America ED

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Việt Nam đang làm việc trên đồng lúa, cô ngừng tay và nhìn xung quanh. Đã một tuần trôi qua kể từ khi chuyến đi kết thúc và mọi người đã quay trở về đất nước của họ. Việt Nam kéo chiếc nón lá xuống, cô vẫn chưa quen với việc không khí xung quanh trở nên yên tĩnh đến buồn chán thế này. Nhưng có một lý do chính. Mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh hẳn.

"Việt Nam!" – một chàng trai tóc vàng lao tới ôm chầm Việt Nam. Anh vùi mặt vào cổ cô. "Anh thấy chán quá, chơi cùng anh đi."

Việt Nam đẩy anh ra. "Thôi ngay cho tôi, anh không phải cứ thích là nhào đến ôm tôi như thế đâu!"

"Tại sao?"

"Còn phải hỏi à?" – Cô thở dài – "Mọi người đã trở về hết rồi, sao anh còn ở lại đây?"

America ngồi xuống trước mặt cô và nháy mắt tinh nghịch. "Bởi vì anh biết em không muốn anh rời đi."

Việt Nam chỉ liếc anh ta một cái. "...phải rồi, anh có thể về được rồi đấy, anh đang làm phiền tôi làm việc." Việt Nam trồng tiếp một hàng khác.

America đứng dậy, bám theo cô. "Ohhhh", America dài giọng, "ý em là anh đang khiến em mất tập trung hả? Đó hẳn là vì em thích anh."

"Ugh."

"Anh sẽ chờ em ở nhà. Anh mong đến bữa tối lắm nhá!" – America vẫy tay và trước khi rời đi, anh nhanh như cắt hôn lên má cô. Việt Nam bắt đầu lau lau má khi cô lườm một cái sắc lẻm vào bóng lưng của chàng trai tóc vàng. Nhưng nếu ai đó nhìn kĩ sẽ thấy hai má cô ửng hồng và thật ra cô đang chạm vào má mình rất khẽ.

--------------------------------------------

Bữa tối, Việt Nam ngồi đối diện với America và ăn một cách lặng lẽ. Cô đang tự hỏi liệu khi nào chàng trai tóc vàng sẽ trở về nhà, kể từ khi anh ta đến đây, công việc của cô đã bị chậm lại một tuần và chưa khi nào việc chuẩn bị bữa tối lại tốn nhiều thời gian đến vậy. Suy nghĩ của cô bị chặn lại giữa chừng khi một đôi đũa gắp miếng thịt giơ lên trước mặt cô.

"Nói ahhh nào ~"

Việt Nam liếc mắt nhìn, America đang định bón thịt cho cô – và anh đang mỉm cười rất chi là đểu giả.

"Không." – cô quay đầu đi.

America không bận tâm lắm vì điều đó, anh bỏ tọt miếng thịt vào miệng và nhai nó một cách vui vẻ.

"Này Việt Nam, không phải chúng ta trông rất giống một đôi vợ chồng sao? Chúng ta đang ở chung một nhà và cùng ăn bữa tối với —"

Câu nói của anh bị cắt ngang giữa chừng khi Việt Nam dúi một miếng thịt khác vào miệng anh.

"Trật tự và ăn tiếp đi." – Việt Nam ra lệnh và tiếp tục dùng bữa. America hạnh phúc thưởng thức miếng thịt như thể đó là cao lương mỹ vị, nếu anh không bón cho cô ấy thì đã có cô ấy bón cho anh, thế là được rồi.

Việt Nam quay về phòng ngủ ngay sau bữa tối trong khi America đi tắm. Cô cảm thấy rất mệt và dần chìm vào giấc ngủ cho tới khi lờ mờ nhận ra có ai đó lẻn vào phòng mình, à không, giường mình.

"America! Anh nghĩ là mình đang làm trò gì vậy hả?"

"Tất nhiên là lên giường. Em không biết là trèo lên giường đắp chăn ngay sau khi tắm sẽ ấm lắm à?" – America thở dài.

"Nhưng tại sao anh lại trèo lên giường của tôi? Tôi đã chuẩn bị cho anh một chiếc võng ở phòng khác rồi còn gì?"

"Cơ mà anh không thích, tưởng như sắp ngã đến nơi rồi ý." – America lầm bầm, xích lại gần hơn với cô – "và em thì ấm ơi là ấm."

"Dừng lại đi America!" – Việt Nam kêu lên, cố gắng đẩy anh ra – "Chân anh lạnh!"

"Ừm." – là tất cả những gì America còn thốt ra được trước khi kéo Việt Nam vào hõm cổ của mình và chìm vào giấc ngủ. Trái tim cô đập loạn hết cả lên nhưng America đã ngủ say như chết rồi.

-------------------------------------------

Sáng hôm sau, Việt Nam dậy sớm và ra đồng làm việc. Cô chẳng ngủ được là bao. Vì America nhảy lên giường cô ngay sau khi tắm, cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm rõ ràng và đầy nam tính. Làm sao cô có thể ngủ khi mà có một chàng trai nằm ngay sát cạnh như vậy cơ chứ. Ra đến ruộng, mọi thứ còn tồi tệ hơn. Thành quả sau nguyên một ngày vất vả đã bị phá hỏng hoàn toàn bởi một đám chó hoang. Đấy là còn chưa kể trời hôm nay còn nóng hơn mọi khi, nhiệt bốc lên cộng với cái đầu lùng bùng vì thiếu ngủ khiến Việt Nam như thể sắp phát điên đến nơi.

Cô vừa càu nhàu vừa dọn dẹp lại đống mạ ngả rạp trên ruộng, mọi chuyện dường như trở nên đen đủi hơn kể từ khi America quyết định ở lại. Việt Nam ném tất cả sự bực bội của mình vào America – còn anh thì lại chọn đúng lúc này mà mò đến thăm cô.

"Hey Việt Nam, anh đang chán mà trời thì lại nóng nữa, chơi với anh đi!" – America tung tẩy chạy tới ôm Việt Nam như thường lệ, nhưng cô ấy – cứ như kiểu dùng hết sức bình sinh mà đẩy anh ra vậy – America ngã nhào xuống đất.

"Việt Nam?" – America chết sốc.

"Anh có thôi đi được không?" – Việt Nam rít lên – "Từ lúc anh quyết định ở lại đây chẳng thứ gì diễn ra ổn thỏa cả và công việc của tôi đã bị chậm lại cả tuần rồi! Sao anh không xách vali lên và về nhà đi?"

Việt Nam quăng chiếc nón lá của mình đi và giận giữ trở về nhà. "Anh xin lỗi..." – America thì thầm. Việt Nam nghe thấy nhưng cô quá bực tức để quan tâm đến nó. Ngay khi trở về nhà, cô vội vã tắm rửa và đi thẳng về phòng ngủ, không thèm bận tâm đến việc chuẩn bị bữa tối cho America.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy và ngạc nhiên khi thấy America không tìm cách lẻn vào phòng mình như mấy hôm trước. Dạo một vòng quanh nhà, cô cũng không hề tìm thấy anh ta.

Việt Nam đi vào thị trấn gần đó, hỏi thăm người dân xung quanh liệu ai đó có gặp America. Anh thường tới nói chuyện với người dân và chơi đùa cùng tụi trẻ con mỗi khi cô bận rộn ngoài cánh đồng. Trái tim của cô bắt đầu đập mạnh khi cô tiến về phía sân bay. Có lẽ nào anh ta đã thực sự trở về nhà? Việt Nam bắt đầu lắc lắc đầu, tại sao cô phải vội vã như vậy, chẳng phải chính cô mong anh ta nên rời đi hay sao?

Chạy vào sân bay, Việt Nam hướng thẳng tới quầy tiếp tân. "Xin lỗi, chuyến bay tới Mỹ cất cánh lúc mấy giờ?"

"Ồ, tôi rất tiếc nhưng chuyến cuối cùng vừa cất cánh và sẽ không còn thêm chuyến nào nữa cho tới hết hôm nay. Vừa có một cơn bão hình thành và tình hình thời tiết không được ổn định lắm." – nhân viên tiếp tân trả lời.

"Cảm ơn..." – Việt Nam không biết làm gì hơn, cô ngây người nhìn sảnh lớn chật ních người trước khi quay trở về nhà. Vừa bước đi, Việt Nam vừa suy nghĩ. Tất cả là tại America, cô không thể phớt lờ anh khi anh đòi được ở lại giúp cô làm việc và chuyện nấu ăn cho hai người sẽ không tốn thời gian. Nhưng sự thật thì sao, mỗi bữa tối cô đều tốn công chuẩn bị sao cho mọi thứ phải thật vừa miệng và ngon mắt. Thành thật thì, cô thích có America ở bên mình.

Việt Nam ngẩng lên nhìn xung quanh, trời đã bắt đầu tối. Tầm nhìn của cô hơi nhòe đi. Khẽ chạm tay lên má, cảm giác ướt rượt nơi đầu ngón tay tố cáo chủ nhân của nó đang rơi lệ. Cô ngồi thụp xuống, giấu khuôn mặt của mình sau đầu gối và cố không để những tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra. Khi đôi mắt nhắm lại, nụ cười rạng rỡ của America chầm chậm hiện lên trong tâm trí cô.

"Nó...yên tĩnh quá..." – Việt Nam bật khóc.

"America anh là đồ ngốc!" – cô khẽ mắng

"Lần này anh đã làm gì cơ chứ?" – cô ngỡ ngàng quay người lại và bắt gặp America đang đội chiếc nón lá, quần áo của anh dính đầy bùn đất. Chiếc áo khoác của anh buộc chặt quanh hông, và dù America có đang mặc một cái áo thun đen cổ chữ V thì cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi thi nhau chảy ra thấm ướt nó. Thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào mình, America đưa tay gãi đầu ngại ngùng.

"Anh đã làm việc ở ruộng cả ngày hôm nay để bù đắp cho em, anh đã ra ngoài và ăn tiệm luôn nên em không cần phải chuẩn bị bữa tối cho anh đâu." – anh giơ một chiếc túi lên, mỉm cười – "thấy chưa, anh còn mua luôn cả phần của em rồi này."

Việt Nam lao tới ôm America khiến anh chàng ngạc nhiên, làm rớt luôn túi đồ ăn.

"Đồ ngốc... tôi còn tưởng anh bỏ đi rồi..." – cô lẩm bẩm.

America mất một lúc bối rối, anh nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má cô. Anh mỉm cười, đôi mắt xanh biển vẫn lấp lánh ngay cả trong bóng tối, "Đó là lý do em khóc sao?"

Việt Nam chỉ vùi đầu vào ngực anh thay cho câu trả lời. America mở rộng mắt, nhưng anh nhanh chóng nhếch cười ranh mãnh. "Ồ, vậy ra em nhớ anh."

Cô bắt mình rời khỏi vòng tay America ngay lập tức, mặt cô nóng đến nỗi nước mắt giàn dụa vài giây trước đã bốc hơi mất tiêu. "KHÔNG!"

America dang tay ôm cô vào lòng. "Em có nhớ anh." Mỉm cười dịu dàng, anh nâng cằm cô lên để cô có thể nhìn vào mắt anh. "Đừng lo, anh sẽ không bao giờ rời xa em, kể cả em có thấy anh phiền phức đến mức nào đi chăng nữa – trừ khi em tự tay giết anh."

Và anh cúi xuống, ngọt ngào hôn cô. Chỉ trong giây lát thôi nhưng nó cũng đã đánh cắp đi hơi thở của Việt Nam.

"Vậy," – America nở nụ cười quyến rũ nhất của mình – "giờ thì em thích anh rồi chứ?"

"Một chút." – Việt Nam lầm bầm, cúi mặt xuống.

America không hề hài lòng với câu trả lời đó. Anh kéo cô gần hơn cho những nụ hôn không ngừng.

"Thế thì *hôn* anh sẽ *hôn* khiến *hôn* em *hôn* phải lòng *hôn* anh *hôn* say đắm *hôn* em sẽ cực kì thèm muốn nó nữa cho xem" – America nói giữa những nụ hôn.

Việt Nam chỉ có thể đứng đó trong ngạc nhiên tột độ. America có nụ cười của một thiên thần nhưng ẩn sau đó là tâm hồn của một ác quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net