CHƯƠNG 51 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 51

Jang Hodong bị nhốt mấy ngày mới được thả ra.

Ban đầu, nhớ đến cảnh con trai đầu đầy máu hôm đó, gã cũng hơi sợ hãi, nhưng sau nghe nói thằng nhãi ranh đó không sao, liền an tâm. Dù sao cũng tốn tiền tốn của nuôi mười năm, chưa được lợi gì đã chết, Jang Hodong cũng thấy tiếc.

Nếu con đã không sao, vậy ả vợ kia cũng nên đến đón gã ra ngoài chứ nhỉ?

Trong lúc bị tạm giam, Jang Hodong cũng tự suy ngẫm, lần sau ra tay không thể mất khống chế vậy nữa. Vợ con không biết điều, giở trò thì phải giáo huấn, nhưng không nên gây phiền toái cho bản thân. Cục cảnh sát gã ở đủ rồi, không muốn vào lại lần nữa.

Jang Hodong đã tính toán đâu vào đấy hết. Ả Seo Jiah kia kiên cường không được mấy ngày. Chỉ cần cô ta chịu thua, gã sẽ không mặt nặng mày nhẹ nữa. Còn nhãi ranh kia, bị đánh bể đầu phỏng chừng cũng dọa vỡ gan, sau này chỉ cần nó ngoan ngoãn học hành, không ngỗ nghịch thì gã cũng sẽ không so đo chuyện lần này.

Quyết định xong, Jang Hodong cảm thấy mình rất đại nhân đại lượng. Nhưng chờ mãi, chờ mãi, đến tận ngày được thả ra, gã cũng không chờ được Seo Jiah.

Jang Hodong bị cảnh cáo một phen, cúi đầu khom lưng bảo đảm với người trong sở sẽ không dám đánh người, gây chuyện nữa. Vừa định đi thì gã thính tai nghe được có người nói sau lưng:

- Tôi nghe nói hai mẹ con kia đã xin giám định thương tật. Đứa nhỏ bị thương nhẹ, hẳn là hạ quyết tâm ly hôn rồi.

- Mau sắp xếp lại những tài liệu có liên quan đi. Vị luật sư Hwang kia không phải nói sẽ đến sao? Tới khi đó nhìn xem có giúp được gì hay không.

- Được rồi.

Những người này đang nói ai? Là nói Seo Jiah sao? Con ả bị đánh cũng không dám hó hé một câu kia lại dám ly hôn với gã?

Jang Hodong hoàn toàn điên tiết, vừa ra khỏi cục cảnh sát đã vọt ngay về nhà. Trong lòng gã tức giận, mở cửa cũng không nhanh nhạy, chìa khóa phải tra rất nhiều lần mới đưa được vào ổ. Cửa vừa hé ra, gã liền đưa chân đá mạnh, quát vào trong: "Người đâu, cút ra đây cho tao."

Trong phòng lạnh lẽo.

Không có bóng phụ nữ run rẩy hoảng hốt, cũng không có đứa nhỏ nào co rúm trong góc không dám ngẩng đầu.

Jang Hodong tìm khắp trong lẫn ngoài nhà, ngay cả xe đẩy Seo Jiah hay bày quán cũng không thấy, lúc này gã mới không thể không tin rằng Seo Jiah cùng thằng nhỏ thật sự không ở nhà.

Jang Hodong vội vã gọi vào số vợ mình.

"Thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy."

Jang Hodong không tin, lại thử vài lần, kết quả vẫn vậy.

Gã bực mình ném điện thoại lên sô pha, đi qua lại mấy vòng trong phòng khách. Cuối cùng, gã mở tủ lạnh, cầm hai chai bia ra tu ừng ực mấy hớp, lúc này mới thấy sảng khoái một chút. Gã chùi mép, lẩm bẩm: "Tao không tin, tụi bây còn có thể chạy đi đâu."

Jang Hodong ở nhà đợi một ngày một đêm, Seo Jiah vẫn không xuất hiện. Hôm sau, khi mặt trời khuất dạng, ngày nhá nhem tối, gã tìm đến nhà cha mẹ Seo Jiah.

"Rầm rầm rầm!"

Jang Hodong dùng sức rất mạnh. Này rõ là phá cửa chứ nào phải gõ cửa.

- Tới đây, tới đây.

Mẹ Seo Jiah, cụ bà tuổi gần bảy mươi bước ra. Trong nháy mắt cửa mở, Jang Hodong một tay đẩy mạnh, khiến cụ bà lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa đã ngã.

- Seo Jiah đâu? - Jang Hodong hung tợn nói.

Ông Seo bước đến đỡ vợ, nhìn tên con rể không chút tôn trọng trước mắt, lạnh lùng nói: "Cậu tìm Jiah. Tôi còn muốn hỏi cậu con gái cùng cháu ngoại tôi đâu kìa."

Nói đoạn, ông Seo nổi giận tiến lên muốn lí luận với Jang Hodong.

Jang Hodong làm gì có tâm trạng cãi cọ với ông già trước mắt, gã trực tiếp đẩy người, định vòng vào phòng tìm.

Lúc này, một đôi tay cơ bắp lực lưỡng nắm lấy cánh tay đang đẩy ông lão của Jang Hodong.

- Mày tìm em tao? Mày còn có mặt mũi đến tìm em tao sao?

Seo Inguk. Anh vợ hàng năm đi làm xa của gã.

Jang Hodong chỉ cảm thấy tay bị siết đến đau đớn, đành phải thả bàn tay đang túm áo cha vợ ra.

- Nghe nói mày đánh em gái tao, còn đánh cả cháu tao nữa? - Seo Inguk lạnh lùng hỏi.

- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Thằng nhãi kia... không, không, Hoyoung, Hoyoung nó trốn học. Em làm cha dù sao cũng phải quản giáo nó chứ. - Jang Hodong biện giải.

Seo Inguk không thèm vô nghĩa với Jang Hodong, trực tiếp túm cổ áo gã ném ra khỏi cửa, sau đó đứng ngoài vung chân sút một cái vào bụng Jang Hodong.

Jang Hodong bị đá đau, cả buổi vẫn chưa đứng lên được.

Cửa chính nhà họ Seo đóng sầm lại. Jang Hodong nằm một lúc lâu mới bò dậy. Gã chửi tục nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không dám gõ cửa kêu gào, đành đá một cái vào không khí cho hả giận, rồi mới xoa bụng, chầm chậm bỏ đi.

Bên trong nhà.

Đôi vợ chồng già ở nhà họ Seo oán trách nhìn con trai: "Vị luật sư Hwang kia không phải có nói rồi sao? Đuổi người đi là được. Nếu lỡ bị chụp..."

Seo Inguk trấn an cha mẹ: "Vừa rồi con rất cẩn thận, camera trong phòng khách không quay được hình ảnh ngoài cửa. Con đi xem Jiah cùng Hoyoung... Aiz, đều là thằng làm anh như con vô dụng, để em gái cùng cháu trai bị tên súc sinh này bắt nạt. Con thật sự nuốt không trôi cục tức này."

Nhắc đến con gái và cháu ngoại, bà Seo cũng rơi nước mắt.

Ông Seo thở dài: "Được rồi, mau gọi cho luật sư Hwang đi."

- Vâng. - Seo Inguk đáp.

Jang Hodong không tìm được Seo Jiah ở nhà họ Seo, đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Hôm sau, gã lấy lại tinh thần, chạy đến nơi Seo Jiah hay bày quán mỗi ngày, chuẩn bị đại náo một phen. Dù sao cũng chung sống bao lâu nay, Jang Hodong hiểu rất rõ, Seo Jiah là người cực kì sĩ diện, chỉ cần bóp chặt yếu điểm, còn sợ không thể ép cô ta nghe lời sao?

Jang Hodong ý chí bừng bừng bước đi, kết quả...

Kết quả ngồi xổm ven đường nửa ngày, một bóng người gã cũng không nhìn thấy.

Jang Hodong không tin. Phải biết rằng chuyện Seo Jiah không có việc làm là nguyên nhân chính khiến cô ta tự ti, để gã vênh mặt hất hàm sai khiến suốt mấy năm nay. Không có nguồn thu nhập ổn định, lại rời khỏi người có tay nghề, có công ăn việc làm là gã, Seo Jiah sẽ cảm thấy cuộc sống của mình và con không được bảo đảm. Bây giờ cạch mặt, muốn ly hôn với gã, Seo Jiah sao có thể bỏ luôn con đường duy nhất có thể kiếm tiền là bày quán cho được? Xung quanh nhà xưởng này đều là khách quen của Seo Jiah, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi đây.

Jang Hodong cứ chờ như vậy mãi đến khi trời tối vẫn chẳng thấy bóng dáng Seo Jiah đâu. Gã tốn một gói thuốc lá mới moi ra được từ chỗ bảo vệ rằng nhà máy người ta còn có cổng khác, Seo Jiah đã sớm đổi chỗ bán xong đồ hôm nay, dọn sạp đi rồi.

Không chặn được vợ, Jang Hodong quyết định sáng mai sẽ dậy sớm, chạy đến trường học chặn con trai. Tiểu học Miaro chỉ có một cổng, lần này hẳn sẽ không sai.

Sáng hôm sau, Jang Hodong đã có kinh nghiệm, không đứng trong đám người cách cổng trường quá gần. Như vậy bảo vệ và thầy cô giáo trong trường sẽ không kịp cản gã lại. Gã là cha đứa bé, đương nhiên có thể mang nó đi.

Tính toán đâu vào đấy hết, chỉ lát sau, bóng dáng Jang Hoyoung đeo cặp đã xuất hiện ở ngã rẽ đầu đường. Bên cạnh tuy có mấy đứa bạn cùng tuổi nhưng con nít mà thôi, có thể ngăn cản một người lớn thân thể khỏe mạnh như gã được sao? Jang Hodong nghĩ vậy, liền bước về phía con trai. Ai ngờ còn chưa đến gần, Jang Hoyoung vừa thấy gã đã nhắm mắt, khuỵu chân, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.

Jang Hodong đầu tiên là hoảng sợ, nhưng sau đó ngẫm lại thấy bất tỉnh cũng tốt, đỡ phải giãy giụa gây động tĩnh quá lớn. Vì thế gã nhanh chóng chạy đến, định ôm con rồi đi ngay. Nào ngờ một đám loai choai gã cho rằng không vấn đề kia lập tức xúm lại, bao vây chung quanh.

- Ông là người xấu. Ông buông bạn ấy ra.

- Đúng vậy, mau buông tay.

- Ông không được dẫn bạn ấy đi.

Jang Hodong bị bọn nhỏ ồn ào đến mất kiên nhẫn: "Đi, đi, đi. Tránh ra hết đi."

Trẻ con là đơn thuần nhất. Chúng là bạn học của Jang Hoyoung. Jang Hoyoung mấy hôm trước quay lại trường học, chúng đều thấy hết vết thương sau gáy cậu. Cứ như vậy, hình tượng Jang Hodong trong lòng chúng lại càng xấu xa đến tột đỉnh.

Thấy kêu gọi Jang Hodong buông Jang Hoyoung không có kết quả, đám trẻ bắt đầu lớn giọng hơn, không chỉ tiếng la mà còn có tiếng khóc. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

Bảo vệ, thầy cô, phụ huynh học sinh,... Jang Hodong đi không xong. Giằng co một lúc, xe cứu thương, xe cảnh sát đều tới.

Lần này Jang Hodong đã được gặp Seo Jiah như ý nguyện. Chỉ thấy cô ta bước xuống từ một chiếc xe việt dã màu trắng, nhanh chóng vọt đến trước mặt gã, liều mạng giành đứa bé về tay. Mà đi sau cô ta là một phụ nữ vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cao gầy, ăn mặc chỉnh tề.

Jang Hodong đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra hôm gã đánh ngất con trai. Bạn nhậu nói cho gã, thấy con của gã bước xuống từ một chiếc xe việt dã giá ít nhất bốn mươi vạn, chủ xe là một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Rồi lại nghĩ đến những lời Jang Hoyoung chọc giận mình hôm đó. Thằng nhãi ấy nói nó vào thành phố, tìm luật sư, muốn cho má nó ly hôn với gã. Bây giờ xem ra tất cả những lời đó cũng không phải chỉ là nói suông.

Jang Hodong muốn tiến lên lí luận với vợ, kết quả một đám người trước mặt đều nhìn gã với vẻ cảnh giác cao độ.

Mấy người này có phải đều điên hết rồi không? Gã không có làm gì nha. Jang Hodong còn muốn tiến lên kéo Seo Jiah thì cảnh sát đã ập đến khống chế gã, cách ly gã khỏi vợ con.

- Jang Hodong, ông không phải người, ông là tên súc sinh. - Seo Jiah mặt đầy nước mắt, không ngừng vuốt ve con trai. - Nếu con có chuyện gì không hay, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông. Tôi muốn ly hôn với ông. Tôi sẽ không cho phép ông động đến Hoyoung nữa, dù chỉ là một đầu ngón tay.

- Cô nằm mơ. Ly hôn với tôi? Không có tôi, má con hai người đi cạp đất mà ăn sao? - Jang Hodong hùng hổ, quyết không thuận theo.

Mọi người nơi cổng trường nghị luận sôi nổi. Màn kịch này cuối cùng kết thúc bằng việc Seo Jiah mang con trai ngồi trên xe 120 rời đi.

Giáo viên trong trường cùng bảo vệ sắp xếp cho đám trẻ vào trường trật tự. Cảnh sát nhân dân sau khi nghiêm túc cảnh cáo Jang Hodong cũng đi. Nhưng Tiffany còn đứng lại, chờ mọi người tan hết, cô bước đến trước mặt Jang Hodong.

- Anh Jang Hodong, chào anh. Tôi là luật sư đại diện của cô Seo Jiah, được cô ấy ủy thác toàn quyền xử lý các công việc có liên quan đến ly hôn. Hy vọng trong lúc xử lý chuyện ly hôn, anh đừng quấy rầy thân chủ tôi nữa. Những vấn đề liên quan đến cô ấy và con, anh có thể trực tiếp đến tìm tôi. Đây là phương thức liên hệ của tôi. - Tiffany tự giới thiệu.

Jang Hodong gân cổ, vẫn là câu nói đó: "Ly hôn, cô ta nằm mơ. Tôi không đồng ý."

- Vậy là tốt nhất. - Tiffany nghe xong chẳng những không tức giận mà còn giống như nhẹ nhõm không ít. Như vậy lại khiến Jang Hodong cảm thấy ngoài ý muốn.

Những gì nên nói Tiffany đều đã nói. Với loại cặn bã như Jang Hodong, cô thật sự không còn gì để bàn. Nếu thỏa thuận ly hôn thì cũng quá lợi cho gã. Thái độ Jang Hodong cứng rắn như vậy quả thật đúng ý Tiffany. Cô phải chuẩn bị cho tốt để tặng gã một món quà lớn.

Tiffany nhìn cổng trường cùng một ít thiết bị theo dõi trên phố, trong lòng đã có tính toán. Cô mặc kệ Jang Hodong đứng đó, cũng không lập tức lái xe đi.

Jang Hodong thấy cô ả này chào hỏi bảo vệ một tiếng đã đi vào trường học thì cũng định qua xem thế nào. Kết quả gã vừa mới tiến lên một bước đã bị bảo vệ chặn lại.

Thật rõ ràng, ở đây, gã là kẻ không được chào đón.

­­_____________________________


CHƯƠNG 52

Tiffany tìm được chủ nhiệm lớp của Jang Hoyoung, nói mục đích đến. Sau khi hiểu biết tình huống trong nhà Jang Hoyoung cùng một loạt chuyện xảy ra ở cổng trường buổi sáng, chủ nhiệm lớp lập tức mang Tiffany đến trung tâm tin học của trường, cũng chính là nơi có thể xuất video theo dõi.

Có chủ nhiệm lớp giúp đỡ, toàn bộ quá trình lấy bằng chứng rất thuận lợi.

Trước khi Tiffany đi, chủ nhiệm lớp còn nghiêm túc nói: "Luật sư Hwang, Jang Hoyoung là học sinh của tôi. Tôi là giáo viên của em ấy. Nếu có chỗ nào cần trường học ra mặt, cô cứ việc lên tiếng."

Tiffany thay mặt cậu bé và phụ huynh cảm tạ, sau đó mới rời khỏi trường học, chạy đến bệnh viện.

Jang Hoyoung lên xe cứu thương đã tỉnh lại, nhưng Seo Jiah vẫn kiên trì đến bệnh viện làm kiểm tra mới yên tâm. Lúc Tiffany đến, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Seo Jiah và bác sĩ.

- Bác sĩ, có khi nào từ giờ về sau thằng bé cứ bị như vậy không?

Bác sĩ sờ sau gáy Jang Hoyoung một lúc, rồi hỏi: "Chỗ này đau không?"

- Dạ không đau. - Jang Hoyoung lắc đầu.

Bác sĩ lại ấn sang chỗ khác: "Còn chỗ này?"

- Cũng không đau. – Cậu đáp lời.

Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi nói với Seo Jiah: "Hẳn chỉ là vết thương ngoài da, miệng vết thương lành rất tốt. Tôi nghĩ nguyên nhân té xỉu chủ yếu vẫn là do tinh thần bị kích thích. Cứ để thằng bé cố gắng giữ cảm xúc ổn định, chờ ba tháng sau lại kiểm tra não bộ lần nữa."

Seo Jiah cảm ơn bác sĩ rồi mang Jang Hoyoung ra ngoài.

Tiffany đứng ngay cửa. Lúc Jang Hoyoung đi ngang, hai người thè lưỡi nhìn nhau, xem như trong lòng hiểu rõ nhưng không nói.

Tiffany đưa hai mẹ con đến Hoa Sách. Sở luật Hoa Sách có một phòng nghỉ chuẩn bị riêng cho trẻ con. Giao Jang Hoyoung cho đồng nghiệp xong, Tiffany lại mang Seo Jiah trở lại văn phòng mình.

- Đồ tôi bảo chị chuẩn bị, có mang theo hết sao? – Tiffany hỏi.

Vốn mục đích gặp nhau hôm nay của hai người chính là trình đơn khởi tố dân sự cho tòa án, nhắc đến tố tụng ly hôn. Nào ngờ vừa gặp mặt, còn chưa nói được câu nào đã có điện thoại. Xảy ra chuyện như vậy, hai người chỉ có thể lập tức chạy đến trường học.

Seo Jiah yên lặng lấy hết đồ từ túi ra. Hai bản đơn khởi tố dân sự Tiffany đã chuẩn bị tốt, chứng minh thư, giấy khai sinh của cậu bé, chứng minh tài sản, còn có...

Giấy hôn thú.

Bàn tay cầm quyển sổ đỏ của Seo Jiah hơi run rẩy, cô nhẹ mở nó ra. Trong ảnh là cô của mười mấy năm trước cười rất tươi sáng, ánh mắt ngập tràn khao khát và chờ mong với cuộc sống hôn nhân trong tương lai. Kết quả có ai ngờ tờ giấy hôn thú đỏ tươi này cuối cùng lại trở thành bùa đòi mạng của cô và con trai. Cô đã ngập tràn mong đợi, tươi cười nhảy vào một cái hố lửa.

Tiffany không có thời gian suy ngẫm cho sự cảm khái tự đáy lòng Seo Jiah. Cô mở miệng hỏi: "Hồ sơ khám bệnh của chị và thằng bé có không?"

Seo Jiah hoàn hồn, sau đó gật gật đầu: "Tôi cũng có mang đến đây."

Tiffany nhận lấy, đặt cùng chỗ với giấy giám định thương tật của hai người, rồi gõ gõ đánh đánh trên bàn phím một lúc. Chỉ lát sau, một bản công văn đã được đưa đến tay Seo Jiah.

- Xin lệnh bảo hộ thân thể? – Seo Jiah lẩm bẩm.

Tiffany vừa sắp xếp lại những chứng cứ trong tay vừa trả lời vấn đề của Seo Jiah: "Đúng vậy. Tôi cảm thấy lấy tính cách của anh Jang, hẳn anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Tố tụng ly hôn là một quá trình rất lâu dài, tôi nghĩ chị sẽ cần đến nó. Lệnh bảo hộ thân thể có thể được đưa ra trong sáu tháng trước, trong hoặc sau khi tố tụng. Hôm nay chúng ta cùng làm luôn, như vậy sau này anh Jang có hành động ít nhất cũng sẽ bận tâm trước."

Seo Jiah không hiểu những điều này, nhưng cô ta tin tưởng Tiffany. Không đợi đối phương nói thêm gì, cô ta đã ký tên dưới văn bản.

Trưa hôm đó, Tiffany liền dẫn Seo Jiah và Jang Hoyoung đến phân khu tòa án nơi bọn họ sinh sống, trình hết tất cả những tư liệu cần thiết cho quá trình lập án để tòa thẩm tra. Sau đó, cô lại đưa đơn xin cùng những chứng cứ liên quan để xin lệnh bảo hộ thân thể cho Seo Jiah và con trai.

Chứng cứ của Tiffany rất đầy đủ. Ảnh chụp vết thương của mẹ con Seo Jiah, hồ sơ khám bệnh và giấy giám định thương tật do bệnh viện cung cấp, ghi chép mấy lần gọi cảnh sát, lời khai của hàng xóm gần nhà, thầy cô trong trường học, nhân viên an ninh nơi Seo Jiah làm việc, cùng với video và hình ảnh Jang Hodong gây chuyện ở nhà họ Seo, cổng trường và cổng nhà xưởng nơi Seo Jiah bày quán hàng ngày.

Nhân viên tòa án thấy Tiffany bày nhiều thứ như vậy, lần lượt xem kĩ từng cái, sau đó sắc mặt trầm trọng.

Ra khỏi tòa án, Tiffany mời Seo Jiah và con trai cùng ăn bữa cơm. Seo Jiah vẫn luôn lo lắng bồn chồn, nhưng cậu bé thì đã không còn vẻ ủ dột khi nằm viện lúc trước, trên mặt cười nhiều, nói cũng nhiều hơn.

Như vậy mới đúng.

Tiffany nghĩ vậy, đồng thời cũng đẩy những món ăn cậu bé hay gắp, rõ ràng rất thích đến trước mặt cậu.

- Hoyoung, thích thì ăn nhiều một chút. Ăn nhiều, dinh dưỡng tốt thì mới mau lớn lên. – Tiffany cười nói.

- Vâng. – Jang Hoyoung cười gật đầu.

Seo Jiah yên lặng ăn cơm. Cô ta cảm giác được con trai rất thích Tiffany, không chỉ thích thôi mà có cả tín nhiệm nữa. Vị luật sư Hwang này lúc ở bên cạnh con không hề làm ra vẻ. Cô vốn trẻ tuổi, trông như một người chị dịu dàng. Mấy hôm nay gặp nhau nhiều, con trai còn sẽ tự nhiên mà nói giỡn với luật sư Hwang, nhưng bản thân Seo Jiah lại có hơi sợ. Cảm giác này nói là sợ có lẽ cũng không đúng, chỉ là mỗi khi nhìn đến luật sư Hwang, cô ta sẽ cảm thấy tự xấu hổ, dường như mình đã sống uổng phí suốt mấy năm nay.

- Không hợp khẩu vị sao?

Giọng Tiffany vang lên, Seo Jiah lập tức hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không, không. Tôi chưa từng ăn món ngon như vậy, để luật sư Hwang tốn kém rồi."

Tiffany cho rằng cô ta đang lo lắng chuyện ly hôn với Jang Hodong, bèn an ủi: "Những chuyện khác chị không cần lo lắng, tôi sẽ giúp chị nghĩ cách. Chị chỉ cần chăm sóc tốt cho thằng bé là được."

Seo Jiah biết Tiffany hiểu lầm, bất đắc dĩ cười nói: "Trước kia rất sợ, bây giờ bất chấp rồi, tôi lại không để ý nhiều vậy. Vừa rồi tôi cũng không phải suy nghĩ chuyện đó."

- À, vậy sao?

Tiffany cũng không phải kiểu thích đọc suy nghĩ của người khác. Cô chỉ lễ phép đáp lại theo thói quen để cuộc nói chuyện không bị tẻ nhạt. Tuy nhiên Seo Jiah lại thẳng thắn, cô ta ngẩng đầu nhìn Tiffany, trong mắt đầy ngưỡng mộ.

- Thật ra tôi đang nghĩ không biết luật sư Hwang có con không? – Seo Jiah nói.

Tiffany sửng sốt, không ngờ Seo Jiah lại hỏi như vậy. Cô lắc đầu theo bản năng.

Seo Jiah hiểu rõ, cười nói: "Tôi nghĩ luật sư Hwang tương lai sẽ là một người mẹ tốt, đứa bé nào có thể làm con cô nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Những lời này của Seo Jiah khiến Tiffany sững sờ thật lâu vẫn chưa hồi thần.

***

Tiffany gần đây rất bận, mải chạy trước chạy sau vì chuyện của cậu bé. Taeyeon muốn làm món ngon cho đối phương ăn, nào ngờ mua một đống đồ rồi, đang xách về nhà lại đột nhiên nhận được điện thoại của vợ, nói là tối không về ăn cơm.

Taeyeon lẻ loi xách túi lớn túi nhỏ vào nhà.

- Vương Bảo Xuyến khổ thủ Hàn Diêu* aaa~~~

*Tích Vương Bảo Xuyến mười tám năm chờ chồng là Tiết Nhân Quý tòng quân về ở hang động cũ tên Cổ Hàn Diêu.

Nhìn nồi không bếp lạnh trong nhà, Taeyeon cũng chẳng còn hứng thú nấu cơm. Cô lầm bầm xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi cất vào tủ lạnh, sau đó liền ngã ra sô pha, ôm gối hình gấu Tiffany vừa mua không lâu mà ngẩn người.

Chưa đến chín giờ, Tiffany đã trở lại.

Taeyeon biết cô vất vả, bưng trà đổ nước, hầu hạ ân cần.

Tiffany liếc qua phòng bếp cùng bàn ăn liền nhận thấy tất cả đồ đạc đều còn nguyên dạng, không hề có dấu vết chạm qua. Cô hiếu kì hỏi:

- Chị cũng ăn bên ngoài à?

- À, cái đó... Đúng!

Âm cuối còn chưa nói xong đã bị tiếng bụng réo ọt ọt bao phủ.

Tiffany gõ gõ chóp mũi Taeyeon, giận cười: "Còn đúng nữa hả?"

Taeyeon luôn có thể ngụy biện ba hoa: "Em xem, không chỉ lòng chị nhớ em mà dạ dày cũng vậy."

Tiffany bị chọc cười, nhưng chẳng bao lâu đã thấy mũi cay cay, cổ họng cũng nghèn nghẹn. Cô nghĩ, đây chắc hẳn chính là nhà. Bất luận gặp được chuyện gì bên ngoài, tâm trạng có như thế nào đi nữa thì khi trở lại góc nhỏ thuộc về cô và Taeyeon này, người trước mặt luôn có cách làm cô vui vẻ.

Không ngờ cũng có ngày cô lại thích những lời ngon tiếng ngọt đó, thích đến không thể tự kiềm chế?! Nếu là trước kia, đúng là nghĩ cũng không dám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net