Chương 16: Béo lên rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Inou vùi mặt vào gối, hít thở mùi hương Alpha còn sót lại cùng với nỗi nhớ.

Sự gắn bó không muốn rời xa của Omega với Alpha là thiên tính tự nhiên, Inou cũng không cố ý chống lại bản năng sinh học này bởi vì nó thực sự khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

Martin từ bệnh viện trở về, chính xác xoay xe lăn xoay đến bên cạnh Inou, dùng chất vải cotton ở quần nhè nhẹ cọ xát mông Inou.

Sau một thời gian "giao lưu" với Inou , hắn gần như đã có thể phân biệt được các khối sắc màu, nhưng đôi chân lại không có nhiều chuyển biến đáng nói cho lắm vậy nên hắn vẫn phải ngồi trên xe lăn.

Thật dễ dàng để tìm thấy Inou trong ngôi nhà đen trắng này và anh ấy cũng không thích ăn mặc đẹp cho lắm, chắc hẳn hiện tại anh lại đang đi loanh quanh trong nhà trong bộ đồ ngủ màu hồng.

Một giọng mũi hơi khàn khàn phát ra từ vỏ gối mềm mại, Inou ngái ngủ ngẩng đầu lên, như thường lệ theo thói quen trèo ra khỏi giường và trao cho hắn một nụ hôn.

Martin vừa tắm xong, tóc còn ướt, khi ngửa đầu để hôn anh đã ngửi thấy mùi dầu gội hoa hồng thơm nồng nàn.

Tình yêu của Inou dành cho những thứ mà mình yêu thích luôn không thay đổi, vĩnh viễn giống nhau và thực sự kéo dài mãi mãi.

Anh ấy thích mùi hoa hồng nên dùng mọi thứ có hương hoa hồng, không muốn thay đổi. Nếu có đưa ra vài lời gay gắt, anh ấy sẽ ậm ờ và hành động như một đứa trẻ. Theo thời gian, Martin buộc phải chấp nhận mùi hương nồng nàn này, mà cơ thể của chính hắn cũng phải phủ đầy hương hoa nhẹ nhàng. Nightingale đã nhìn hắn rất lâu với ánh mắt kỳ lạ "Đúng là Alpha".

Nguyên nhân chính là sau thời gian dài ở bên nhau, mùi hương của hoa hồng tự động hoà quyện với mùi hương ngọt ngào của Omega nhà mình, khiến hắn cảm thấy bớt chán ghét, có lúc mùi nhẹ nhàng hơn, thậm chí hơi dễ chịu.

Mấy ngày nay Inou có chút buồn ngủ, cũng không để ý nhiều lắm, chỉ là cho rằng thân thể của mình sau khi bị tra tấn thời gian dài cần phải điều dưỡng thêm một chút, vậy nên cứ lúc nào thích l thì lại ngủ thiếp đi.

Anh thực sự đã được sống một cuộc sống thoải mái kể từ khi kết hôn với Martin. Khuôn mặt của anh trông đẹp hơn rất nhiều và có thể gọi là rạng rỡ. Đôi mắt màu hổ phách của anh ấy trong veo và sáng hệt như không có chút tạp chất nào, như thể chúng đang phản chiếu ánh sao trên bầu trời.

"Ngài có ngửi thấy mùi súp xương ở tầng dưới không?" Inou mỉm cười nhảy ra khỏi giường. "Hôm nay ăn mì."

Martin nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của anh biến mất khỏi cửa, cảm thấy khá phức tạp.

Hôm nay là sinh nhật của hắn, sinh nhật của Drake. Sau hôm nay, hắn sẽ ba mươi.

Bởi lẽ đó là một ngày trọng đại nên cả Gray và Carl đều gọi điện cho hắn vào buổi sáng để chúc mừng. Để tránh bị lộ danh tính, hắn không chọn cách đoàn tụ với gia đình mà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và quay lại ngủ với Inou như thường lệ. Không ngờ Inou vẫn nhớ rõ ngày sinh nhật của mình, tuy không nói rõ ràng nhưng theo kinh nghiệm ăn uống mấy tháng nay, Inou hình như chưa bao giờ thích ăn mì đến thế.

Đúng như dự đoán, bữa tối là mì. Món mì cuộn bằng tay có độ dày vừa phải, rất dai và mềm. Nước súp được hầm từ xương heo, được nấu cả một buổi chiều. Bên trên là trứng cuộn thái lát mỏng, được phết khắp bề mặt của cái bát. Inou biết hắn thích ăn thịt nên đặc biệt om nửa nồi thịt bò to, luộc chín mềm rồi để lên trên phần nước súp, thơm phức cả cái bát.

Martin đã có thể nhận biết cái bát ở đâu nên hắn không cần Inou đút cho mình ăn nữa. Vậy nhưng bữa ăn này thực chất hắn cảm thấy khá khó khăn khi nuốt thức ăn xuống, nhưng vẻ mặt của Inou vẫn bình thường, như thể anh thực sự chỉ đang ăn một bữa tối bình thường. Thấy bữa ăn gần xong, hắn giả vờ thản nhiên hỏi.

"Sao hôm nay lại ăn mì?"

"Hôm nay là sinh nhật một người bạn." Inou trả lời một cách tự nhiên. "Tôi không gặp được người, vậy nên làm một bát mì trường thọ cho vui thôi."

"Chắc là bạn tốt nhỉ?"

"Cũng có thể nói như vậy." Inou cúi đầu dùng đũa chọc vào bát. "Nhưng em còn không biết nên tặng quà sinh nhật gì cơ."

Martin: "..."

Mặc dù có vẻ như hắn thực sự không để ý đến việc chọn quà tặng một cách kỹ lưỡng, nhưng hắn luôn đi cùng Leia đến trung tâm thương mại để mua sắm, thường thì hắn và Leia mỗi người góp một nửa số tiền, sau đó lấy danh nghĩa hai người cùng tặng.

Hắn cũng thường xuyên gửi phong bao lì xì màu đỏ cho Inou vào ngày sinh nhật của anh ấy.

"Quan hệ không quá tốt nhưng vẫn tổ chức sinh nhật?"

"Vâng." Inou dùng đũa gắp một miếng mì, duyên dáng chậm rãi nuốt xuống, bình tĩnh đáp. "Dù sao cũng không có bạn cũ còn sống."

Những lời anh nói khiến Martin cảm thấy khó chịu, nhưng hắn vẫn tiếp tục trò chuyện với vẻ mặt bình thường.

"Em vẫn chưa nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà em."

Inou không lập tức trả lời lại hắn, chậm rãi uống hết nửa bát canh xương heo còn lại, dựa phịch xuống lưng ghế, xoa xoa bụng rồi nói.

"Cháy rồi, biệt thự cháy rụi rồi, cháy hết thảy. Người thân đều đã chết. không còn ai nữa rồi."

Martin lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Sao lại cháy?"

"Có chất nổ." Inou nói. "Ngôi nhà vốn được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ nguyên khối nên sẽ bốc cháy ngay khi có dấu hiệu bén lửa mà thôi."

"Sao chuyện này có thể xảy ra được? Chẳng lẽ gia đình em có thù hằn gì với ai đó à?"

"Em không biết." Inou thở dài. "Em chỉ biết vụ hỏa hoạn này đã được tính toán trước. Chồng cũ của tôi trước đó đã nói với tôi rằng hắn giữ tôi lại vì tôi đẹp. Nếu không phải hắn nhất quyết đòi tôi đêm đó cùng hắn đến quán bar thì tôi đã cùng gia đình mình bị thiêu cháy rồi.l

Martin im lặng nói.

"Thật may mắn."

Inou thuận tay cầm lấy một chiếc ly rượu nhỏ được chạm khắc tinh xảo, nghịch nghịch trong tay, mỉm cười.

"Đúng nhỉ, còn sống thì tốt hơn. Nếu như ngay cả em cũng chết, vậy thì sẽ không còn ai nhớ đến họ nữa."

"Vậy em có muốn báo thù không?"

Tay Inou dừng lại một chút, sau đó dùng ngón tay cái ấn mạnh vào con rồng bay trên ly rượu sứ trắng.

"Sao lại không muốn? Chỉ là bản thân em lúc đó vẫn đang ngồi tù, nên không có cơ hội."

"Nếu có cơ hội thì sao?"

Inou ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói.

"Có cơ hội, có cơ hội liền đi. Nói như vậy, ngài không phải sẽ thêm chán ghét em sao? Omega hẳn là nên tốt hơn em đúng không?"

Martin hít một hơi, hàng ngàn câu trả lời hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng, vẻ mặt hắn rất thành khẩn và chân thành.

"Bởi vì  gần đây tôi thấy em giống như đang có tâm sự, nếu việc trả thù có thể khiến em thoải mái hơn, vậy tôi sẽ ủng hộ em."

Anh nghe xong cũng mỉm cười và nói.

"Dù sao trên thực tế thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi. Ngoài việc ở lại đây với ngài thì em có thể đi đâu khác chứ?" Ánh mắt Inou khẽ động, cuối cùng anh cũng buông ly rượu tội nghiệp ra. "Cảm ơn ngài."

"Đừng vội cảm ơn tôi, tôi có điều kiện cho em đấy." Martin chậm rãi nói. "Tôi có một số người bạn ở York và thủ đô. Nếu em có manh mối nào hoặc cần sự giúp đỡ, tôi hy vọng em có thể tin tưởng tôi. Dù thế nào đi nữa, em vẫn là Omega của tôi, vậy nên điều tôi quan tâm nhất là chỉ có an toàn của em. Em có sẵn sàng tin tôi không?

Anh đã hứa sẽ đảm nhận trách nhiệm chăm sóc Inou, vậy nên chỉ cần trong tim Inou vẫn còn nghĩ đến Leia là đủ đối với hắn rồi. Hắn không biết thế lực ngầm phía sau gia tộc Korsi sâu đến mức nào, nhưng hắn chắc chắn không muốn để Inou dính chân mình vào đó quá nhiều, hắn không thể để Inou một mình gặp nguy hiểm được.

Inou một tay chống cằm lên bàn, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn hồi lâu rồi nói như đã hạ quyết tâm.

"Được, em biết rồi." Anh chăm chú nhìn Martin, ngượng ngùng cười. "Anh và người bạn Alpha của tôi quả thực rất giống nhau. Cậu ấy là một Alpha rất tốt. Sau khi em trai tôi qua đời, em ấy chưa bao giờ kết hôn với một Omega nào khác. Tôi cảm thấy Alpha trung thành với tình yêu thật xứng đáng để được tin tưởng, vì vậy tôi cũng sẵn sàng tin ngài.

Khi nghe những lời này, Martin cảm thấy trong lòng khá khó chịu, biết mình không nên hỏi những lời này, nhưng lại không kiềm được muốn biết suy nghĩ của Inou.

"Nếu như Alpha của em trai em tìm được một Omega mới thì sao? Em vẫn cho rằng người đó như vậy sao? Người ta vẫn được xem là chung thủy với tình yêu của mình chứ?

Inou cảm thấy câu hỏi của hắn thật vô nghĩa.

"Nhưng em trai tôi đã qua đời. Cậu ấy luôn có đối xử tốt với em trai tôi khi em ấy còn sống, hẳn cậu ấy đã làm đúng với cương vị là một Alpha tốt và có trách nhiệm. Vậy nên tôi nghĩ thế đã đủ rồi. Tôi không thể chủ vì trước đây người đó đã yêu em ấy, mà l ngăn cản cậu ấy suốt đời tìm kiếm hình bóng Omega đã chết của mình. Không có chuyện đó đâu." Anh mỉm cười có chút cô đơn. "Tôi không thể khống chế được suy nghĩ của người khác, nhưng em trai tôi dù thế nào cũng không thể sống sót, vì vậy tôi hy vọng cậu ấy có thể thoát ra ngoài. Bởi vì cậu ấy xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn."

Martin không biết mình đang nghĩ gì liền vặn lại.

"Thế nào là cuộc sống tốt hơn? Ở một mình chưa hẳn là xấu."

"Ừm." Inou nói. "Thật ra chỉ cần người đấy cảm thấy thoải mái là được. Có lẽ là vì cá nhân em vẫn thích có người đi cùng. Sống một mình quá cô đơn, em không thích. À mà, em vẫn chưa hỏi ngài, ngài nghĩ sao?

Martin mơ hồ đáp.

"Ở một mình cũng tốt, nhưng có hai người thực sự sẽ náo nhiệt hơn."

Inou đứng dậy đi về phía hắn, mỉm cười dùng hai ngón tay nâng khóe môi hắn lên, nở một nụ cười khá buồn cười.

"Sống cùng ngài khiến em cảm thấy rất hạnh phúc, vậy nên nếu như ngài cũng cho rằng việc được sống cùng em là hạnh phúc hơn, em sẽ càng hạnh phúc hơn."

Lòng Martin chợt thấy nhẹ nhõm hắn. Trên đời không có cái gì hận thù cái gì đau khổ. Hắn chỉ muốn được sống mà không trái với lương tâm. Không ai sinh ra đã là thánh hiền cả. Inou đã bảo vệ Leia gần chín năm, sẽ là nói dối nếu nói rằng anh ấy không cô đơn.

Chỉ là mỗi lần nghĩ đến việc báo thù cho Leia, anh đều buộc mình phải chìm vào giấc ngủ qua vô số đêm dài trằn trọc cùng với những nỗi ám ảnh dằn vặt. Bây giờ cuộc điều tra vụ cháy đã bắt đầu được lật lại, liệu hắn... có đủ tư cách để nghĩ đến tương lai không?

"Không tệ." Giọng nói khàn khàn của Martin trở nên mơ hồ qua đôi môi mếu máo. "Sẽ tốt hơn nếu em ấy không giận tôi."

Inou cười nhẹ, buông tay ra, hôn nhẹ lên mặt hắn.

"Mặc dù nói ra có vẻ không biết xấu hổ, nhưng tôi vẫn thấy bây giờ trông ngài còn dễ thương hơn lần đầu chúng ta gặp nhau. Hơn nữa, tôi hy vọng đồng chí Martin sẽ tiếp tục như vậy." Anh hơi ngừng một chút. "Không phải em muốn chọc giận ngài, mà là bởi vì ngài cứ thích tức giận." Sắc mặt Inou mài giũa dày đến mức không thể so sánh với người khác. Anh phách lối nhéo vào đôi gò má gầy gò của Martin nói. "Cá nóc."

Martin cười cười, đưa tay kéo Inou vào lòng, dùng hai cánh tay khỏe mạnh kẹp chặt anh, vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Inou trả thù.

"Để tôi xem đây có phải là cục gạch không."

Inou phát ra một tiếng cười hì hì từ cổ họng, rên rỉ đau đớn, duỗi thẳng chân vùng vẫy hai lần trước khi làm Martin đặt mình xuống đất.

Martin thấy anh vặn vẹo kịch liệt như vậy, thực sự sợ làn da mỏng manh của anh nếu bị mình véo lần nữa sẽ đau, thế nên buông tay rồi hỏi anh có sao không.

Mặt Inou nóng bừng, anh cười ranh mãnh, đưa tay xoa xoa cái má đỏ bừng.

"Đau quá. Ngài xoa xoa cho em."

Martin vừa nghe giọng điệu của anh liền biết là nó không thực sự đau, liền xoa lên bụng anh một cách buồn cười, khi cảm nhận được một khối thịt mềm, hắn dùng hai ngón tay kẹp lên và véo lên một cách đầy cảm khái. Inou lập tức hoảng sợ nhảy ra khỏi lòng hắn, ngón tay run run chỉ vào hắn.

"Ngài không được phép nói chuyện."

Martin cười đắc ý.

"Béo lên rồi."

Inou vừa đau vừa giận.

"Ngài đừng nói!"

Martin cười tươi đến mức lộ ra hàm răng trắng sáng, xoay người khéo léo đẩy chiếc xe lăn ra xa, để lại Inou với vẻ mặt hậm hực đằng sau gáy.

Sau khi dọn dẹp xong bàn ăn, Inou thay đổi quần áo, mặc chiếc áo sơ mi tay phồng màu hồng và chiếc quần âu màu xanh huỳnh quang trong nhà. Bởi vì Martin bây giờ hoàn toàn có thể phân biệt màu sắc rồi nên anh cũng không còn cơ hội được mặc chúng để đi ra ngoài nữa, vậy nên anh nghĩ mình phải tận dụng tối đa hoàn cảnh, lựa chọn chúng mặc ở nhà hoặc là khi đi tập thể dục nhịp điệu.

Lần đầu tiên khi đến nhà Martin, anh cảm thấy rằng mình sẽ phải thu dọn đồ đạc và rời đi ngay khi thời kỳ động dục kết thúc, vậy nên anh đã ôm ý nghĩ ăn nhiều để bồi bổ, hoàn toàn không cảm thấy chính mình mập lên một chút nào. Bây giờ thì ngược lại, vì thế gần đây mỗi tối anh đều kiên trì tập thể dục hai tiếng, tranh thủ giảm bớt bé mỡ đang hiện hình.

Kỳ thật, Martin cảm thấy Inou có chút thịt chạm ôm vào trong người càng đặc biệt thoải mái, nhất là hai cái mông mềm mại, có cảm giác như là đang chạm vào mây, hếch lên rất gợi đòn. Thế nhưng hắn cũng không thể trực tiếp nói với Inou rằng béo lên cũng không sao, vậy nên hắn chỉ có thể chán nản nhìn anh mỗi ngày hết chạy rồi lại nhảy.

Ngoài ra, điều làm hắn chán nản nhất có lẽ là các tập đĩa CD thể dục nhịp điệu mà Inou đã mua trên mạng, có tới năm loại nhạc khác nhau. Thông thường, Omega sẽ rất mệt sau khi nhảy xong hai bộ, vậy nhưng Inou đặc biệt hăng hái nhảy tận bốn bộ mỗi đêm. Một, hai, bốn, năm, cái nào cũng nhảy. Vậy mà cái thứ ba là môn thể dục quân sự do chính Drake biên đạo, anh không nhảy.

Người ta nói, Drake có thể trở thành nam thần trong quân bộ, vốn không phải bởi tướng mạo xuất chúng hay năng lực xuất sắc, mặc dù có thể nói trên mọi phương diện hắn thật sự đều rất tài ba. Nguyên nhân chính là vì người cha Omega của vị Thiếu tướng này, Carl là giám đốc bộ phận tuyên truyền của quân đội, để đáp ứng chỉ tiêu tuyển dụng hàng năm, ông không còn cách nào khác ngoài việc chạy theo xu hướng và gói con trai mình vào top các Alpha hoàn hảo trong số hàng tá những Alpha. Hàng năm, ông để Drake dẫn đầu một nhóm các Alpha lực lưỡng quay một bộ phim quảng cáo tuyển dụng, dựa trên nguyên tắc quay khuôn mặt 360 độ đẹp trai không góc chết cùng với bộ quân phục màu đen và vàng lộng lẫy, được dựng thành video viral chiếu khắp nơi trên đường phố để chiêu mộ thêm nhiều Alpha khác tình nguyện gia nhập quân đội.

Nếu không phải do Drake cứ kiên quyết không muốn kết hôn với Omega, cũng không bao giờ giải thích với công chúng lý do tại sao mình không muốn kết hôn với Omega, thì chắc hẳn Carl sẽ muốn cho thiết lập cho con trai mình một phiên bản yêu chiều, thâm tình Alpha, nhưng đương nhiên kết quả ông chỉ đành ngậm ngùi tiếc nuối mà tôn trọng mong muốn của Drake.

Sau này, khi danh tiếng của Drake lan truyền đến mọi ngóc ngách của Liên Bang, Hiệp hội bảo vệ Omega từ chính phủ đã đến tìm Carl để thảo luận xem Drake có thể đích thân dẫn dắt một chương trình thể dục nhịp điệu để cho phép tất cả các Omega tham gia vào việc nâng cao thể lực hay không. Mặc dù lúc đó Drake không mấy hứng thú nhưng hắn vẫn nghe theo lời khuyên của cha mình và làm việc với một số chuyên gia để tạo ra môn thể dục dụng cụ quân sự.

Sau đó, ngay khi môn thể dục nhịp điệu này ra mắt, nó đã gây ra một cú chấn động lớn trong Liên Bang theo một cách khác mà không ai ngờ tới.

Tất cả các Omega đều nói rằng điệu nhảy quá xấu xí, chắc chắn là Hiệp hội bảo vệ Omega độc ác đã sử dụng tên của Drake để quảng cáo sai sự thật.

Hiệp hội bóng đá liên đoàn đã dẫn đầu cuộc phản đối, từ chối tin rằng Drake đã tự mình sản xuất nó. Ngay cả Carl cũng chỉ vỗ vai hắn sau khi xem nó, và thậm chí không đề cập đến việc sửa đổi thành một phiên bản khác. Ông ấy nói một cách chân thành rằng sau này ông sẽ chỉ để cho hắn chụp ảnh.

Martin vẫn không hiểu tại sao mọi người lại phản đối video nhạc thể dục quân sự của hắn như vậy, môn thể dục này rõ ràng không xấu chút nào và có tác dụng rèn luyện cơ thể rất hiệu quả. Hắn tức giận nghĩ, ôi, vậy nói anh ấy nói anh ấy thích tôi, nhảy thậm chí còn không thèm nhảy theo tôi nữa là.

Cùng với tiếng hát trẻ trung và tràn đầy năng lượng của cô gái lồng tiếng trên TV, tiếng nhạc dance sôi động cũng vang lên. Martin mở cửa, đứng ở hành lang tầng hai nhìn Inou nhảy nhót trước tivi. Hắn nhìn thấy nửa hồng nửa xanh lá đang liên tục thay đổi tư thế và uốn người, trông cực kỳ bắt mắt.

Cuối cùng hẵn cũng nhịn không được, đi xuống lầu giữ tay Inou đang chuẩn bị tiến vào điệu nhảy số hai.

"Không phải em định nhảy số ba sao?"

"Không nhảy."

"Tại sao?"

"Nó thật là xấu xí a."

Martin nói với giọng nghiêm túc hơn.

"Đây là do Drake mà em yêu thích nhất tạo ra. Vậy mà em cũng không định nhảy à?"

Inou nói với vẻ mặt buồn bã.

"Tôi không nghĩ mình thích Drake đến mức chịu đựng được việc cậu ấy tự biến thành khỉ."

"..." Martin đột nhiên bắt đầu nghi ngờ chính mình. "Thật sự xấu như vậy sao?"

Inou kinh ngạc nhìn hắn.

"Ý ngài là ngài thấy nó đẹp á?"

Anh đột nhiên nhảy ra xa Martin tám feet và hét vào mặt hắn.

"Đừng tới gần em, khiếu thẩm mỹ dễ bị di truyền đó!"

Martin tự đặt lòng bàn tay phải lên trên đầu hắn, cố giải thích.

"Nhìn tư thế ôm trăng trên trời này, trông không đẹp sao?"

"...Con khỉ này không phải đang hái đào sao?"

Martin nghẹn ngào không chịu nhận thua, lại thay đổi tư thế, khoanh hai tay trước ngực, lắc lư lên xuống trái phải.

"Đây gọi là quỹ đạo xoay tròn của hành tinh trên, em thử tưởng tượng xem nó kỳ diệu đến mức nào."

Inoi lặng lẽ lùi lại hai bước, chân thành đáp.

"Con khỉ tự cù lét nó cũng làm y như vậy."

Martin: "..."

Hắn không muốn nói chuyện với Inou nữa, im lặng xoay người trở về phòng, vậy mà lại nghe thấy Inou khẽ thở phào.

"May mà tôi không thể sinh con. Sở thích thẩm mỹ như kiểu tai họa thế này chắc chắn sẽ được di truyền a."

Martin vừa định vặn lại khiếu thẩm mỹ của hắn vậy mà cũng không đáng sợ bằng màu xanh huỳnh quang của anh, xoay chiếc xe lăn một lúc, chợt nghĩ.

"Trong đầu em đôi ta đã tiến triển đến mức sinh ra đứa con của chúng mình rồi sao?"

Trong lòng hắn cảm thấy một niềm vui không thể giải thích được, thậm chí còn nhìn Inou một cách vui vẻ hơn nhiều. Martin lại di chuyển xe lăn lại gần, hào phóng dang rộng vòng tay với Inou.

"Lại đây cho anh ôm một cái."

Inou nhìn hắn hồi lâu không biết tại sao, cảm thấy hắn cũng không phải đang tức giận, liền tự tin đi tới, dừng lại trước mặt hắn.

"Em có mùi mồ hôi."

"Tôi không phiền đâu." Martin nói. "Ôm một cái nào."

Mặc dù Inou không hiểu tại sao cảm xúc của hắn lại thay đổi nhanh chóng như vậy nhưng anh rất thích cái ôm của Alpha vậy nên đã ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn. Anh thực sự thích Martin ôm anh, cảm giác ấm áp và hòa nhập ấy có thể khiến anh thấy phấn chấn suốt cả ngày.

Một lớp mồ hôi mỏng thấm qua quần áo của anh, nhưng vì Inou không ra ngoài nhiều và thường xuyên tắm rửa nên mùi mồ hôi khi hắn ôm anh lại không toả nồng nặc, thay vào đó là một mùi hương hoa hồng đặc trưng, như thể anh đã được tẩm ướp hoàn hảo bên trong lu sữa dưỡng thể có hương hoa hồng.

Nhưng rốt cuộc, Inou vẫn cảm thấy mình hơi nặng mùi nên chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy tập thể dục nhịp điệu tiếp. Trước khi rời đi, anh còn không quên quan tâm nhắc nhở Martin chờ mình đến massage mắt cho hắn sau khi anh kết thúc buổi học tối với Julia, tránh để người kia không buồn ngủ mà đi ngủ trước.

Khi sự giao tiếp giữa hai người ngày càng sâu sắc và đồng điệu, tầm nhìn của Martin cũng ngày càng tốt hơn và hắn đã có thể nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh mình. Inou đặc biệt học kỹ thuật massage mắt từ bác sĩ và kéo Martin đến xoa bóp cho hắn mỗi đêm. Anh thực sự mong Martin sẽ sớm khỏe lại, anh muốn Martin có thể nhìn rõ anh, đồng thời anh cũng muốn Martin nắm tay anh đi dạo trên phố dưới ánh hoàng hôn, thong thả đi dạo sau bữa tối để thỏa mãn phần nào của ước nguyện của riêng mình.

Trong những đêm mất ngủ khi còn niên thiếu, anh đã dựa vào những tưởng tượng ngọt ngào như vậy để trải qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo