PN2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại vô trách nhiệm 2

Edit: Tịnh

“Hách Liên Dực Mẫn!” Theo một tiếng nổ “rầm” , cửa gỗ khắc hoa của thư phòng bị một người mạnh mẽ đạp văng từ bên ngoài. Mộ Tĩnh Vân vẻ mặt vẻ giận dữ, hai tay ôm một  con mèo nhỏ toàn thân màu trắng không lẫn tạp sắc, nổi giận giống như một trận gió lớn đùng đùng quét đến trước mặt Hách Liên Dực Mẫn…

“Như thế nào? Nhớ ta sao?” Ngồi ở trước bàn xem xét báo cáo thu chi, Hách Liên Dực Mẫn không gợn sóng cũng không sợ hãi, nhíu mày nhìn Mộ Tĩnh Vân ở trước mắt này rõ ràng tức giận không nhẹ một cái, vốn là giả vờ không hiểu muốn dùng ngôn từ để trêu chọc…

“Nhớ ngươi như thế nào còn không *giá hạc quy thiên (cưỡi hạc về trời)!” Xem ra lúc này thật sự tức giận, không chỉ có lúc nói chuyện nghiến răng nghiến lợi lộ ra ngoan kình, ngay cả trong ánh mắt đều mang theo một ít sát khí, rất có ý tứ không để cho hắn nói lời giải thích đã cho người trước mặt thành máu tươi…

“Ngươi muốn mưu sát tướng công nha?” Bắt đầu từ trêu chọc bằng ngôn ngữ biến thành lợi dụng trên đầu lưỡi…

“Đúng là có ý này.” Tiếp tục tiến về phía trước một bước, không cam lòng yếu thế đứng đối diện.

“Ta chết đi, ngươi cũng phải chôn cùng.” cười cười, vươn tay muốn sờ con mèo nhỏ đã cuộn mình trên tay Mộ Tĩnh Vân, lại không nghĩ tay hắn vừa mới vừa nhấc lên, con mèo trắng kia giống như là bị đạp trúng đuôi mạnh mẽ xù lông, toàn thân không ngừng  run rẩy chui thẳng vào lòng Mộ Tĩnh Vân —— thấy Miêu Miêu bị mình dọa thành cái dạng này, Hách Liên Dực Mẫn nhưng thật ra không cảm thấy gì cả, không, phải nói là còn có chút cười trộm thu tay về nói tiếp: “Đừng cho là ta sẽ bỏ qua ngươi.” —— mặc dù hắn thích bộ dáng kinh ngạc của con mèo này, nhưng vừa có chuyện liền chui vào trong lòng thầy thuốc vô lương này, khiến hắn nhìn thấy như thế nào cũng không vừa mắt.

Nghe được Hách Liên Dực Mẫn vừa nói như thế, nhìn nhìn ánh mắt rõ ràng không có ý tốt kia. Mộ Tĩnh Vân theo bản năng liền rùng mình một cái, ngẫm lại mình vì một người nam nhân tồi tệ như vậy mà uổng một tính mạng quả thật không đáng giá, lỗ vốn như thế chứ, hay là vẫn không nên nhỉ!: “Ngươi vì sao lại tự tiện đụng đến ‘La Bặc’ của ta? !” Đầu đảo qua một vòng, mới đột nhiên nhớ tới mình là vì cái gì mới có thể đứng ở chỗ này cùng nam nhân này mắt to trừng đôi mắt nhỏ, vừa nghĩ tới là Hách Liên Dực Mẫn đã làm sai chuyện trước, nhất thời lại đúng lý hợp tình lên, ôm chặt Miêu Miêu trong lòng, ngẩng đầu ưỡn ngực căm tức người nào đó…

“Bây giờ là mùa xuân (chú giải 1), ‘La Bặc’ quá ồn, ta sợ ngươi ngủ không ngon.” Nhún nhún vai, không cho rằng chính mình có cái gì không đúng…

“Vậy cũng không cần bắt nó bỏ vào cái đó chứ? Huống hồ buổi tối nó lại không ngủ cùng ta.” Bị thái độ nam nhân không cho tức giận tới mức *tốn hơi thừa lời (tranh cãi vô ích), hận không thể tiến lên cắn cái vài ngụm mới giải hận —— trời vừa tối liền khi dễ y! Còn nhất định phải ném “La Bặc” của y ra khỏi phòng, mặc cho y tức giận thế nào cũng không nhượng bộ, quả thực keo kiệt khiến người khác giận sôi!!

“Không thể nào, chẳng qua là ‘xoèn xoẹt’ một đao thôi mà. Nó không làm theo cũng có thể ăn có thể ngủ mà.” Thứ gì không cần thiết, cắt bỏ đi cũng thế thôi —— hắn không thích thấy những người hoặc những vật không cần thiết đảo quanh trước mặt người này, cho dù là con do y sinh ra cũng không được, nhưng mà con của y sinh ra thì còn có thể cân nhắc được —— cho nên “La Bặc”, một đao này nhưng chớ có trách hắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách nó dính người quá chặt. Từ khi có nó, ngoại trừ mỗi buổi tối hắn mạnh mẽ ép buộc nên Tĩnh Vân mới không có cách nào thỏa hiệp mà bỏ nó ở ngoài. Lúc khác, sự quan tâm và ôm ấp của y đều gần như bị nó chiếm hết, ai cũng như thế, ngay cả nhi tử, cũng khó có khi được y liếc mắt một cái.

Khoản này nợ có thể xem là, một đao này của “La Bặc” cũng không hề oan uổng.

“Không bằng ngươi cũng chịu một đao đi. Dù sao có làm theo thì cũng có thể ăn cũng có thể ngủ!” Cắn chặt răng nặn từng chữ này ra. Mộ Tĩnh Vân đau lòng vuốt vuốt lông dài của “La Bặc” bị tán loạn còn chưa trở về vị trí cũ.

—— đúng vậy, nhân vật chính cho chủ đề lần này của bọn họ, chính là con mèo nhỏ màu trắng— luôn được Mộ Tĩnh Vân ôm vào trong lòng— đại danh: La Bặc!

“Nếu ‘xoèn xoẹt’ ta, vậy ‘Sau đó’ thì ngươi phải làm sao bây giờ đây?” Bất ngờ, Hách Liên Dực Mẫn cũng không có tức giận, chẳng qua là đột nhiên đứng lên, nháy mắt một cái, đã đi đến trước mặt Mộ Tĩnh Vân, vừa nói, vừa nhích đầu lại gần, trên mặt Mộ Tĩnh Vân bởi vì tức giận mà có một chút phiếm hồng hôn một cái.

“…” Bị trộm hương thành công, mặt Mộ Tĩnh Vân càng đỏ hơn, nghe Hách Liên Dực Mẫn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Sau đó” này, y sao lại không hiểu được ý tứ của Hách Liên Dực Mẫn chứ —— nếu mà y thật sự có can đảm bắt hắn “xoèn xoẹt”, vậy thì “sau đó” của hắn, cũng không có “Sau đó” gì đáng nói …

“Hửm?” Đợi không được đáp án, Hách Liên Dực Mẫn “tốt bụng” nhắc nhở …

“Hừ!” Suy đi nghĩ lại, cảm thấy vì La Bặc mà đền mạng thì quá thiệt thòi, nhưng mà cứ như vậy mà rút lui thì có chút mất hết mặt mũi. Cho nên chỉ có thể “hừ” một tiếng để biểu thị sự bất mãn của mình, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn tướng công của mình một cái, mới tức giận bất bình ôm La Bặc xoay người đi ra khỏi thư phòng…

“Không phóng khoáng.” Lắc đầu cười cười, xoay người đi trở về chỗ án thư, tiếp tục công việc vừa rồi bị cắt ngang —— La Bặc a La Bặc, mi nên may mắn mình còn nhặt được một cái mạng trở về. Nếu không nhớ tới tính tình quá kém của ai kia, bây giờ, chỉ sợ mi đã chết nhiều lần rồi.

—— kỳ thật cũng không thể đổ trên đầu nó được, nếu Tĩnh Vân không cưng chiều nó như vậy, thì nó đã không cần chịu một đao này. Nhưng mà hắn luyến tiếc làm bị thương người trong lòng, nên cũng chỉ có thể bắt nó để khai đao, hừ hừ…

Một lát sau ——

Lệnh Tiễn gõ cửa đi vào, khom người thi lễ, nói nhỏ: “Chủ tử, hạ nhân báo lại, nói là Tĩnh chủ tử bế La Bặc, đi đến chuồng ngựa chọn một con ngựa rồi liền đi ra ngoài.” Biết được tính cách Mộ Tĩnh Vân lười biếng, yêu thích yên tĩnh, ngày thường tự mình xuất môn một chuyến còn rất khó. Nhưng mà hôm nay lại dắt ngựa đi, như vậy nhất định định không phải là chuyện nhỏ, cho nên vội vàng lại đây bẩm báo.

“Sau đó thì sao?” Ngẩng đầu lên nhìn Lệnh Tiễn một cái, một tay chống cằm, vẻ mặt Hách Liên Dực Mẫn bình tĩnh.

“Chính là chọn con Thiên lí mã.” Thấy vẻ mặt bình tĩnh của chủ tử, hai người này quả nhiên lại cáu kỉnh …

“Để cho y đi.” Sau khi nghe xong Lệnh Tiễn bẩm báo, Hách Liên Dực Mẫn rõ ràng khoát tay, dáng vẻ thật sự không để tâm, Lệnh Tiễn đang cảm thấy kỳ lạ sau khi nghe thấy, Hách Liên Dực Mẫn lại nói nửa câu sau: “Dùng bồ câu đưa tin cho Huyền Quắc, nếu Tĩnh Vân trở về Ứng Thiên giáo, thì hắn hồi tín lại, y không có được vài nơi có thể đi.”

“Vâng.” Lệnh Tiễn lĩnh mệnh lui ra, trong lòng không nhịn được cảm khái thay Mộ Tĩnh Vân —— Tĩnh chủ tử, ngài đụng phải chủ tử của chúng ta, tốt nhất vẫn nên thu xếp ổn thỏa chút đi…

Mặt trời mọc rồi lại lặn, ánh trăng quanh đi quẩn lại, đảo mắt đã là sáng sớm của bảy ngày sau. Mộ Tĩnh Vân một mình độc quyền đứng ở chỗ luyện võ của Ứng Thiên giáo, gọi người chuyển cái ghế dài bằng gỗ lim và một cái bàn nhỏ tới đây, nằm lên trên đó, mắt tiếp tục khẽ khép, La Bặc dính trong ngực, mùi trà bay xung quanh. Sáng sớm mùa xuân vừa ấm vừa lạnh, ngày mới mới lên thật khiến cho người ta ấm lòng, đúng là lúc hấp thu tinh hoa tốt nhất, có thể nói là vô cùng thoải mái.

Mộ Tĩnh Vân phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt nửa mở nửa khép đang muốn ngủ. Đột nhiên cảm thấy trên tay trống rỗng, hơn nữa theo sau đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết của La Bặc, tiếp theo là trong lòng chợt nhẹ —— có chút kinh ngạc, trong Ứng Thiên giáo ai có lá gan lớn như vậy, dám đến quấy nhiễu sự thanh tĩnh của y. Vừa định mở mắt ra xem rốt cuộc là ai, lại không nghĩ đến vạt áo trước ngực bị nắm chặt, kéo lên, y bị người ta xách từ trên ghế lên ——

Hành động vô lễ này, nháy mắt kích thích Mộ Tĩnh Vân, đằng đằng sát khí mở hai mắt ra muốn nhìn xem là tên gia hỏa nào ăn tim gấu gan báo mà dám làm như vậy với y. Không ngờ, khi nhìn thấy, rõ ràng là tướng công đại nhân nhà mình đã đuổi tới Ứng Thiên giáo —— Hách Liên Dực Mẫn…

Thấy Hách Liên Dực Mẫn giá lâm, Mộ Tĩnh Vân đột nhiên không có *lệ khí (ác độc) như vừa rồi nữa, ngẩn người, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Nhìn thấy mặt Hách Liên Dực Mẫn đen đến không thể đen hơn được nữa, vốn đang đầy bụng đúng lý hợp tình ủy khuất và bất mãn, kết quả bị Hách Liên Dực Mẫn tóm lấy trừng như vậy, khiến cho giống như là y mới làm chuyện gì sai rồi…

“A!” Đang ở miên man suy nghĩ Hách Liên Dực Mẫn có thể nhân cơ hội mà chuyển tội danh “sợ tội” cho y không. Không ngờ tới trên khóe miệng Hách Liên Dực Mẫn nhếch lên nụ cười không nóng không lạnh, vừa không nói chuyện, cũng không buông tay, dưới chân di chuyển, níu lấy cổ áo Mộ Tĩnh Vân, túm y đi vào trong phòng…

“Meo meo!” La Bặc từ lúc mới bắt đầu đã bị Hách Liên Dực Mẫn vứt ra từ trong lòng Mộ Tĩnh Vân, mãi cho đến vừa rồi đều chui xuống dưới ghế nằm không dám lộ diện. Bây giờ nhìn thấy chủ nhân gặp nạn, cũng là coi như là dũng cảm chui ra, nhưng vẫn không dám tới quá gần Hách Liên Dực Mẫn như trước, chỉ chậm rãi đi theo phía sau bọn họ cách đó không xa, cả đoạn đường không ngừng kêu meo meo meo meo.

“Buông!” Nghe được La Bặc gào thét, một lát sau Mộ Tĩnh Vân mới hồi thần, thấy cửa phòng đã gần ngay trước mắt, sợ cứ đi vào như vậy muốn không chết cũng khó. Hơn nữa nghĩ lại thì mình hẳn là người có lý hơn mới đúng, nhất thời lại hung hăng lên, chân lui về phía sau, hai tay bắt lấy tay của Hách Liên Dực Mẫn muốn gỡ ra!

Trước khi Mộ Tĩnh Vân còn chưa hoàn hồn thì coi như là thành thật, Hách Liên Dực Mẫn ngoại trừ đen mặt cũng không làm gì cả, kết quả bây giờ y hành động lung tung, trực tiếp khiến lửa ngầm bùng cháy —— chỉ thấy Hách Liên Dực Mẫn hơi không kiên nhẫn híp hai mắt lại, rất nhanh xoay một cái, hơi hạ thấp eo, cánh tay dài ở trên thắt lưng Mộ Tĩnh Vân mạnh mẽ nâng lên, lại dùng bả vai trụ vững cái bụng của y rồi đứng dậy, cũng không quản y giãy dụa như thế nào, vác y đi thẳng vào trong phòng…

“Ưm…” Mộ Tĩnh Vân cúi đầu kêu một tiếng. Tuy rằng vai Hách Liên Dực Mẫn rộng hơn mình nhiều lắm, nhưng bởi vì y thật sự rất gầy, cho nên bụng vẫn bị chạm vào có chút khó chịu. Hơn nữa, vì nguyên nhân đầu đang cúi xuống, máu ở nửa thân trên gần như đều chảy xuống đầu, khiến cho đầu y choáng váng đến to ra, ngay cả khí lực cũng dùng được.

“Thả.” Từ lúc đi đường đến nay, Hách Liên Dực Mẫn vẫn không nói qua lời nào rốt cuộc mở ra kim khẩu, ngay sau lời nói, hắn còn ném Mộ Tĩnh Vân lên giường phát ra tiếng “Rầm”…

“…” Đầu sung huyết rất khó chịu, tạm thời không rãnh rỗi để ý đến Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân ngã xuống giường ôm đầu, một bụng mắng người đã lên tới miệng nhưng vẫn không nói ra…

“Hừ hừ.” Hừ hừ hai tiếng. Dáng vẻ Mộ Tĩnh Vân im lặng như thế Hách Liên Dực Mẫn nhưng thật ra rất thích, thừa dịp người này còn chưa khôi phục lại, lập tức nhanh tay nhanh chân vây y ở trên giường, thậm chí còn tốt bụng hầu hạ y “Cởi áo nới dây lưng” …

“Ngươi dừng tay cho ta!” Tuy rằng đầu choáng váng vô cùng đau đớn, nhưng y phục trên người từng cái từng cái ít đi khiến cho y luống cuống, muốn đưa tay ngăn cản Hách Liên Dực Mẫn hạnh kiểm xấu hấp ta hấp tấp, thân mình lại lực bất tòng tâm mềm nhũn —— một trận cãi nhau “binh binh bốp bốp” qua đi, từ đầu là tiếng mắng tức giận trong trẻo mà lạnh lùng, cuối cùng chuyển thành tiếng rên nho nhỏ uyển chuyển xinh đẹp…

Mây mưa dần dần dừng lại, Mộ Tĩnh Vân toàn thân vô lực nằm tựa vào trên ngực Hách Liên Dực Mẫn, nỗ lực bình phục thở dốc còn chưa bình phục của mình —— hừ! Coi như hắn thức thời còn đuổi theo. Nếu không, y cứ ở Ứng Thiên giáo nửa năm một năm, ra oai phủ đầu cho hắn xem!

—— Nhưng mà, một đao này của La Bặc là vì y mà ra, cho nên sau này phải đối tốt hơn với nó mới được…

Một tay bắt được vẻ mặt quỷ dị của Mộ Tĩnh Vân, một tay đặt ở trên sợi tóc đen mềm mại, năm ngón tay thành chiếc lược, đang chậm rãi giúp y chải tóc vì hai người dây dưa vừa rồi mà có chút mất trật tự và ẩm ướt mồ hôi —— tên gia hỏa này luôn có cảm giác không an toàn, dường như cứ cách một đoạn thời gian lại gây ra chuyện để chứng minh sự tồn tại của mình —— kỳ thật chẳng qua là muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn mà thôi —— bởi vì không rõ tình hình, cho nên không biết phải biểu đạt ra mình muốn lấy được sự quan tâm và tình cảm như thế nào.

Vốn chỉ là việc nhỏ thôi. Nhưng hắn biết hắn càng biểu hiện quan tâm hơn, trong lòng tiểu tử này lại càng cao hứng. Cho nên, hắn không ngại vì y, tạm thời đem mình giả thành một người trượng phu bạo lực, ha ha.

—— Nhưng mà, La Bặc, một đao này nó nhất định phải chịu. Ai bảo chủ nhân của nó là Tĩnh Vân, mà Tĩnh Vân, lại là chỉ thuộc về  một mình hắn mà thôi…

—— hai người kia ở trên giường tình chàng ý thiếp, đều có tâm tư riêng. Còn La Bặc đang bị nhốt ở ngoài cửa, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì cả ghé vào trên cửa không ngừng cào, những mảnh gỗ vụn theo móng vuốt sắc bén của nó rơi xuống, rụng đầy đất…

“Meo meo —— ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net