Romano Ending

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao mấy cái ED nó lại dễ thương dư thế lày (♥♥,) Romano của chúng ta ~~~

P/S: tại sao lại ko có cái fan art nào của Spain và Việt – chan kiểu như này nhỉ (╥﹏╥) Bé Alejandro của tôi..

----------------------------------------------------

Romano đang dựa người vào một bức tường, thở từng tiếng nặng nhọc. Chuyện này với anh thật quá khó khăn, anh không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Việt Nam đã rời đi lấy cho anh chút nước. Sau tour du lịch, Việt Nam thường xuyên đến thăm anh hơn. Cô ấy nói mình chỉ muốn dành nhiều thời gian với anh hơn, nhưng Romano dám chắc cô ấy tới đây để giám sát và kiểm tra xem anh có còn chửi thề hay không *Romano, anh bao nhiêu tuổi rồi*

"Đây, Romano." – Việt Nam đưa cho anh một ly nước.

"Cảm ơn cô." – Romano run rẩy nhận lấy. Khi Việt Nam ngồi xuống, anh để ý thấy cô ngồi hơi gần mình, và thế là Romano ngây thơ của chúng ta sặc nước. Việt Nam vỗ nhẹ vào lưng anh, mặt Romano giờ phải đỏ gấp đôi cà chua chín. Anh vẫn chưa quen với những cử chỉ đụng chạm của Việt Nam. Romano giống như một cậu trai trung học mới biết yêu lần đầu. Dẫu cho Việt Nam đến đây không phải chỉ một hai lần, nhưng anh vẫn không tài nào kiểm soát được nhịp tim lẫn những cơn đỏ mặt không ngớt. Anh vội vã lùi lại và đưa tay lên che miệng ho.

"Romano," – Việt Nam chau mày – "anh chắc là mình không sao chứ, anh có vẻ không khá hơn so với lần trước tôi đến đây. Mặt anh lúc nào cũng đỏ ửng, anh còn đổ cả mồ hôi lạnh nữa."

"Tôi vẫn ổn." – Romano xua tay.

Việt Nam nhoài người sang nắm lấy tay anh. "Đừng có nói dối tôi, tình trạng của anh đâu hề được cải thiện, anh phải đến khám bác sỹ thôi Romano, chuyện này có thể trở nên nghiêm trọng đấy."

Romano hít một hơi thật sâu, có lẽ đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để bày tỏ với cô ấy tình cảm của anh. "Cô nói đúng, Việt Nam. Tôi không ổn chút nào." Anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Tôi đang bị ốm, tôi ye—"

Và ngay lúc ấy, một gã chết tiệt nào đó từ tầng hai hắt nước xuống trúng người Romano. Anh lắc đầu điên cuồng, cố gắng ngăn bản thân lại khỏi thôi thúc muốn giết người.

"SHHHHHHhhhhhtomato..." – Romano thở hồng hộc, điều này thực sự đang đẩy anh tới giới hạn. Thật nhọ cho Romano, tất cả những chuyện xui xẻo dường như kéo đến cùng lúc mỗi khi Việt Nam ở gần anh. Cứ như Chúa đang trêu chọc anh vậy. Ngước nhìn bầu trời với đôi mắt ngùn ngụt lửa giận, Romano lẩm bẩm, "Ông đang vui lắm có phải không?"

"Romano." – Việt Nam lo lắng hỏi – "Anh vừa nói mình bị bệnh?"

"E hèm, đúng vậy." – Romano hắng giọng – "sự thật là tôi..."

Lần này là một cậu nhóc chạy tới va vào bụng Romano. Anh cúi người, ôm bụng quằn quại còn thằng bé đã chạy đi mất. Nhưng nó vẫn không quên ngoái lại và lè lưỡi với Romano.

"Youuuu SONNOVA B –", thoáng liếc thấy Việt Nam đang nhìn mình thắc mắc, anh thở dài – "-eautiful lady."

T/N: đoạn này để nguyên thì hay hơn *căn bản mình cũng ứ biết dịch thế nào cho phải* Cái Sonnova B- nguyên văn là Son of a bitch. Anh nhà đã nhanh trí đổi sang beautiful lady a.k.a quý cô xinh đẹp.

"Cậu thật sự nghĩ vậy sao?" – một người phụ nữ đứng tuổi với khuôn mặt trát hàng tấn phấn đỏ mặt hỏi – "Thật là một chàng trai tốt bụng, nhưng tiếc quá, tôi đã kết hôn rồi." Bà ấy nháy mắt và vỗ nhẹ lên má anh. Romano chỉ có thể đứng đó với cái cằm chắc đã chạm sàn.

"Wow Romano, tôi không biết bà ấy là tuýp phụ nữ của anh đấy." – Việt Nam bật cười khúc khích.

"Không, người con gái duy nhất mà tôi thích là e-" – sau bao nhiêu nỗ lực mới có thể nói ra thì Romano đột nhiên dừng lại khi nhận thấy khuôn mặt họ gần nhau đến mức nào. Anh vội lùi lại và ngã ngửa ra sau. "Oh crayons."

T/N: Ý anh ấy là "Oh crap"

Việt Nam cúi xuống, chìa tay cho Romano nắm lấy, cô bắt đầu thực sự lo lắng. "Romano, anh có cần giúp gì không?" Cô không để ý lắm nhưng cái cách mà cô khẽ nghiêng đầu chờ đợi anh trả lời khiến Romano liên tưởng tới một chú cún con và mọi bực bội của anh ngay tức khắc tan biến. Mặc dù có bao nhiêu chuyện đã xảy ra, khiêu khích sự nhẫn nại của anh khi Việt Nam đến đây nhưng chính cô cũng là người khiến anh cảm thấy bình yên nhất.

Tâm trạng bức bối biến mất, Romano cuối cùng cũng có thể thật lòng bật cười với cô, "Không, tôi ổn mà. Chỉ hơi vụng về xíu thôi." Lục tục đứng dậy, anh không nhìn ra được có những tầng hồng lấp ló trên gò má cô. Phủi sạch bụi bẩn bám trên áo khoác, Romano tươi cười đề nghị. "Ừm, chúng ta đi ăn gì đó đi, và tốt nhất là ngồi ở bên trong."

Việt Nam chỉ biết gật đầu. Cô chưa từng thấy một Romano như vậy, bình thường cô chỉ nhìn thấy một Romano nóng nẩy và bộp chộp. Mải nghĩ, Việt Nam va phải một người đàn ông đang đi ngược chiều. Cô lảo đảo lùi lại nhưng may mắn là Romano đã đỡ được cô.

"Đi đứng phải nhìn cho cẩn thận chứ." – người đàn ông lườm cô sắc lẻm.

Romano trừng mắt nhìn lại hắn ta, nổi cáu. Anh đang định gọi hắn ta đứng lại thì cảm giác ánh mắt cô đang hướng về phía mình. "Cô không sao chứ?" – Romano ngay tức khắc dời sự chú ý về Việt Nam. Anh quá lo lắng cho cô mà quên mất mình vẫn còn đang vòng tay ngang eo cô. Nhưng Việt Nam thì để ý.

"Tôi ổn." – cô cố gắng hành động bình thường nhất có thể khi rời khỏi vòng tay anh. Tiếp tục đi sau Romano, cô bắt đầu suy nghĩ về sự thay đổi của anh trong mắt cô. Romano thấy Việt Nam im lặng suốt nên anh quay lại nhìn, đảm bảo rằng cô vẫn còn ở đó. Vừa hay chạm phải ánh mắt anh, cô lúng túng quay mặt sang phía khác, nhưng trong đầu Romano, một câu hỏi to đùng đột ngột hiện lên. Có phải cô ấy đang đợi anh lỡ miệng không?

Sau khi chọn được bàn, Romano nhìn chằm chằm vào cái thực đơn trên tay, cố gắng thu hết can đảm để có thể nói với Việt Nam rằng anh thích cô. Cơ mà thật khó làm sao khi nhà hàng hôm nay lại toàn những cặp đôi đang ôm ấp và trao nhau những nụ hôn bí mật có, mà công khai cũng có. Vài phút sau, anh gồng người sẵn sàng và nhìn thẳng về phía bên kia bàn, nơi Việt Nam đang ngồi. Lại thêm lần nữa cô ấy chăm chú nhìn anh, và nó nhắc nhở anh rằng – cô ấy có mặt ở đây chỉ để chắc chắn rằng anh sẽ không chửi thề. Nó vừa khiến anh nản lòng, chút xíu thôi, nhưng cũng vừa là một động lực giúp anh có thêm quyết tâm.

"Việt Nam," – Romano cất giọng chắc nịch – "Tôi biết em chỉ đến đây để giám sát tôi sẽ không chửi thề."

Việt Nam thực sự bị sốc với suy nghĩ đó. "Gì cơ?"

Romano giơ bàn tay lên, "Nhưng tôi vẫn phải nói với em điều này. Lý do tôi luôn cư xử như một tên ngốc xung quanh em là vì tôi thích em."

"Sao cơ?" – Việt Nam lặp lại, đỏ mặt.

Romano hạ mắt nhìn xuống mặt bàn, gương mặt nóng rần. "Cho nên, kể cả khi em chỉ ở đây để chắc chắn rằng tôi không chửi thề thì, nếu tôi không chửi thề trước mặt em nữa, em vẫn sẽ ở lại với tôi chứ?"

Hai người rơi vào im lặng. Khi Romano định nói thêm gì đó để phá vỡ sự ngột ngạt này, một người bồi bàn đi ngang qua và sơ ý làm đổ tách cà phê nóng vào người anh. Lần này thì Romano không thể tự làm bản thân nguôi giận được nữa, "KHỐN N—"

Nhưng ai đó đã chặn nó lại giùm anh. Romano hoàn toàn á khẩu khi Việt Nam nhoài người sang hôn anh để ngăn anh chửi thề. Cô mỉm cười dịu dàng.

"Xem ra anh đang gặp vài rắc rối ở đây, tôi đoán mình phải ở bên cạnh để giúp đỡ anh rồi."

"Holy sh—"

Yeah baby, you're a freaking lucky guy (¬‿¬)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net