Chương 7: Gả cho chó thì phải đi theo chó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Inou tỉnh dậy vào ngày hôm sau với một tinh thần sảng khoái.

Anh phát hiện ra thiết bị liên lạc mà anh cắm vào ổ điện từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa được sạc đầy, xem chừng thì hình như chỉ mới sạc được một nửa. Thoạt đầu, anh hơi hoài nghi thắc mắc không biết liệu thiết bị đầu cuối của sạc có bị hỏng ở đâu đó rồi không. Thế nhưng khi anh xoay sang chỗ cái đèn ngủ cạnh giường rồi ấn thử vào công tắc, quả nhiên là  không thấy có phản ứng nào.

Chắc là đang bị mất điện. 

Inou vươn mình xuống khỏi giường, may thay ngoài điện ra thì nước vẫn được cung cấp thế nên anh có thể thoải mái rửa mặt tắm táp. Sau khi thu thập cho bản thân xong, anh mở cửa phòng ra thì thấy bên ngoài rất yên tĩnh. 

Martin mỗi tuần đều phải đến bệnh viện để kiểm tra một lần, nhẩm nhẩm tính thì có lẽ đó lại trùng hợp là hôm nay. Inou cảm thấy một thân thư thái khi chủ nhà đi vắng, anh đã bước chân sáo, cất tiếng ca hát và khiêu vũ một vòng. 

Mặt trời hôm nay thật đẹp. 

Anh thầm nghĩ rồi bước những bước chân xinh đẹp tiến vào gian bếp. 

Vào thời điểm anh đang dở tay đập hai quả trứng vào bát để chuẩn bị nướng một mẻ bánh ngọt, anh nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ bên ngoài.

"Inou! Đồ khốn! Mày ra đây!!"

Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai anh suốt tám năm qua bỗng nhiên vang lên từ phía sau cánh cửa, Inou ngước nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài không nói nên lời, rồi đi ra khỏi bếp để mở cửa cho Nữ công tước.

Nữ công tước tên gọi là Eileen, người ta đồn đại nói rằng bà ấy có mối quan hệ huyết thống với mẹ anh, Ellie, và đó cũng là lý do tại sao gia đình anh có thể thiết lập mối quan hệ hôn nhân với gia tộc ngài Công tước Korsi. Chỉ là Eileen yêu thương con trai mình bằng cả mạng sống, còn Inou thì không hề nhận được một chút quan tâm nào từ bà cả.

Mở ra cánh cửa đang đóng kín, anh đúng như dự đoán nhìn thấy khuôn mặt vô cùng giận dữ của Eileen. Hai người trân trối nhìn nhau một hồi lâu, sau đó anh thờ ơ nở  cười còn bà Eileen lại hét toáng lên kinh hãi.

"Sao, sao mày có lại có thể ăn mặc thành bộ dạng như thế này! Thô tục! Hạ lưu! Mày... mày thật không biết xấu hổ với mẹ mày sao!"

Bà ấy mặc đến đây một chiếc áo choàng có màu vàng đính đầy ngọc bích, thân đeo đủ loại trang sức một cách chỉnh tề và sang trọng. Đặc biệt hơn hết là đôi bàn tay trắng trẻo được chăm chút tỉ mỉ cẩn thận đang mặc trên mình rất nhiều những chiếc nhẫn đá quý đủ màu sắc ở mỗi ngón tay. Nhìn qua thì biết chúng đều là những món phụ kiện đắt giá và là cách trang bị tối thượng để Eileen thể hiện danh phận của mình với người khác khi ra ngoài. 

Inou căn bản không thèm để ý đến bà chút nào, nghiêng người để bà bước vào bên trong rồi tốt bụng rót cho bà một ly nước đề phòng bà bị nắng mệt nên khát nước. 

Khi Eileen bước vào cửa điều đầu tiền bà làm đó là dáo dác nhìn quanh căn nhà nhỏ rồi cay nghiệt hét lên.

"Mày mà cũng xứng sống ở đây à?!"

"Gả cho chó thì phải đi theo chó." Inou thản nhiên nói. "Có Alpha nguyện ý muốn cưới tôi tôi cũng không còn cách nào khác, thưa phu nhân."

Eileen tức giận trừng mắt nhìn anh, chỉ vào mũi anh chửi đổng. 

"Mày nhìn xem bộ dạng của mày này! Đồ không có giáo dưỡng, đồ vô ơn, trước đây làm sao tao lại có thể đồng ý cho Korsi cưới mày cơ chứ!"

Inou chân thành nói.

"Tôi cũng nghĩ hẳn phu nhân cũng không nên đồng ý. Không thì làm sao con trai ngài lại có thể chết được?"

Tiểu Công tước Korsi không thể nghi ngờ là điểm yếu của Eileen, là gót chân nhỏ của bà và đương nhiên cái chết của người đó là điều mà Eileen không thể cho phép có một ai được nhắc đến. Quả nhiên, Eileen lập tức kích động, toàn thân run rẩy bần bật, chỉ thẳng vào mặt của anh mà mắng.

"Sao mày dám nhắc tới Korsi! Mày, cái đồ Omega ác độc, gia tộc chúng ta không hủy bỏ hôn ước vì cho rằng mày thật đáng thương, để cho mày được phép gả vào. Mày không những không biết ơn mà còn quay lại giết Korsi của tao... Tại sao mày lại không bị thiêu rồi chết quách trong lửa đi? Đáng lẽ ra mày phải chết trong lửa!!"

Ánh mắt Inou đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh nhìn Eileen bằng ánh mắt kỳ lạ, khiến bà dựng cả tóc gáy. Một Omega trong suốt tám năm bị ức hiếp đã trở thành thói quen trong trí nhớ của bà, bây giờ bỗng nhiên Omega yếu ớt đó lại thay đổi thành ra như vậy, thế nên bà ta không cam lòng mắng tiếp. 

"Đồ ngỗ ngược! Sao mày dám nhìn tao với ánh mắt như vậy? Tao muốn mày tiếp tục sống để chuộc tội cho con tao. Mày đừng nghĩ rằng ra khỏi tù rồi thì tao sẽ không thể làm gì được mày, mày vĩnh viễn là tội đồ của gia tộc Korsi bọn tao! Quỳ xuống, mày quỳ xuống cho tao!

Điều làm bà ngạc nhiên là Inou không hề nghe lời bà như mọi khi mà quay người đi vào bếp, cầm con dao chặt xương và ngồi xuống cạnh bà, biểu tình ôn hòa mà nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ngài có nhớ không, khi tiểu Công tước Korsi chết, tôi dùng chính là loại dao này đây." Anh hơi ngừng lại một chút. "Khi tôi đâm con dao đầu tiên vào bụng anh ta, lúc đó không biết ngài có nghe thấy tiếng hét của anh ta không? Vậy nhưng mà tôi cũng không thấy ngài đến hỏi, chắc là bởi vì tiếng anh ta hét lên nghe thảm thiết quá? Hay là giọng điệu lúc đó nghe không giống Korsi? Ngài tưởng là tôi hét lên sao? Mà nếu là tôi hét lên thì chắc ngài thấy cũng đã quen rồi phải không? Ngày đó, khi Korsi đóng đinh một cây kim thép vào bụng dưới của tôi, đâm vào tử cung của tôi, ngài có vì tôi mà lên tiếng không?

Thấy vẻ mặt của Eileen dần dần thay đổi, Inou tiếp tục.

"Dao thứ hai tôi đã cắt lưỡi anh ta. Ngài có biết lúc đó máu phun ra trông như thế nào không? Nó thực sự rất là đẹp. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngài ấy đẹp như vậy trước đây. Đẹp lắm. Còn dao thứ ba và thứ tư, tôi rạch hai động mạch trên cổ tay anh ta, khiến anh ấy chảy máu khắp người. Đáng lẽ ngài cũng phải cẩn thận nhìn thấy anh ấy nằm trên vũng máu một lần chứ. Tôi đảm bảo cả đời này ngài sẽ không bao giờ quên được đâu. Lại nói, tôi đã dùng con dao thứ năm moi trái tim của anh ấy ra. Khi tôi cầm nó trên tay, nó vẫn còn nóng và vẫn đang đập từng hồi. Đáng tiếc lúc đó ngài Korsi không còn có thể nhìn thấy, thật đáng ."

"Im đi!!" Bà Eilen kinh hãi đứng dậy, lùi lại che miệng rít gào. "Mày im đi!!!!"

Inou trở tay cầm con dao vào tay ngược lại rồi từng bước tiến đến gần bà. Nụ cười trên khóe miệng anh là nụ cười tàn nhẫn mà bà ta chưa từng được thấy.

"Ngài, và Korsi, hai người từng phút từng giây vẫn luôn tra tấn hành hạ tôi. Các người sẽ không thực sự cho rằng tôi hiếm lạ hay ước mơ gì vị trí con dâu của gia tộc hào môn chứ? Ngài, là ngài đã xúi giục cai ngục hành hạ tôi đánh đập tôi dưới danh nghĩa đến thăm tù nhân. Khi đó là bởi vì tôi vẫn đang bị theo dõi bởi cai ngục, còn bây giờ tôi đã ra ngoài, ngài có nghĩ mọi chuyện sẽ lặp lại một lần nữa, giống hệt như trước không?"

Mũi dao nhọn nâng lên tới cằm của Eileen, trong mắt Inou đầy tơ máu, giọng nói nghe có vẻ rất tiếc nuối.

"Lẽ ra lúc đó tôi nên để ngài xem cuộc hành hình của Korsi. Nhưng bây giờ cũng không muộn, ngài có thể tự mình đến trải nghiệm một lần, thật tốt có phải không."

"Mắt... Mắt của mày..." Đồng tử của Eileen đột nhiên co rút lại như thể nhìn thấy ma, bà ta kêu lên chói tai. "Đồ quái vật!!!"

Mắt? Mắt gì? Inou mờ mịt nghĩ. Trong lúc đang phân tâm, anh đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói, sự kích thích của một dòng điện lớn từ chiếc vòng tay giám sát buộc anh phải ném con dao sang một bên, anh đột nhiên quay đầu, đối mặt với vẻ mặt vô cảm của Martin trên tầng hai!

Inou thở hổn hển vì đau, lùi lại vài bước và theo bản năng thu mình lại để chống chọi cơn đau thống khổ. Eileen nhân cơ hội đá cho anh vài cước, nhưng lại bị Martin lạnh lùng ngăn cản, hắn quát.

"Công tước phu nhân, ngài bị tình nghi đột nhập vào nhà Alpha và làm bị thương Omega của tôi. Tôi đã gọi cảnh sát và cảnh sát cũng sẽ sớm đến đây. Dưới sự bảo vệ của chế độ Liên Bang đối với mọi công dân, công dân cũng phạm tội tương tự nếu họ cần thiết phải phản kháng. Dù cho ngài đây có là vợ của tổng thống hay là ai khác đi chăng nữa không cũng không thành vấn đề.

Eileen ngược lại vậy mà không hề sợ hắn chút nào, chế nhạo.

"Cậu là Alpha đó à? Quả nhiên đúng là vừa tàn tật, vừa mù, đã vậy lại còn khó nhìn nữa chứ. Cậu đúng là một người chồng hoàn hảo với tiện nhân này đấy."

Martin nhìn thẳng vào bà bằng đôi mắt vô hồn, đột nhiên thở dài than thở.

"Đồng dạng đều là Omega, sao ngài lại không có chút đồng cảm nào thế?"

"Nó đã giết con trai tôi!"

"Chà." Martin bắt chước vẻ mặt thản nhiên của Inou và nói, "Vậy cũng thật sự không công bằng cho ngài nhỉ."

Eileen ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, nguyên bản khuôn mặt đang tức giận hầm hầm của bà đột nhiên lại trở nên bình tĩnh lại, bà thức thời chậm rãi cười, trông khá là duyên dáng.

"Vốn dĩ tôi tới đây, thứ nhất là xem đồ tiện nhân này có đang sống tốt hay không, thứ hai là đến tìm cậu. Tôi cứ tưởng cậu không có ở đây. Thật tuyệt khi không phải chạy đi chạy lại hai chuyến. Cậu biết không, chúng tôi đã lấy được tất cả thông tin về hồ sơ chữa bệnh của cậu rồi." Eileen mỉm cười quyến rũ. "Kết nối thần kinh của cậu không thể tự phục hồi được phải không? Công ty dược của gia tộc Korsi có một công nghệ được cấp bằng sáng chế bởi Liên Bang, nó có thể chữa lành dây thần kinh ở chân của cậu đây một cách hoàn hảo. Ly hôn với nó, tôi đảm bảo với cậu cậu sẽ nhận được sự trị liệu tốt nhất. Cậu tên là Martin phải không? Cậu không muốn đi bộ trên đường và ngắm nhìn bầu trời xanh nữa sao? Cậu định ngồi xe lăn suốt đời và trở thành một kẻ tàn tật vĩnh viễn à? Ly hôn với nó rôi tôi còn có thể cho cậu một vị trí được trả lương cao ở xí nghiệp dược phẩm của gia tộc Korsi. Chúng tôi còn có thể cho cậu thật nhiều điểm chiến công nữa. Vũ trụ rộng lớn như vậy, cậu muốn cưới loại Omega nào mà không có chứ." 

Bà ta nói một hơi thật dài.

"Martin, hãy thông minh lên. Nó là một tiện nhân vô ơn bội nghĩa, cho dù cậu có cho nó nhiều đến mức nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ quay lại và đâm sau lưng cậu. Cậu hãy suy nghĩ thử một chút đi."

Martin có vẻ như đang thật sự suy nghĩ nghiêm túc lời bà ta nói, mãi một lúc sau mới lên tiếng cười đùa.

"Thưa phu nhân, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu sao ngài lại phải tốn nhiều công sức như vậy để giành lại cậu ấy từ tay tôi thế. Có phải vì cậu ấy đang che giấu một bí mật nào đó không thể tiết lộ được không? Không tiện công khai sao?"

Vẻ mặt Eileen cứng đờ, bà nhanh chóng nhận ra Martin chỉ đang lừa bà, vội cười nói.

"Cậu đang nói cái gì vậy? Nó đã giết con trai tôi, tôi chỉ muốn làm nó sống cũng không được mà chết cũng không xong, điều đó không phải là rất bình thường sao?"

Martin gật gật đầu, ra chiều suy nghĩ.

"Cha tôi từ nhỏ đã dạy tôi rằng muốn được làm người thì trước tiên phải có đạo đức."

Vẻ mặt kiên quyết của Aileen hơi thay đổi. Hắn hơi tiếc nuối lắc đầu.

"Ngài thật sự không xứng đáng được gọi là con người nhỉ. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Omega của mình. Phu nhân, mời ngài về cho." Khi tiếng còi báo động của cảnh sát hú lên ở bên ngoài cũng là lúc Martin nhấn ngừng công tắc điện giật, tranh thủ vài giây cuối cùng trước khi cảnh sát ập vào, hắn nói thêm. "Tôi sẽ nộp đơn xin bảo hộ cho căn nhà của tôi. Nếu sau này ngài hay và gia đình ngài lại vào đây, tôi nhất định sẽ kiện ngài ra tòa. Còn có, tôi đã ghi âm những lời ngài vừa nói. Ngài bị nghi ngờ về việc xâm phạm quyền riêng tư của công dân. Phiền ngài một chút nữa hãy giải thích với cảnh sát. Phu nhân, từ nay về sau Inou sẽ không bị các người bắt nạt nữa. Tôi sẽ đứng đằng sau cậu ấy."

Kế đó, bốn năm viên cảnh sát xông vào thuyết phục Eileen rời đi. Martin, với tư cách là người đại diện được ủy quyền của Inou, đã thay anh ghi chép lại mọi thủ tục. Sau nửa giờ hỗn loạn nữa, biệt thự cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

Martin điều khiển xe lăn đến phòng khách, đi đến ghế sofa rồi tùy tiện đưa tay ra một  hướng nào đó, bình tĩnh nói.

"Đứng dậy."

"Tay ngài duỗi sai hướng rồi." Mãi một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy tiếng cười khúc khích của Inou. Một bàn tay yếu ớt nắm lấy tay hắn, dùng lực đứng dậy rồi ngã uỵch xuống ghế sofa.

Martin cũng không có buông tay ra, sau khi hắn lần mò chạm được vào vòng tay giám sát trên cổ tay Inou, hắn trực tiếp xoa nắn lên trên nó. 

Bàn tay của Inou có các khớp xương rõ ràng và làn da vô cùng mịn màng nhẵn nhụi, tạo cho hắn một cảm giác rất tốt khi chạm vào nó. Hắn dùng sức xoa một lúc lâu, xoa dịu những cơ bắp bị dòng điện làm cho tê cứng, lại nghe thấy tiếng Inou thở dài nhẹ nhõm rồi thấp giọng nói cám ơn.

"Không có gì." Martin nhàn nhạt trả lời. "Bà ấy sẽ không bao giờ đến nữa. Bà ta đá cậu ở đâu?"

"Ở bụng." Inou chân thành đáp: "Ngài có muốn xoa cho tôi không?"

Martin thờ ơ.

"Hầu hết mọi người sẽ vô thức thu mình lại để tự bảo vệ bản thân khi bị điện giật. Bà ấy nhiều nhất chỉ đá vào tay hay chân của cậu... Đừng tùy tiện làm nũng như một đứa trẻ vậy."

"Chậc." Inou không khỏi bĩu môi. "Ngài đúng là nhàm chán. Nhưng bài phát biểu lại khá cảm động nha."

"..."

"Sao ngài lại muốn đứng sau lưng tôi? Alpha chân chính thật sự không phải nên đứng trước Omega sao?"

"Thời thế thay đổi." Martin khô khốc trả lời. "Omega cũng có thể tự mình nâng đỡ bầu trời. Đồng chí Inou, tư tưởng của cậu có vấn đề, cậu nên tiếp thu chỉ dạy từ tổ chức giáo dục, đừng suốt ngày chỉ nhìn tên ngốc Drake ấy."

Inou xì một tiếng bật cười. 

"Sau này tôi sẽ không lấy chuyện này ra đe dọa ngài đâu, ngài đừng lo." Anh dùng tay còn lại không bị nắm che mắt lại và thì thầm. "Dù sao cũng cảm ơn ngài."

Martin mệt mỏi phớt lờ lời anh nói, buông tay anh ra rồi đẩy chiếc xe lăn vòng về phía Inou, cư nhiên thật sự vén quần áo lên và xoa bụng cho anh. 

Nhiều ngày trôi qua, những vết sẹo ở bụng dưới của Inou thực sự đã mờ đi rất nhiều. Chỉ là anh vẫn còn quá gầy, thế nên hắn có thể cảm nhận được rõ ràng những chiếc xương lồi ra ở lồng ngực bên dưới cánh tay mình. Bàn tay của Martin rất to, dày và mạnh mẽ, đều đặn truyền ra một dòng nhiệt ấm áp hướng đến anh. Vết chai trên đầu ngón tay hắn cọ xát vào làn da mềm mại của Omega, trái lại lại mang đến một loại kích thích khác lạ. Inou bị hắn chạm đến mức cảm thấy hơi thoải mái, thích ý nheo mắt lại mà mãn nguyện.

Không biết qua bao lâu, khi anh được xoa bóp đến thư thái mà chuẩn bị ngủ thiếp đi thì chợt nghe Martin hỏi.

"Cậu thật sự giết tiểu Công tước?"

Inou nhất thời không kịp phản ứng.

"Hả?"

"Câu đầu tiên là nói dối." Martin nói. "Sau khi con dao đâm vào bụng, khí đi vào khoang bụng sẽ khiến áp suất trong khoang bụng giảm xuống, gây khó thở. Cho nên là cậu không có nói thật, hoặc là cậu cũng không biết gã đó đã chết như thế nào? Ngày đó đến cùng đã có chuyện gì, cậu có muốn nói cho tôi không?"

Đại khái là bởi vì bị xoa bóp quá mức thoải mái, thần kinh cũng thả lỏng, thế nên anh cũng lười cảnh giác. Inou suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng nói.

"Tôi không nhớ rõ."

"Ah?"

"Tôi thực sự muốn giết anh ta khi anh ta cầm con dao tiến về phía tôi." Inou nói. "Sau đó tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, chỉ nhớ có những vụn thịt máu me be bét thôi. Khi tôi tỉnh táo lại, tôi thấy mình đang ngồi trong một vũng máu, trong tay lại đang cầm nhãn cầu của Korsi."

Martin cúi thấp đầu, giấu đi gương mặt mình ra khỏi tầm nhìn của Inou. Hắn hơi cau mày, trịnh trọng nói.

"Cậu không nói gì trước tòa sao? Nếu không phải là giết người có chủ đích, bản án có thể không phải là chung thân."

Inou cười đến độ mặt mày đều cong cong.

"Trước hết, loại chuyện vô nghĩa này có thể sẽ không được thẩm phán trong tòa án độc tài chấp nhận. Cho dù có chấp nhận, tôi cũng không muốn bị dùng làm chuột thí nghiệm rồi đưa tôi lên giường làm kiểm tra thân thể. Thứ hai, tôi nghĩ điều đó cũng rất hay. Tôi đã muốn giết anh ta như thế này từ nhiều năm về trước, ngài có thấy sợ không, có muốn tố giác tôi không?

"Không." Martin nói. "Tôi sẽ không sống cả đời với cậu. Chỉ cần cậu đừng làm phiền tôi, tôi cũng sẽ không tọc mạch chuyện của cậu."

"Không, tôi sẽ không, tôi thề đấy. Mà chuyện ngài biết ngược lại lại rất nhiều nha, trước khi bị bệnh ngài đã làm gì vậy?"

"Chà." Động tác trên tay Martin không dừng lại suốt một lúc lâu, giọng điệu nghe cực kỳ tự nhiên. "Cuộc sống của tôi khá là khó khăn. Sau khi tốt nghiệp trường công, tôi đi lính vài năm. Sau khi xuất ngũ, tôi lại làm bảo an cho một nhà máy hóa chất, xui xẻo sao lại bị một tên say rượu lái xe đụng phải."

"Vậy à, vậy sao tôi không thấy cha mẹ hoặc người thân khác đến chăm sóc ngài a?"

"Nhà tôi không ở York mà ở tinh cầu M760. Tôi nghe nói có một bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng ở York đang làm ở bệnh viện Nhân Ái, vậy nên đã chuyển đến đây để chữa mắt." Martin hời hợt nói. "Cha mẹ tôi đều là người làm nghệ thuật. Mỗi ngày ngoại trừ áp bức tôi thì cái gì cũng không làm, vậy nên tôi đã bỏ đi."

Inou lẩm bẩm ngưỡng mộ.

"Thật hạnh phúc a."

"Hạnh phúc cái búa." Martin cộc cằn nói. "Vợ tôi chết trong một vụ tai nạn xe hơi và tôi phải cưới cậu, hạnh phúc chỗ nào?"

Inou nghe vậy cười ha ha hai tiếng, thay đổi chủ đề.

"Sao hôm nay ngài lại ở nhà? Tôi còn tưởng rằng ngài đã đến bệnh viện."

"Mất điện, thiết bị định vị thông minh không hoạt động."

"Vậy ngài vẫn đi à? Đi thế nào?"

"Chờ hộ lý. Hẹn trước quá muộn nên tôi phải chờ tới lượt, chắc là phải đợi đến chiều."

Inou che mặt.

"Nếu sớm biết ngài còn ở đây tôi đã không trêu chọc bà ấy nhiều như vậy... xấu hổ quá trời."

"Họ vẫn luôn đối xử với cậu như vậy?"

"Lúc mới bắt đầu thì khá hơn một chút, nhưng sau đó..." Inou cười khổ. "Có lẽ tôi thực sự không phải là loại Omega hay làm cho người khác yêu thích đi."

Martin thu tay lại, đem chiếc áo sơ mi bị vén lên của Inou hạ xuống, bình tĩnh đáp.

"Đừng đổ lỗi của người khác cho mình."

Inou hơi kinh ngạc nhìn hắn.

"Tôi phát hiện lúc ngài nói chuyện tử tế trông cũng được phết."

Martin mắng anh trong lòng hai câu rồi bỏ đi.

"Im miệng."

"Này này." Inou mỉm cười, mặt dày ngăn cản hắn. "Nếu không hay tôi đưa ngài đến bệnh viện nhé? Nếu đợi đến buổi chiều, sau khi khám xong chắc trời cũng đã khuya, trên đường đi về nhà cũng sẽ không an toàn nữa."

Martin theo bản nắng vô thức muốn từ chối, nhưng sau đó suy nghĩ lại, lại đổi ý, bất thường mà không tỏ ra phản kháng. 

"Xét thấy biểu hiện hai ngày nay của cậu, tôi sẽ thưởng cho cậu cái vinh dự này."

Sau tám năm điều tra sự tình, cuối cùng cũng có một manh mối nổi lên trên mặt nước, vậy nên lần này hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ lỡ nó nữa.

Hoàn chương 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo