Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


04.

Tôi nhìn mớ lộn xộn quần áo trước cửa phòng, cứ bước thêm vài bước lại thấy một số quần áo khác không rõ danh tính được tung ra cho đến khi vào được căn phòng chính giữa, Hoàng Mĩ Anh đang đứng trước gương cùng với chiếc váy trắng tinh khiết.

"Thế này là thế nào?"

Hoàng Mĩ Anh chạy đến bên cạnh, khuôn mặt biểu tình bộ dạng vui sướng cực độ. Khuôn mặt trở nên hồng hào rạng rỡ, đôi mắt cũng cong đẹp đến lạ thường. Cả người giống như đột nhiên phát quang đến chói mắt trong chiếc váy trắng kia.

"Cậu đến đó nhìn đi."

Theo hướng chỉ ngón tay, tôi lại gần đến bên bàn nhìn vào màn hình laptop cùng với ô chatbox đã tối đen.

[Hoàng Mĩ Anh]

|Chúng ta không thể gặp nhau được sao?|

[Đại Khái Là Tổng Lực Cao Lớn]

|Ta sẽ suy xét lại việc này. *icon cười gian*|

[Hoàng Mĩ Anh]

|Nếu Tổng Lực còn như vậy quả thực, em bị bức đến điên a. *icon khóc lóc*|

[Đại Khái Là Tổng Lực Cao Lớn]

|Phải rồi. Đến tài khoản của ta cũng sắp bị đám người kia khiến cho tan tác rồi.|

Bàn tay đặt trên con chuột hơn run run, tôi cố gắng bình tĩnh kéo dần xuống phía dưới tiếp tục đọc.

[Hoàng Mĩ Anh]

|Vậy chúng ta gặp nhau đi, em sẽ đền bù cho Tổng Lực. *icon thành khẩn*|

[Đại Khái Là Tổng Lực Cao Lớn]

|Được thôi. Vậy tối mai tại... thời gian.... |

[Hoàng Mĩ Anh]

|Tổng Lực thật đáng yêu a~|

[Đại Khái Là Tổng Lực Cao Lớn]

|Haha. Nhà ngươi cũng rất đáng yêu.|

...

Tôi cảm giác như mình vừa bị kẻ nào đó cầm chiếc gậy sắt lớn bổ ngàn nhát vào đầu, mặc dù có thể là không toác đầu sổ huyết hay gì đấy nhưng cái cảm giác có hàng vạn chim cò đang bay trước mặt và cư nhiên đáp một đống trắng xuống mặt cũng đủ thấy nó cùng cực nhục nhã.

"Thái Nghiên, cậu nói xem liệu có phải người ta đã có tình cảm với tớ rồi không?"

Không biết phải đáp lại ra làm sao bởi trong người khí huyết như đang sôi sục. Nhìn vào cái thời điểm hai người bọn họ vừa trò chuyện vui vẻ ấy đi. Chính là cái thời điểm tôi vừa rời đi và ngồi ăn cùng một mớ rắc rối trong cái quán ăn vặt mới mở ven đường. Mà tôi dám chắc rằng, cái kẻ mang danh nghĩa "Đại Khái" ban nãy không ai ngoài nhóc con tên Lâm Duẫn Nhi. Qủa thực tôi có nhờ đứa nhỏ đó giúp mình vài chuyện, nhưng lại không nghĩ có ngày lại thành ra cái dạng này.

Con mẹ nó! Lâm Duẫn Nhi, nhà người say sỉn rồi còn dám lên đây bức tử ta.

"Kim Thái Nghiên."

"Phải!!!"

Không gian im ắng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng muỗi đâu đó vo ve. Tôi vừa mới hét lên. Tôi vừa mới hét lên a.

"Thái Nghiên... Cậu..."

Tôi im lặng, phải rồi cái gì đến rồi sẽ đến, đến khi cậu biết được sự thật có muốn ruồng bỏ tớ cũng không nổi ahaha. Được rồi, chuẩn bị đánh tớ đi. Tớ sẽ thừa nhận hết.

"Cậu điên rồi."

"..."

Coi như tôi chưa thừa nhận cái gì đi.

Mang hừng hực nghĩa khí xông vào quán net mình vẫn thường xuyên ngó tới, vừa nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang ngồi vắt chéo chân ăn trái táo, tôi cứ thế đi tới nắm lấy cổ áo, đem con dao nhựa từ phòng đi theo dí chặt vào cổ.

"A, Nghiên tỷ... Có chuyện gì từ từ nói. Gì đây, sao lại đem dao này?"

Haha, bộ dạng tôi lúc này có phải trông rất ngu ngốc không. Cả đám người ngồi trong ngoài đều hiếu kì dòm ngó, mà biết đấy. Cái con dai màu hồng hồng trong tay tôi chính là đang phát ra loại ánh sáng cực kì chói mắt, khiến người ta liên tưởng đến những bộ đồ chơi nấu ăn trong cái hộp nhựa dành cho trẻ nhỏ.

"Mày nói xem. Đêm qua mày say sỉn cái gì?"

Lâm Duẫn Nhi vẫn đứng thất thần, vẻ mặt một chút sợ hãi cũng không thấy mặc dù hung khí vẫn đang kề cổ. Ừ, nó chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền.

"Say? Tỷ, em chỉ uống nước có ga thôi mà."

Ha, mày còn dám chối.

"Vậy đứa nào vào tài khoản của tao gửi tin nhắn cho Mĩ Anh?"

"A, cái đó... cái đó..."

Cái đó đúng là em làm.

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, không kiêng nể gì mà cầm con dao hồng cứa một phát vào cái cổ trắng ngần tạo thành một vết hằn không mấy nhăm nhe gì. Giờ thì hay rồi, lát nữa còn hẹn gặp nhau thì biết được cái chuyện động trời gì sẽ xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net