri và Taeyeon ngồi cùng bàn.

Taeyeon ngồi xuống, Kwon Yuri liền lặng lẽ hỏi hắn, "Làm sao lại muộn như vậy?"

"Ra cửa muộn thôi." Taeyeon thuận miệng trả lời một câu. Cũng không thể nói là chờ một người bị dì cả đến được.

"Tối hôm qua cậu lại ầm ĩ với ba cậu nữa à? Nếu thật sự không được thì cậu chuyển đến ở cùng tôi đi, cùng lắm thì gần đây tôi sẽ không mang bạn gái về nhà."

Taeyeon nhìn hắn một cái, giễu cợt, "Tiểu tử cậu, không chạm vào nữ nhân, nhịn được sao?"

Kwon Yuri hừ một tiếng, "Nói cứ như tôi không có con gái thì không được vậy."

Taeyeon giễu cợt, nói: "Thôi khỏi, ở nhà được rồi."

Trong đầu Taeyeon đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm như con nít của Tiffany, khóe miệng không tự chủ hơi cong lên.

Lúc trước hắn rất phản cảm việc ở nhà đột nhiên có thêm một đứa con gái. Nhưng mà, cô bé nhà chú Hwang so với trong tưởng tượng của hắn lại đáng yêu như vậy, nhìn ngược lại thật thích.

Cười rộ lên, chậc chậc chậc, ngọt chết hắn.

"Đúng rồi, cậu biết người đứng nhất khối chúng ta không?" Taeyeon đột nhiên hỏi.

Kwon Yuri vừa nghe, đặc biệt kích động:, "Biết chứ! Tiffany ở lớp chọn! Nữ thần của tôi đó!!!"

Mắt Taeyeon híp lại, "Sao tôi lại không biết cậu có nữ thần?"

Kwon Yuri che ngực hộc máu, "Cậu...Cậu quá không để ý đến tôi!"

"..."

Kwon Yuri đột nhiên lấy điện thoại di động, mở Taobao ra, đem trang mua sắm của mình cho Taeyeon xem, "Ngày 3 tháng sau là sinh nhật nữ thần của tôi, cậu giúp tôi xem một chút, mua quà gì tốt?"

"..." Taeyeon cúi đầu liếc nhìn, trong xe mua sắm của Kwon Yuri chứa đủ loại đồ chơi gấu bông búp bê, lớn nhỏ cực lớn siêu nhỏ, cái gì cần có cũng có.

Mí mắt Taeyeon nheo lại,:" Cậu xác định người ta sẽ thích loại đồ chơi trẻ con tục khí này???"

­­_____________________________


CHƯƠNG 3

Kwon Yuri trợn mắt, "Đại ca của tôi, cái này cậu không hiểu sao? Con gái đều thích búp bê gấu bông!"

Taeyeon bày tỏ hoài nghi nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: "Cậu vừa mới nói, sinh nhật cô ấy bao lâu nữa đến?"

Mặt Kwon Yuri đầy cảnh giác, "Cậu làm gì? Muốn cướp nữ thần của tôi?!!"

Taeyeon: "Cậu cảm thấy một người duyệt qua vô số cô gái như cậu thích hợp với loại học bá thanh thuần người ta sao?"

Kwon Yuri trừng mắt, "Tôi không thích hợp, lẽ nào cậu thích hợp?"

Taeyeon chơi di động, cười khẽ một tiếng.

Kwon Yuri: "... Mẹ kiếp! Cậu thật sự vừa ý??"

...

Tiffany lần này đến kỳ đèn đỏ, một tuần trước đã bắt đầu ngâm chân, uống nước gừng, cho nên không có đau lắm, ít nhất không giống lần trước đau đến ngất đi.

Buổi trưa tan học, bạn tốt Hạ Hoan Hoan hỏi cô có muốn mang cơm đến phòng học cho cô không, cô lắc lắc đầu, từ trên ghế đứng lên, "Lần này tớ không đau lắm, có thể tự mình đi căn tin."

Hạ Hoan Hoan liền cao hứng trở lại, "Vậy là tốt rồi! Tớ thật sự sợ ăn cơm một mình."

Tiffany cười cười, hai người cầm lấy hộp cơm tay nắm tay đi về hướng căn tin.

Vừa mới tan học một chút, chính là thời điểm căn tin người đông nghìn nghịt.

"Trời ạ, chờ tới lượt chúng ta, thức ăn ngon cũng hết sạch rồi!" Hạ Hoan Hoan oa oa kêu thảm thiết. Mỗi lần đều muốn xông vào căn tin trước nhất, nhưng mà có lòng lại không đủ lực.

Tiffany đứng ở đằng sau, vẫy tay với Hạ Hoan Hoan, "Hoan Hoan mau tới xếp hàng."

Hạ Hoan Hoan hướng về phía một hàng xếp dài nhìn quanh một vòng, đột nhiên trông thấy đằng trước có bóng dáng quen thuộc, mắt bỗng dưng sáng ngời, chạy đến trước mặt Tiffany, kích động bắt lấy tay cô, "Fany mau! Lâm Tây Nham ở phía trước!"

Nói xong liền túm lấy Tiffany từ trong hàng dài đi ra.

Khí lực Hạ Hoan Hoan lớn, Tiffany bị cô ấy túm lấy chạy về phía trước, tránh cũng tránh không khỏi, chỉ trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt Lâm Tây Nham.

Lâm Tây Nham lớn lên nhã nhặn, mang kính gọng đen, vừa nhìn thấy Tiffany, đôi mắt chợt sáng lên, "Fany, khéo vậy à, cậu cũng tới ăn cơm."

Tiffany cười xấu hổ, "Ừ... Đúng vậy."

Đến căn tin không ăn cơm thì làm gì nhỉ?

Hạ Hoan Hoan cầm hộp cơm, tiến lên phía trước, mắt lấp lánh nhìn Lâm Tây Nham, "Bạn học Lâm, đằng sau quá nhiều người, bụng Fany không thoải mái lắm, có thể để chúng tớ, chút thôi, chen vào đứng chung không?" Hạ Hoan Hoan xoa đầu ngón tay khoa tay múa chân ý là một chút thôi.

Lâm Tây Nham vừa nghe thấy Tiffany không thoải mái, lập tức khẩn trương lên, "Fany, cậu sao vậy? Nơi nào không thoải mái? Uống thuốc chưa?"

"... Uống, uống..."

Lâm Tây Nham trực tiếp cầm lấy hộp cơm trong tay Tiffany, "Cậu ngồi đây đi, tớ lấy giúp cậu rồi mang lại là được rồi."

Tiffany: "Này..."

"Vậy cảm ơn bạn học Lâm! Chúng ta đi giành chỗ ngồi trước nha!" Hạ Hoan Hoan vội vàng đem hộp cơm của mình đặt vào tay Lâm Tây Nham, sau đó liền dắt lấy Tiffany đi tìm chỗ ngồi.

Mùa hè nóng bức, Hạ Hoan Hoan tìm một vị trí mát mẻ, Tiffany đi theo ngồi xuống, tầm mắt vẫn luôn nhìn qua bên phía Lâm Tây Nham.

Hạ Hoan Hoan cầm khăn giấy lau bàn, vừa lau vừa nói: "Đừng nhìn nữa, bạn học Lâm lấy cơm xong sẽ tới tìm chúng ta."

Tiffany mím môi, quay đầu lại, mặt lộ vẻ khó xử, "Hoan Hoan, về sau cậu đừng như vậy."

Hạ Hoan Hoan ngẩn người, càu nhàu nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là lấy cơm giúp thôi mà."

Tiffany: "Tớ không thích như vậy."

Nếu như Lâm Tây Nham là bạn học bình thường, nhờ hắn lấy cơm giúp, ngược lại cô cảm thấy không có gì. Có điều hết lần này tới lần khác Lâm Tây Nham lại đang theo đuổi cô, cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net