Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


02.

[Hoàng Mĩ Anh] Tổng Lực, tôi đã chính thức bị cậu mê hoặc. Không cần biết tâm ý cậu ra sao nhưng tôi sẽ chính thức cưa đổ cậu sau bảy ngày. "Hạt đậu" a~ Cậu thật sự là một nữ nhân rất đáng yêu quá a.

120876 [Thái Thú Mị Lực] Cái gì vậy này? Tổng Lực là ai? Nữ nhân? Ai nói tôi nghe cái gì đang diễn ra thế này.

120877 [Phong Nhã Ca] @[Thái Thú Mị Lực] Tôi đoán là cô ấy đã có người để thương.

120965 [Ngũ Mục Linh Dương] Cô ấy nói đó là một nữ nhân rất đáng yêu. Không phải cô ấy đồng tính đó chứ?

120978 [KallyVĩ Diên] @[Ngũ Mục Linh Dương] Tôi cũng đang có suy nghĩ đó.*icon vuốt cằm*

...

Tôi khẽ cười trộm một tiếng. Người này thật hết sức ngu ngốc mà.

Lướt xuống cái mớ lộn xộn kia đọc qua vài dòng, rất nhiều người kêu than vì hoa khôi nay đã có chủ. Đột nhiên khoé môi mình hơi giật giật, dừng lại trước một bài chia sẻ lại. Cái này chẳng phải là của ông thầy vật lí sao. Coi bộ vụ việc chấn động cũng khiếp người, đến ngay cả giáo viên cũng không thể bỏ qua. Mà tôi nhớ không lầm, lão Trương này cũng tham gia cái Hoàng Gia Club thì phải. Cái club tập hợp đầy đủ những thành phần chết yểu vì hoa khôi của trường.

Đang trong cơn trì độn, ngay lúc ấy một ý nghĩ vụt đến, tôi tức tốc lên mục tìm kiếm gõ gõ. Rất nhanh trên màn hình hiển thị duy nhất một "Đại Khái Là Tổng Lực Cao Lớn".

Ôi chao nhìn cái góc mé bên kia mà xem, một đống tùm lum bài đăng đều là của [Hoàng Mĩ Anh]. Kẻ ngoài nhìn vào đều thấy đích thị đây là một cuộc tình đơn phương đầy nỗ lực trên cái danh nghĩa diễn đàn trường học A.

Tích tắc một vài phút sau đó, tôi đang lên mạng truy kích một số loại sách truyện vớ vẩn để liền thấy màn hình rung một cách bất thường. Cái kiểu dạng y hệt như mấy lần Hoàng Mĩ Anh đăng nhập vào tài khoản của cậu ấy vậy. Sau đó, tôi thấy hàng loạt tin nhắn đập vào mặt mình và tất cả dĩ nhiên là chẳng có cái tin nào dành cho tôi.

Tôi tự an ủn bản thân mình kiên nhẫn trả lời, chí ít thì họ vẫn còn biết đến sự tồn tại của tôi, con bạn chí cốt của cái đứa hoa khôi mà mấy người tôn thờ đây. Làm ơn, tôi cũng là người các người cũng nên để ý đến cảm nhận của tôi đi chứ.

Thôi được rồi, tôi thấy bây giờ mình rất ổn. Hừm.

...

Gặm lấy miếng bánh mì thật lớn, tôi vẫn chăm chăm nhìn vào đống bài tập lộn xộn trước mặt. Lão vật lí đúng thực đáng nguyền rủa, tôi đây vẫn luôn là học sinh mẫu mực chẳng làm nên tội tình gì vậy mà vừa tan tiết học vừa rồi liền gọi riêng rồi chẳng lí do cứ thế quăng cho một đống bài tập. Đừng tưởng tôi không rõ lão đang nghĩ cái gì, vấn đề chủ chốt chính là lão bị cái tin tức ấy khiến cho bị sốc thì liên quan gì đến tôi. Tôi và lão chẳng cai hệ thân thiết gì, có muốn trút giận cũng đâu nhất thiết phải dùng phương thức bì ổi đó.

Bì ổi?

Xin lỗi. Coi như tôi chưa nói gì đi.

"Chuyện Đại Khái nhà cậu ra làm sao rồi?"

Mĩ Anh vẫn đang trong cơn du ngoạn của mình với đống thức ăn la liệt cùng đồ uống. Trong tình cảnh này tôi thấy hai người chúng tôi đúng là cách nhau một trời một vực. Tôi thực chất chính là đang bị phân biệt đối xử.

"Hai ngày nay đúng là chẳng thu nhập được cái gì."

Tôi gật gù cười trừ uống một hớp nước để ý thấy người trước mặt có chút thiếu kiên nhẫn, hai má bỗng trở nên ửng đỏ, cái này thật khiến người ta muốn cắn một cái.

Ai ai, không được nghĩ bậy.

Lại tiếp tục chiến đấu vào đống bài tập kia của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net