Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  1.
  Thời tiết tháng 8 nóng như đổ lửa, mặt trời dường như mắc kẹt giữa bầu trời ngay cả khi về khuya.
  Lưu Thanh Tùng đứng ở cửa khách sạn, đón nhận từng cơn gió nóng, trong lòng bối rối.
  Cậu và Lâm Vĩ Tường cãi nhau, sau một trận cãi vã nhỏ đã khiến bầu không khí trở nên tồi tệ.
  Cậu tức giận hất tay Lâm Vĩ Tường ra, ngồi xổm trên mặt đất và hét lên:
  - Chia tay! Chia tay! Tao không thể sống với mày thêm một ngày nào nữa!
 
  2.
  - Lâm Vĩ Tường, thực sự đấy, vị trí đứng của mày có khi còn thua cả một con gà đấy.
  Lưu Thanh Tùng, người bất ngờ không nhận được lời đáp của vị họ Lâm, quay đầu lại nhìn, vị xạ thủ nhà cậu có vẻ dạo này biểu hiện hơi lạ, cậu hỏi khi vẫn còn vài giây trước khi hồi sinh.
  - Không, hôm nay sao mày có vẻ im lặng quá vậy...
  Thì ra cậu ấy đã tới tát mình từ lâu rồi... Lưu Thanh Tùng nuốt chửng nửa câu sau.
  - Không sao đâu, rank trước đi.
  Đối phương không quay đầu lại đáp.
  Cắt.
  Lưu Thanh Tùng luôn kiêu ngạo lập tức quay đầu nhìn vào máy tính, tiếp tục đánh nốt trận như không có chuyện gì xảy ra.
  Cậu tức giận đến mức không chú ý đến Lâm Vĩ Tường quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cậu rất lâu sau đó.

  3.
  - Không được, mày phải nói cho tao biết hôm nay mày đã xảy ra chuyện gì, nếu không mày buổi trưa đừng hòng ngủ được...
  Đang định về phòng ngủ trưa trong kỳ nghỉ Lâm Vĩ Tường đã bị Lưu Thanh Tùng ngăn lại khi anh bước vào cửa.
  Lưu Thanh Tùng vừa mới gội đầu, cậu tin chắc nếu gội xong mà sấy tóc quá nhiều sẽ làm hư tóc nên chỉ dùng khăn bông lau qua loa, toàn thân vẫn đang nhỏ giọt nước ra khỏi phòng tắm.
  Cậu ngẩng đầu từ dưới nhìn lên, nốt ruồi quanh mắt khiến cậu trông có chút đáng thương, gần như vô thức làm nũng.
  - Thằng ngu, rốt cuộc lại làm sao...
  Lâm Vĩ Tường sờ sờ tóc cậu, lẩm bẩm nói:
  - Sao mày tắm xong không bao giờ lau sạch nước trên người vậy?

  Anh tìm khăn tắm, nhẹ nhàng lau tóc cho Lưu Thanh Tùng.
  Lâm Vĩ Tường dùng một lực vừa phải lau tóc cho Lưu Thanh Tùng, cậu thoải mái nheo mắt hưởng thụ, thẳng tiến tới trong vòng tay của đối phương, bởi vì chiều cao của mình, cậu chỉ có thể vòng tay qua eo người đó, tựa đầu vào vai Lâm Vĩ Tường.
  Lưu Thanh Tùng thoải mái rúc vào trong ngực Lâm Vĩ Tường.
  Không có gì thoải mái hơn việc được nằm trong vòng tay của bạn trai sau buổi luyện tập.
  - Tóc mày tốt hơn trước rất nhiều.
  Lâm Vĩ Tường buông khăn ra, một tay ôm lấy cậu và nhẹ nhàng kéo từng sợi tóc của cậu.
   Lưu Thanh Tùng trong ngực anh gật đầu, như thể đã nghe thấy.
  - Vẫn còn muốn nhuộm tóc nữa? - Lâm Vĩ Tường hỏi
  - Mày thấy màu nào hợp với tao?
  Lưu Thanh Tùng ngả trong lòng Lâm Vĩ Tưởng hỏi ngược lại.
  - Ừm...
  Lưu Vị Tường ôm Lưu Thanh Tùng lùi lại vài bước dựa vào tường, vẫn giữ nguyên tư thế ôm, đưa tay nhéo nhéo mặt người người thương
  - Có màu hồng... Nhưng mà màu hồng phai nhanh quá. Có cần phải tẩy không?... Sẽ rất hại cho tóc, nếu không thì đừng nhuộm nữa
  Nói xong, anh nói thêm:
  - Mày nhuộm màu gì cũng đẹp.
  Cầu sinh dục mãn phân.
  (Mô tả một người có trí tuệ cảm xúc cao và quan tâm đến cảm xúc của người khác khi nói, đặc biệt khi một người nói điều gì đó không hay, họ sẽ nhận thức sâu sắc và sửa chữa.)
  Lâm Vĩ Tường gần như chưa bao giờ nhuộm tóc. Cho nên nhìn thấy Lưu Thanh Tùng than vãn trong nhà vệ sinh "Tại sao tóc mình lại khô xơ như thế này" anh không thể hiểu được.
  Sau đó anh sẽ nhận được lời chế nhạo bốn chữ của Lưu Thanh Tùng: thẩm mĩ nam thẳng.
  " Chả phải mày là đứa biết rõ tao thẳng hay không à" Lâm Vĩ Tường im lặng phản bác trong lòng.
  Nhiệt độ trong phòng tăng lên, bầu không khí yêu đương càng ngày càng mãnh liệt, Lưu Thanh Tùng đang đắm chìm trong vòng tay ấm áp của người yêu, quên mất mục đích lúc đầu chặn Lâm Vị Tường, ngoan ngoãn ngủ trưa trong vòng tay anh... Khi tỉnh dậy, cậu đập một phát lên mặt Lâm Vĩ Tường vì nước dãi chảy dọc khoé miệng của anh nhưng sau đó liền hôn chụt một cái.
  
  Sau trận đấu tập luyện buổi chiều, hai người nắm tay nhau đi dạo bên ngoài, Lưu Thanh Tùng dự định sau đó sẽ dùng bữa với đồng đội, cậu mải mê suy nghĩ đến mức không để ý rằng Lâm Vĩ Tường, người đang đi cạnh cậu, đã buông tay cậu dừng bước.
  - Tùng Tùng à, chiều nay mày có nghe tao nói gì không?
  - Gì cơ?
  Lưu Thanh Tùng hai mắt tò mò mở to, nhớ lại chuyện buổi chiều, nói xong nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâm Vĩ Tường:
  - Chiều nay mày nói cái gì...
  - Tao nói...
  Lâm Vĩ Tường đi đến trước mặt Lưu Thanh Tùng, xoa xoa mặt người cậu để trả đũa, có chút bất đắc dĩ nói.
  - Mày thật sự không thích tao đâu...
  - Tao luôn có cảm giác như mày bị tao ép buộc.
   Dù sao Lưu thiếu nhà ta là một chàng trai xinh đẹp mà chơi game cũng giỏi.

  4.
  Cả hai đã bắt đầu một mối quan hệ mà không có lời tỏ tình nào cả.
  Lâm Vĩ Tường lúc đó mới bắt đầu hoạt động tuyển thủ chuyên nghiệp của mình, anh chỉ nghĩ đến sự nghiệp, nhưng ngay lúc ấy tình yêu lại nảy nở, anh bội thu được cả hai. Anh nhìn đi nhìn lại những người xung quanh, chợt nhận ra anh không hề thích những cô gái xinh đẹp, nóng bỏng hay ngây thơ mà lại có hứng thú với người đồng đội của mình.
  Khi Lâm Vĩ Tường lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Thanh Tùng, anh cảm thấy rằng đứa trẻ này cần phải trang điểm ăn diện thì việc ra mắt càng dễ dàng. Khi đó, Lưu Thanh Tùng không phải là bạo chúa bắt nạt đồng đội như bây giờ, ngày nào cũng ra lệnh cái này cái kia. Khi đó, cậu ta ngoan ngoãn như một cô con dâu nhỏ mới gả về nhà chồng, suốt ngày lẽo đẽo theo sau xan thủ, trau dồi sự hiểu biết ngầm để có được danh tiếng tốt. Nhưng dù vậy, Lâm Vĩ Tường, người có trái tim gian xảo nhưng không có dũng khí, chỉ có thể đợi cho đến khi Lưu Thanh Tùng ngủ say mới dám chạm vào nốt ruồi bên cạnh mắt cậu.
  Lâm Vĩ Tường đối với cậu rất tốt và hoàn toàn chiều theo ý cậu ấy, bất cứ điều gì cậu muốn làm, tôi sẽ ở bên cậu và giúp cậu. Qua lại một thời gian, mưa dầm thấm lâu, Lâm Vĩ Thường kéo Lưu Thanh Tùng vào lòng, Lưu Thanh Tùng xinh đẹp đã đồng ý với hành động của anh.
  Bằng cách này, Lưu Thanh Tùng và Lâm Vĩ Tường đã bắt đầu mối quan hệ kéo dài 4 năm, mặc dù cả hai đã chuẩn bị tinh thần từ lâu nhưng mặc cho các đồng đội xung quanh cả hai thay đổi sau từng đợt chuyển nhượng, nhưng cả hai không bao giờ tách rời.
  Lưu Thanh Tùng uống một ngụm bia, trước mặt là Kim Thái Tương đang ngơ ngác ngồi đối diện và bị ép ăn uống cùng cậu, cậu ợ lên và khóc:
  - Chính là vậy... Lâm Vĩ Tường, một tên thiểu năng, ngốc nghếch, lại hỏi tao có thích nó  không, tao sẽ chia tay với nó, mẹ nó, tao không thể dành từng ngày cho thằng ngu ấy được!
  - Hãy nghe anh nói, nếu cậu ấy muốn chia tay với Lâm Vĩ Tường, đừng thuyết phục cậu ấy, cứ để cậu ấy chia tay.
  Khi đến đây, tin nhắn từ Hàn Kim Cảng trên điện thoại di động vẫn văng vẳng bên tai, Kim Thái Tương ngẩng đầu lên và tỏ ra vô tội.
  - Đúng vậy, anh cũng cảm thấy em nên chia tay với câu ấy.
  Dù thế nào đi nữa, những gì anh Mã nói đều đúng.
  Một khoảng lặng kéo dài không thấy điểm kết thúc.
  - Anh đang nói vớ vẩn mẹ gì ở đây vậy!
  Lưu Thanh Tùng, người nhận được câu trả lời, nghiêm túc khác thường, đặt chai xuống và nhìn chằm chằm vào Kim Thái Tương,
  - Anh Tệ, anh đang nói gì vậy...
  Chết tiệt, tao nên nói gì đây...tao nên nói gì đây. Kim Thái Tương không thể biện minh được, em trai à, đây không phải là lời thật lòng của anh.

  Kim Thái Tướng, người không thể nhìn rõ hướng đi của sự việc, đang định mở miệng bào chữa thì nghe thấy Lưu Thanh Tùng bắt đầu bb từ phía bên kia bàn.
  - Đó chỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ giữa em và Lâm Vĩ Tưởng, nó sẽ không ảnh hưởng đến bản chất mối quan hệ của chúng em chút nào, hơn nữa em và cậu ấy đã yêu nhau bốn năm, cậu ấy chỉ là ngu ngốc nên mới hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy. Cậu ấy nhất định phải thích em, còn em..."
  Nói đến đây, Lưu Thanh Tùng không chịu nổi mùi rượu, lại ợ lên.
  - Em... em nhất định cũng thích cậu ấy...
  Mẹ kiếp, cùng tên này ăn cơm chắc chết trước mất... Kim Thái Tương không nói lời nào cầm đũa nhét thịt vào miệng.
  Như đang nhai sáp vậy.
  - Anh Tệ, anh thật sự làm em rất thất vọng. Ở Trung Quốc có câu nói xưa, thà phá mười toà thành còn hơn hủy hoại hôn nhân một nhà. Dù sao anh cũng là con rể của Trung Quốc. Về hỏi chị dâu, luâth pháp giải thích cho anh, tư tưởng của anh rất nguy hiểm, nếu không phải em kiên quyết, tối nay em đã chia tay Lâm Vĩ Tường như anh nói rồi.
  (* Phá huỷ hôn nhân của người khác là sự việc tệ hại khủng khiếp. Huỷ hôn nhân một nhà là huỷ đi hạnh phúc cả 3 đời. Cha mẹ ly tâm, vợ chồng ly tán, con cái rành buộc, những sai lầm trong đó không thể nào bù đắp được)
  Sẽ không, anh Mã kể rằng cậu đã khóc với anh ấy mấy lần, mỗi lần trở về, Lâm Vĩ Tường đều dỗ dành cậu rồi sau đó mọi chuyện như không có chuyện gì xảy ra.
  Nhưng những người uống rượu không thể tranh cãi thắng, nghĩ đến đây, Kim Thái Tương vẫn trịnh trọng cầm chai lên.
  - Anh sai rồi... Anh không nên nói như vậy. Anh trai đây chúc hai đứa trăm năm chung sống hạnh phúc, mọi điều tốt đẹp nhất và sớm sinh được đứa con trai quý giá.
  Kim Thái Tương không muốn tranh cãi với kẻ ngốc, anh đã thừa nhận lỗi lầm của mình với thái độ rất chân thành, lấy điện thoại di động ra và nói:
  - Chị dâu của anh đang đến đón anh rồi. Đi cùng không? Đã muộn rồi và đã đến lúc phải quay lại căn cứ.
  Khi nghe tin Lưu Thanh Tùng đồng ý trở lại căn cứ, anh vui mừng và xua tay.
  - Không, không, đi đi, em kêu Lâm Vĩ Tường tới đón.
  Hơ hơ, ai mà không phải là người đàn ông của gia đình!
  Sau khi uống rượu, trái tim của Lưu Thanh Tùng nhói lên, cậu hoàn toàn quên mất rằng mình đã khóc với Lâm Vĩ Tường hai tiếng trước và hét lên " Chia tay, thằng cặn bã, tao không muốn mày nữa ..."
  Thằng này này thực sự thích nó.
  Kim Thái Tương nhìn cậu đáng thương, tự hỏi liệu ném cậu ở lại đây một mình có tàn nhẫn không.
  Không dám lơ ​​là, Kim Thái Tương đảm bảo rằng Lưu Thanh Tùng phải tỉnh táo, có thể tự mình đi lại trước rồi mới dám nắm tay vợ lặng lẽ rời đi.
  Tôi, Kim Thái Tương, một ngày nào đó cũng sẽ ăn thức ăn cho chó của người khác.
 
  6.
   - Alo.
    Lưu Thanh Tùng bắt chước giọng điệu của biểu tượng cảm xúc mà cậu vừa nhìn thấy và nói với Lâm Vĩ Tường ở đầu bên kia của điện thoại.
  - Mấy đứa kia về hết rồi sao mày vẫn chưa đến đón tao...
  - Quay lại đi, đồ ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net