Tại Hưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành cung vắng lặng, đâu xa vang vẳng từng tiếng gió rào như bước chân ai vội vã trong sương mờ, dồn dập như sóng triều, mạnh mẽ như lốc cuốn, bước chân kia như muốn xé nát con đường trước mắt để khoảng cách này mau chóng tan biến đi.
Xào xạc! Xào xạc!
Chỉ là tiếng gió thổi gặp lá cây thôi mà đã làm khuấy đảo sự u tịch của cung phòng đơn sơ đến đạm bạc này.
Nào có ai dám nghĩ nơi đây còn có người sinh sống khi vây quanh là lầu ngọc cung ngà.
Ấy vậy mà nơi u tịch này lại là nơi mà người đó sinh sống, người đã từng là nhị công tử của Thừa tướng phủ, và cũng đã từng là mẫu nghi thiên hạ của Đại Quốc hùng mạnh.
Một thân cao quý thế kia vậy mà tự lúc nào đã phải gửi mình vào nơi cung lãnh, chia sẻ tháng ngày cũng chỉ có bốn bức tường xanh rêu, sự đời thật trớ trêu, mà có hay không đây chính là số phận.
- Nương nương, xin hỏi người có còn điều gì cần gửi gấm? - giữa không gian yên tịnh, vị công công kia khẽ cung kính lên tiếng hỏi, nhưng nào có ai không biết giọng điệu kia có bao nhiêu phần trào phúng khi vị công công là này đang miễn cưỡng ở nơi đây chỉ để thi hành mệnh lệnh được giao.
Tên thị vệ nọ lén đưa mắt nhìn người vừa được gọi là "nương nương", hắn từng nghĩ chắc là người dễ gây chán ghét nên chẳng bao lâu thì đã bị bệ hạ giáng vào lãnh cung, nhưng không, người đang ở trước mắt chẳng khác nào tiên tử, dung nhan tú lệ kia khiến hoa cũng phải buồn phiền, vậy mà phải chịu cảnh lãnh cung suốt bao mùa khi y vừa qua nhược quán chẳng mấy năm (nhược quán: hai mươi).
Vân lam vây thân gầy thêm vô thực, nam nhân phong thái thanh lãnh tựa như tiên tử lỡ bước hạ phàm, chỉ là thoáng chút nhưng khiến bao người phải ngơ ngẩn.
Như lờ đi việc thế tục, y nhẹ đưa mắt nhìn theo cơn gió vừa thổi ngang qua, như có như không buông lời rất khẽ
-Bình an!
Nói rồi, người đó nâng lên chung rượu trên khay, thoáng nhìn ngắm chất rượu trong suốt như sương mai rồi rất nhanh mà tu hết cứ như chưa từng lưu luyến trần đời.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu trở lại khay, quay lưng bước về phía hậu viện, mặc cho chính điện hoang tàn hãy còn vị công công lúc nãy cùng vài tên thị vệ đứng ngẩn theo vị tiên tử đã quay về trời.

*****

Ánh tà dương hát ru bài đồng thoại, bóng đình viện dịu dàng đưa giấc mộng xa, thân ảnh nhỏ nằm yên khép mi ngà, tự vẽ mộng phù du thế nhân.
Bước chân xa đến tự bao giờ, lốc cuốn, sóng triều tan xa mất, chỉ còn lại gió lay yếu ớt với hơi tàn.
Run rẩy từng bước về phía trước, chỉ là một đoạn nhỏ thôi mà như cả ngàn dặm xa.
Lam bào đơn bạc tựa khói mây, bao lấy thân ảnh nhỏ tựa sương mờ, chỉ thoáng chốc sẽ phiêu tán về trời khi mây quang nắng rọi.
Người si mộng hay dừng bước phiêu bạt, đôi chân thiên tử quỳ rạp dưới chân người, cầu xin người chỉ là si mộng, để mộng tan người tỉnh giấc say.
Nhưng than ôi, người quá tham mộng, mãi đắm chìm trong cõi hư vô.
Từng ngón tay run run khẽ chạm lên dung lệ, giá buốt tận xương cái lạnh của đông tàn, như sắc chiều từ lâu đã nhạt màu ẩn lên làn da nhợt nhạt của người.
Cẩn thận nâng người ôm vào lòng mình, như sợ chỉ một chút bất cẩn của bản thân sẽ làm cho người tan mất.
Rồi không biết qua bao lâu, từng tiếng nấc nghẹn ngào từ đâu vang lên làm phiền đến người đang ngủ.
-Tại... Hưởng... - đôi vai to lớn như thái sơn nhẹ nhàng run bật từng cơn mỗi khi người đó cất chất giọng khản đặc đã nhuốm đầy đau đớn khi gọi người trong lòng.
Bao lâu rồi hắn không gọi người trong lòng như vậy?
Bao lâu rồi hắn không thân cận người trong lòng như lúc này?
Đã bao lâu rồi?!
.....
Đã từ rất lâu rồi!
Tiếng khóc đau thương đến xé lòng nhưng nào có ai nghe thấu khi người đã vĩnh viễn xa rời.
Thái dương lặng lẽ lui mình về bóng tối, tiếng khóc than vang mãi trong hoa viên úa tàn....

*****

Tẩm cung vắng lặng, tiếng khóc thút thít của vị tiểu thái giám cứ thế vang lên.
Nghe thấy tiếng động phía sau, tiểu thái giám quay lại, hướng đôi mắt sưng đỏ của mình về bóng người cao lớn vừa đến.
-Tổng quản... đại nhân.... - thấy người vừa đến là ai, nó bật dậy lao về phía người đó mong tìm được sự an ủi, vì vậy mà tiểu thái giám được dịp khóc to hơn như thể nó muốn bao ủy khuất của mình được tuôn ra hết theo hai hàng nước mắt.
- Nín khóc cho ta! - vị kia lạnh lùng ra lệnh.
Tiểu thái giám hoảng sợ, cố nuốt vội từng tiếng nức nở vào miệng.
Vị kia đưa mắt nhìn qua căn phòng một vòng rồi mau chóng quay lưng bỏ đi mặc cho tiểu thái giám đang ngơ ngác không biết việc gì.
Thấy vị kia bỏ đi mà không mở lời hỏi han, tiểu thái giám có chút ủy khuất, nhưng rồi sự nghi hoặc đã làm cho nó quên đi để mà còn nghĩ ngợi vì lý do gì mà vị kia lại bỏ đi mà chẳng trách móc nó một tiếng, khi nó được vị kia giao coi sóc bệ hạ, rồi nó lại bất cẩn mà để cho bệ hạ đi mất.
Thắc mắc nhiều lắm nhưng tuyệt đối nó không dám mở miệng hỏi vì nó biết tổng quản đại nhân nhà nó có bao nhiêu đáng sợ.
Không dám nghĩ gì thêm, nó mau chóng đuổi theo vị kia.
Khi nó đến nơi thì đã thấy tổng quản đại nhân đang đứng im một bên mà mắt thì hướng về phía xa.
Không chần chừ nó bước đến gần vị kia để nhìn cho rõ rốt cuộc là tổng quản đại nhân là đang nhìn cái gì a.
Xa kia, dưới mái đình viện ngày nào, vị đế vương đang tựa người nhắm mắt dưỡng thần.
- Tổng quản đại nhân! - tiểu thái giám ngạc nhiên mở to mắt khi hoàng đế bệ hạ không phải là biến mất như nó tưởng, mà thật sự là đang ở đây phơi sương.
Nó nghiên đầu suy nghĩ, chẳng phải bệ hạ đang bị bệnh thì hà cớ gì lại ở đây hứng sương lạnh như vậy, làm vậy có khác nào khiến bệnh tình nặng hơn.
Nó toan mở miệng hỏi vị kia thì vị kia đã mở lời nói trước.
- Người đâu mang lò sưởi đến!
Hạ nhân nhận lệnh mau chóng mang lò sưởi lớn đến gần bên đình viện nhằm làm giảm cái giá rét của mùa đông đang vây lấy cơ thể ốm đau kia.
Giờ cái đầu nhỏ của tiểu thái giám quả thật đau rồi, vì nó đã không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Bệ hạ có khẩu dụ, không ai được làm phiền! - Tổng quản đại nhân lại nói tiếp.
Đến đây, mắt tiểu thái giám sáng rực lên như thể nó vừa mới phát hiện ra điều gì, thì ra là Tổng quản đại nhân đã biết hết mọi việc.
Chuẩn bị mởi cái miệng nhỏ khen tặng vị kia vài câu thì nó bỗng giật mình nhận ra nét ưu thương đang hiện hữu trên gương mặt kia.
Như hiểu ra điều gì đó, nó nhìn lại nơi mình đang đứng và nhận ra đây là đâu. Bất giác bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay lớn như một sự an ủi lặng thầm.

*****

Sương đêm ngày một lạnh, hoàng bào cũng nhiễm phong sương nhưng kẻ mặc lại không hề để tâm đến, tâm trí hắn giờ chỉ có người.
"Bình an!"
Không khóc, không oán. Những gì để lại chỉ là câu nói ấy.
Một câu nói nhưng chất chứa bao tâm tư.
"Không cầu vinh hoa.
Không cầu phú quý.
Không cầu hỷ phúc.
Chỉ nguyện cho người bình an, hưởng lạc vạn đời."
Bao năm vẫn chỉ là lời cầu niệm ấy, nhưng dù cho trời xanh có thấu thì chính hắn nào có hay biết.
- Hưởng... nhi....! - hơi thở yếu ớt cố bấu víu vào tiếng gọi thều thào như làn khói mỏng manh vội xuất hiện rồi cũng mau chóng tiêu tan theo đôi môi đang mấp máy.
Năm năm tháng tháng đã quá mỏi mệt, giờ đây hắn chỉ muốn được nghỉ ngơi, dừng bước tại nơi người đã từng chọn làm nơi lánh xa nhân thế.
Lê từng bước mệt nhọc, hắn đi theo trí nhớ về cung tẩm xưa.
Lãnh cung xưa nay cũng vì hắn mà đổi khác, đình viện cũ cũng đã không còn mục nát như đã từng, chẳng trách sao hắn thấy xa lạ quá.
Thì ra muốn tìm chút quen thuộc của người cũng khó khăn đến vậy.
- Khụ! Khụ!
Tiếng ho như muốn moi cả tâm can nhưng nào có hề gì khi chân tâm đã thật sự chết đi từ lâu lắm rồi.
Hơi ấm từ lò sưởi phả tới mà sao lại lạnh đến thấu xương thế này, có phải hắn gần chết rồi không?!
Cũng tốt, chết rồi thì có thể mau chóng gặp người, nỗi nhớ tương tư bao năm của hắn cũng vì vậy mà kết thúc.
"Hưởng nhi, ta sắp được gặp ngươi rồi!"
Đôi mắt mơ hồ chợt lóe ra tinh quang khi nghĩ đến, nhưng rồi đôi mắt ấy lại tối đi khi cái ý nghĩ liệu y có muốn gặp hắn như hắn muốn gặp y hay không xuất hiện, vì những gì mà ngày hôm nay có chỉ là được gom góp lại cùng tưởng và nhớ mà thôi.
Sau khi mất y, hắn lại càng nhớ thương y biết bao khi chính hắn nghe được những chuyện về y, hắn mới nhận ra y đã vì hắn mà chịu ủy khuất bao năm.
Làm hoàng hậu thì bị đế vương lạnh nhạt, phi thiếp hậu cung xem thường chán ghét, bỏ tuổi xuân xanh trong lãnh cung hoang tàn, cuối cùng kết thúc cuộc đời bởi lời buộc tội oan ức.
Nhưng y chưa một lần giận dữ, cũng chẳng nửa lời oán than.
"Ngươi thật ngốc, Hưởng nhi à!"
Vì ngươi ngốc nên ta càng thương ngươi hơn.
Vì ngươi khờ nên ta càng luyến tiếc ngươi hơn.
Vì ngươi si nên ta càng si ngươi hơn nữa.
Cứ vậy mà từng ngày từng ngày trôi, trái tim đầy phòng bị kia đã khắc sâu hình bóng người vào tâm để đến nay đã hóa vĩnh hằng.
Hắn thầm hỏi, là do số phận an bài hay là do chính lòng người ích kỉ để giờ đây có hối cũng đã muộn.
Bao ăn năn, bao hối hận thì giờ có được gì khi mà hắn và người đã âm dương xa cách.
Có trách thì trách năm xưa vô tình nên đã để lỡ một đoạn thâm tình.
Có oán thì oán năm xưa đã quá cố chấp nên vĩnh viễn cũng không bao giờ thấu, thì ra thật tâm chỉ có mình người.
"Có phải tất cả đã muộn rồi không Hưởng nhi?"
Nhắm chặt đôi mắt đã hóa mờ mịt, như cố giấu đi thực tại phũ phàng, hắn chợt vẽ ra dung lệ của người trong tâm trí.
Vân lam nhẹ tha thướt, môi nhỏ đỏ tựa son hồng, mắt tròn như tinh tú sáng, khuôn miệng cười vuông tròn lắm ngây thơ.
Đã từng bên cạnh nhưng không trân quý, đến mất đi rồi hắn chua xót nhớ thương.
Nỗi thương tiếc vây lấy mắt mờ khiến cho đêm đen trước mắt càng thêm tăm tối.
- Khụ! Khụ!
Tiếng ho ngày một gay gắt, cơn đau thắt nơi ngực cũng vì vậy mà siết chặt hơn.
Mùi tanh nồng thoang thoảng trong gió, ngụm máu đen nằm lõm trong lòng bàn tay.
Phía trước giờ sao mông lung quá, hơi sức giờ từng chút cũng cạn dần rồi.
- Hưởng nhi... nếu kiếp sau... - giọng điệu khản đặc vì hơi đã tàn lực cũng đã kiệt, chỉ còn có thể run run như âm thanh nguyên thủy cố nói cùng sương gió ngoài kia - có thể gặp.... lại ngươi.... khụ! khụ!... ta nguyện... si... si vì ngươi... khụ! khụ!...
Ẩn hiện trong sương là bóng lam nhàn nhạt khẽ mỉm cười dịu dàng đến khoan thai.
Bàn tay run vươn về phía gió như níu kéo bóng mờ xa xăm, để rồi gió len qua từng kẻ hở, bàn tay kia thật chất chẳng giữ được gì, cuối cùng mới nhận ra tất cả chỉ là hư ảo.
- Bệ hạ! - tiếng gọi thất thanh từ đâu vang đến nhưng nào có ai đáp lại nữa đâu.
Hoàng bào thay bạch trang than khóc, dứt nhớ thương vào cõi hư vô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net