CHƯƠNG 114:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Úc nhíu mày, bỗng dưng buông tay ra.

Địch Tinh Thần vội vàng bò dậy, nắm lấy cổ tay hắn nhìn, sau đó lại nhìn đầu của Bùi Úc, hỏi: "Anh bị ngã ở đâu?"

Ngay lúc này Hồ Anh cũng chạy tới: "Hai người không sao đó chứ?"

Bởi vì ba người đều đi giày trượt băng, Hồ Anh và Địch Tinh Thần phải liên thủ mới nâng được Bùi Úc đứng dậy.

"Không phải em bị ngã, có lẽ anh ấy bị ngã rồi." Địch Tinh Thần nói: "Kỳ thật anh không cần bảo vệ cho em, em biết trượt băng, đều biết cách tự bảo vệ bản thân khi ngã."

Hai người đỡ Bùi Úc quay lại lối vào, đám người Hoắc Thành và Nghiêm Chấp lập tứ quan tâm vây tới.

"Không sao chứ?"

"Đang đứng tại sao lại bị ngã rồi?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.

Bùi Úc nói: "Là tôi không cẩn thận liên lụy em ấy."

"Cũng may các cậu đều mang theo dụng cụ bảo hộ." Hoắc Thành nói.

Sau khi phục hồi tinh thần, Địch Tinh Thần lại đột nhiên quẫn bách.

Trên thực tế Bùi Úc nói rất nhẹ.

Nhưng cậu đều nghe thấy.

Hắn cư nhiên bí mật nói thích cậu.

Nói thực nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng nóng bỏng.

"Mặt sàn sân trượt băng tương đối cứng." Hồ Anh nói: "Anh thật sự không có chuyện gì đấy chứ?"

"Khống ao." Bùi Úc nói rồi liếc mắt nhìn Địch Tinh Thần: "Em không sao chứ?'

Địch Tinh Thần mím môi lắc đầu, bị Bùi Úc hỏi trước mặt nhiều người như vậy, tim cậu nhanh chóng gia tốc.

Cảm giác như đang âm thầm tư thông(1) ở trước mặt mọi người, đặc biệt là ở trước mặt nhóm tình địch.

(1)Âm thầm tư thông 暗通款曲: Để che giấu người khác, giao tiếp và liên lạc một cách riêng tư.

Cậu đưa mắt nhìn Bùi Úc, mím chặt môi dưới, trên mặt nóng hầm hập. Bỗng nhiên có người đem áo khoác lên người cậu, cậu quay đầu lại nhìn, thế nhưng là Đoan Nghệ Hoa.

Đoan Nghệ Hoa nhìn cậu, ánh mắt né tránh sau đó đưa áo khoác cho Hồ Anh và Bùi Úc.

Bọn họ đang uống trà bên cạnh khu nghỉ ngơi, Hồ Anh hỏi: "Các anh hẹn xong rồi sao? Ý tôi nói là hẹn hò."

Địch Tinh Thần liền nhìn về phía Nghiêm Chấp.

"Nghiêm Chấp và Tinh Thần còn chưa hẹn hò." Hoắc Thành nhàn nhạt nói.

"Vậy mau đi đi." Hồ Anh nói: "Đợi lát nữa còn thời gian thì chúng ta tụ tập."

"Các cậu muốn đi đâu, xa không?" Hoắc Thành hỏi Nghiêm Chấp.

"Có chút xa, bọn tôi sẽ cố gắng quay về sớm." Nghiêm Chấp nói: "Chẳng phải lát nữa còn có lễ hội âm nhạc sao, các anh có thể đi xem trước."

"Chắc có lẽ hơn 6 giờ hai người sẽ trở lại đi?" Hoắc Thành giả bộ không để ý nói.

Nghiêm Chấp liếc mắt nhìn Hoắc Thành, Hoắc Thành liền nở nụ cười.

"Không sai biệt lắm." Nghiêm Chấp nói.

Hoắc Thành nói: "Khoảng 7 giờ thì lễ hội kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm tối."

"Lễ hội sắp bắt đầu rồi, không phải đã nói 5 giờ sẽ bắt đầu sao?" Địch Tinh Thần nói.

"Chốc nữa bọn tôi sẽ qua đó." Hoắc Thành nói: "Hai người mau đi đi, đi sớm về sớm."

"Vậy chúng ta đi thôi." Địch Tinh Thần nói.

Mọi người nhìn theo hai người bọn họ ra ngoài, Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần không đi sát vào nhau, thoạt nhìn cũng không quá thân mật, nhưng có lẽ bởi vì mọi người đều biết hai người đó đi hẹn hò, lại chỉ có hai người, cho nên tâm tình mọi người đều có chút phức tạp, một lúc lâu vẫn chưa có nói lời nào.

Hồ Anh đáng sợ, Hoắc Thành đáng sợ, Bùi Úc cũng đánh sợ, nhưng xét cho cùng, bọn họ đều coi Nghiêm Chấp là đối thủ mạnh nhất.

Đặc biệt là Bùi Úc.

Cũng không biết lần này Nghiêm Chấp sẽ làm cái gì, sẽ dẫn Địch Tinh Thần đi đâu.

Cũng may lần này chỉ có một tiếng mà thôi, nếu là một ngày một đêm, phỏng chừng hắn sẽ ăn không vào ngủ không ngon.

Thời điểm tình yêu còn chưa xác định, chính là thời điểm tra tấn người nhất, mà luyến tống cho mọi người cơ hội theo đuổi bình đẳng, loại hẹn hò thường xuyên này, ngược lại sẽ tăng độ khó chịu cho mọi người.

Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần ra khỏi sân trượt băng, hình như bên ngoài càng nhiều người hơn rồi, thành từng nhóm từng nhóm tiến vào công viên điêu khắc.

"Thật nhiều người." Địch Tinh Thần nói.

"Tôi dẫn em đến chỗ nơi ít người." Nghiêm Chấp nói.

Nghiêm Chấp mang cậu đến chỗ xe của tổ chương trình, Địch Tinh Thần hỏi: "Phải lái xe sao?"

"Ừm."

Địch Tinh Thần liền ngồi lên ghế phụ.

Nghiêm Chấp cài chắc đai an toàn, khởi động xe. Chờ đến khúc quanh mới thoát khỏi dòng xe cổ tấp nập, Nghiêm Chấp mời cười nói: "Lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng có buổi hẹn hò đều tiên với em."

Lời anh nói rất xúc động.

Kỳ thật không chỉ là lần đầu hẹn hò của hai người bọn họ, cũng là lần đầu tiên bọn họ ở riêng sau khi tâm ý anh được sáng tỏ.

Thời gian của luyến tống quá ngắn, người lại nhiều cho nên mỗi người bọn họ đều quý trọng cơ hội hẹn hò.

Địch Tinh Thần nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, mím môi kéo khẩu trang xuống.

Loại hẹn hò liên tiếp nào tạo áp lực không nhỏ cho cậu, giống như giây trước Bùi Úc còn đứng ở trước mặt cậu nói thích cậu, giây sau đã ngồi lên một chiếc xe cùng Nghiêm Chấp. Trước kia khi cậu xem luyến tống, có đôi khi vài nam khách mời theo đuổi một nữ khách mời, nữ khách mời khó xử đến khóc, không có biện pháp lựa chọn, có vài người xem còn mắng nữ khách mời hải vương có tâm cơ, hiện tại cậu chính là bên liên quan có thể đường đường hoàng hoàng vì các khách mời nữ nói một câu: Áp lực thật sự quá lớn! Nỗi khổ của vạn nhân mê chỉ có chính mình biết.

Đối xử bình đẳng cũng không được, có thiên vị cũng không đúng, mặc kệ mình thích hay không thích, biểu hiện đều phải khéo léo, sự xấu hổ trong đó cũng chỉ có bản thân khắc phục được.

Có lẽ cậu cần một chút thời gian mới có thể bình phục được, sau đó lại lao vào một cuộc hẹn hò khác.

Thí dụ như hiện tại cậu đang ngồi trong xe Nghiêm Chấp, nghĩ về ban nãy Bùi Úc mới tỏ tình cậu.

Cậu cảm giác cú ngã ban nãy của Bùi Úc hình như rất nặng, có phải nên đi bệnh viện kiểm tra một chút không?

"Mệt à?" Nghiêm Chấp đột nhiên hỏi.

Địch Tinh Thần nghĩ vạn nhất Nghiêm Chấp cũng sắp xếp các loại vận động hoặc là nhà ma gì đó tương đối tiêu hao thể lực, nếu cậu nói mệt chẳng phải sẽ khiến Nghiêm Chấp khó xử.

Cậu liền nói: "Vẫn ổn, không mệt."

Mấy người Hồ Anh ở sân trượt băng uống trà xong cũng rời đi, bọn họ dự định đến công viên điêu khắc xem lễ hội âm nhạc, vừa mới ra liền nghe thấy tiếng hoan hô, lễ hội âm nhạc đã bắt đầu rồi.

Bời vì quá nhiều người, cổng phía tây bị kẹt xe, bọn họ xuyên qua dòng xe cộ, Bùi Úc giơ tay nhìn thử, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Hoắc Thành thấy liền hỏi: "Tay còn rất đau à?"

Bùi Úc nói: "Có chút."

Thời điểm vừa bị vấp ngã vẫn còn tốt, lúc uống nước hắn mới cảm giác càng lúc càng đau.

Hắn không muốn ảnh hưởng hẹn hẹn của Nghiêm Chấp cho nên nhẫn nhịn.

Hoắc Thành nắm cổ tay hắn nhìn thử, mu bàn tay Bùi Úc bị sưng lên rồi.

"Vết thương của cậu có chút nặng."

Đoan Nghệ Hoa nhìn sang nói: "Nếu không đi bệnh viện kiểm tra thử đi."

"Tôi đi cùng cậu ấy. Mấy người đi xem trước đi." Hoắc Thành nói.

Ngay sau đó Hoắc Thành cản lại một chiếc xe.

Anh cùng Bùi Úc đến bệnh viện gần đó chụp X-quang, may mắn xương tay không bị thương tổn, bác sĩ kê một ít thuốc, Hoắc Thành còn hỏi đi hỏi lại xác nhận một lần nữa, y như cha già.

"Thật sự không có vấn đề gì lớn, nếu ngày mai vẫn không thoải mái, các cậu có thể đến kiểm tra thêm một lần nữa, sau khi bôi thuốc hẳn sẽ không sao nữa." Bá sĩ nói.

Hai người rời khỏi bệnh viện, Hoắc Thành đứng ở ven đường hút thuốc.

"Ở đây cách công viên điêu khắc không xa, chúng ta đi thôi." Hoắc Thành nói đưa một điếu qua, Bùi Úc lắc đầu.

"Từ trước đến nay cậu không hút, hay là quay chương trình mới không hút?" Hoắc Thành hỏi.

"Tôi rất ít khi hút thuốc." Bùi Úc nói: "Anh cũng hút ít thuốc thôi, không tốt."

Sau lưng bị gió lạnh thổi qua, Hoắc Thành lui vài bước nói: "Tôi nghiện thuốc lá, năm nay mới bắt đầu bỏ. Bởi vì quay chương trình này cho nên cũng ít hút, mỗi ngày một hai điếu thôi."

Anh nói xong nhìn về phía Bùi Úc, híp mắt ở trong sương khói nhìn Bùi Úc một lúc, Bùi Úc cả người màu đen, sắc mặt lạnh lùng, gương mặt an tuấn trắng nõn, thoạt nhìn rất "em trai ngoan ngoãn quái gở của đại gia tộc."

Anh rất có nảy sinh địch ý với Bùi Úc giống như Nghiêm Chấp.

Có vẻ như hai ngày nay bọn họ vẫn không có cơ hội nói chuyện.

Trên đường người đến người đi, gió lạnh thổi vù vù, thời điểm này anh đột nhiên nhớ tới Địch Tinh Thần, loại cảm giác người tới người lui này làm anh có chút thương cảm, anh trầm mặc một lúc nói: "Cũng không biết Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần đi đâu."

"Chỉ có một tiếng, cậu ta không có khả năng sẽ lãng phí toàn bộ thời gian ở trên đường, khẳng định sẽ không đi xa." Bùi Úc nói.

Gần đây cũng không có nhiều nơi có thể hẹn hò.

Nghiêm Chấp cũng cảm thấy thời gian một tiếng quá ngắn, khẳng định không thể ra khỏi thành, hơn nữa hành trình tạm thời thay đổi, kế hoạch gấp rút anh chỉ có thể ở trong khoảng thời gian hữu hạn, cố gắng chuẩn bị một lần hẹn hò có ý nghĩa.

Có ý nghĩa, khoảng cách không thể quá xa, hơn nữa Địch Tinh Thần đã hẹn hò hai lần liên tiếp, có lẽ đã tương đối mệt mỏi, cho nên anh chuẩn bị nơi hẹn hò khá an tĩnh. Tốt nhất là ở trong nhà, không sợ bị lạnh.

Anh tìm những nơi gần đó một vòng, cuối cùng tìm được một gian phòng vẽ tranh.

Lúc Địch Tinh Thần thấy Nghiêm Chấp đưa mình đến phòng vẽ tranh có chút ngoài ý muốn.

Phòng vẽ tranh kia nằm ở ngoại ô phía bắc Bắc Thành, xa hơn về phía bắc chính là dãy núi, địa thế rất cao, tầm nhìn dị thường trống trải.

Nghiêm Chấp hỏi: "Em biết vẽ tranh không?"

Địch Tinh Thần lắc đầu: "Không biết."

Bời vì trước đó Nghiêm Chấp đã tới hỏi thăm, chủ tiệm dĩ nhiên nhận ra anh, vui mừng tự mình ra cửa nghênh đón.

Trong phòng vẽ tranh không có một bóng khách nhân, cũng chỉ có bà chủ và con gái. Địch Tinh Thần cởi áo khoác, hỏi: "Anh muốn vẽ tranh à?"

"Tôi muốn vẽ cho em một bức tranh." Nghiêm Chấp nói.

Địch Tinh Thần hỏi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu nói: "Được."

Cậu cũng không biết Nghiêm Chấp còn biết vẽ tranh nữa.

Khách mời của mùa này thật sự tàng long ngọa hổ(2).

(2) Tàng long ngọa hổ 藏龙卧虎: Nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.

"Em ngồi cạnh cửa sổ đi, phong cảnh ở đó rất đẹp."

Địch Tinh Thần gật đầu, ngồi xuống trước cửa sổ sát đất, mới phát hiện trên cửa sổ có đặt một bó hoa sao màu đỏ nhạt.

Chắc không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở đây đi?

"Em phải ngồi thế nào?" Địch Tinh Thần cười nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên được người vẽ chân dung."

Nghiêm Chấp nói: "Em có thể ngồi thế nào cho thoải mái đều được, thời gian hơi eo hẹp, tôi chỉ vẽ người trên."

Bà chủ cầm bàn vẽ tới, nhìn Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thần hướng về phía bà chủ mỉm cười, bà chủ kích động mặt đều đỏ, nhịn không được nói: "Cậu còn đẹp trai hơn trên TV!"

Địch Tinh Thần cười nói: "Cảm ơn ạ."

Bà chủ nhìn Địch Tinh Thần, lại nhìn Nghiêm Chấp, trong lòng càng kích động hơn.

Hai người này lớn lên thật sự quá đẹp trai!

Một người cao cấp cấm dục, một tươi sáng tuấn tú, tưởng tượng đến hai người có khả năng đang yêu đương, cô không khống chế được trái tim mình.

"Tôi không quấy rầy hai người nữa, có yêu cầu gì cứ việc nói."

"Cảm ơn." Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần gần như nói cùng một lúc.

Bà chủ cười đi sang một bên, trời ạ, hai người đều đẹp như vậy, còn cực kỳ lễ phép nữa!

Nghiêm Chấp cầm út, nhìn Địch Tinh Thần một lúc, Địch Tinh Thần bị anh nhìn có hơi xấu hổ. Nghiêm Chấp khẽ cười nói: "Em không cần khẩn trương."

Địch Tinh Thần càng đỏ mặt hơn, nói: "Em sẽ tận lực."

Cậu ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, trước kia khi cậu đi du lịch, ở đó sẽ nhìn thấy người vẽ chân dung, phá họa cho người khác, một bức khoảng năm tệ đến mười tệ, cơ bản ài phút đã có một bức tranh hoàn chỉnh, nếu như Nghiêm Chấp phác họa khẳng định có chút tài năng mới vẽ cậu, chắc chắc cũng không dùng thời gian quá dài.

Nghiêm Chấp cầm bút bắt đầu ở trên bàn vẽ vẽ tranh, bút vẽ cọ xát trên giấy tạo ra tiếng sàn sạt, động tác của anh thoạt nhìn lúc trầm lúc bổng, hẳn là đang đơn giản phác thảo hình dáng. Địch Tinh Thần bỗng nhiên chủ động vươn tay cầm bó hoa sao trên của sổ đặt lên đầu gối.

Nghiêm Chấp hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó khẽ cười, gần đây anh rất ít cười như vậy, mặc chiếc áo len cổ tròn lộ ra cổ áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng trong veo, đôi tay đẹp vô cùng cầm cọ vẽ, thoạt nhìn không giống một tuyển thủ thể thao điện tử, càng giống một nhà nghệ thuật gia hơn, văn nhã phong lưu.

Sau vài phút, Địch Tinh Thần không còn xấu hổ nữa, cậu liếm môi một chút cảm giác có hơi khát.

"Trên bàn có trà." Nghiêm Chấp bỗng nhiên nói.

Trong đầu vẫn còn đang hiện lên hình ảnh Địch Tinh Thần vươn ra đầu lưỡi phấn hồng liếm môi.

"Em có thể động không?" Địch Tinh Thần hỏi.


Nghiêm Chấp nói: "Em cứ động."

Địch Tinh Thần cầm tách trà lên uống hai ngụm.

Sau khi uống xong cậu quay trở lại bộ dáng ban đầu của mình, có đôi khi Nghiêm Chấp sẽ nhìn chằm chằm trên bàn vẽ, có đôi khi vừa vẽ vừa nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sắc bén lại thẳng tắp tựa như có thể nhìn thấu cậu. Lúc bốn mắt giao nhau, Địch Tinh Thần lập tức rũ mắt xuống nhìn bó hoa sao trước mặt cậu.

Thật ra hoa sao cũng có mùi thơm, chỉ là rất nhẹ, nhưng cậu lại đặc biệt thích mùi hương tham đạm này, khiến cậu nhớ tới Nghiêm Chấp từng tặng cho cậu bình nước hoa mà anh tự chế.

Nghiêm Chấp không chỉ biết chơi game, còn biết trượt tuyết, vẽ tranh, còn biết đàn guitar, điều chết nước hoa nữa.

Anh cũng là người ưu tú như mấy người Hoắc Thành, Bùi Úc.

Những cư dân mạng đó đều điên cuồng vì anh, nói anh cái gì cũng biết, kỳ thật cho đến bây giờ Địch Tinh Thần vẫn cảm thấy mình không phải người quá xuất sắc trong số tám khách mời. Bọn họ chỉ là không có cơ hội biểu hiện, không giống như đoạn cậu múa, toàn thế giới đều thấy được.

Công việc thân phận của cậu chiếm được rất nhiều lợi thế. Nhưng giống như Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh bọn họ rõ ràng đều là người ưu tú trong từng lĩnh vực, lại không có thể biểu hiện ra ngoài diễn đạt bằng ngôn ngữ nghe nhìn.

Người quay phim Tiểu Lý của cậu đứng ở sau lưng Nghiêm Chấp, mặc dù camera chiếu về phía cậu nhưng hai mắt nhìn chằm chằm trên bàn vẽ.

Địch Tinh Thần không nhịn được hỏi: "Thế nào, Nghiêm ca vẽ như thế nào?"

"Đợi lát nữa tự cậu xem đi," Sắc mặt Tiểu Lý rất kỳ quái, tựa hồ thực kinh ngạc.

Nghiêm Chấp phác họa lâu hơn so với cậu dự đoán, khoảng nửa giờ trôi qua, Nghiêm Chấp vẫn chưa vẽ xong.

Địch Tinh Thần muốn hỏi lại sợ Nghiêm Chấp sẽ xấu hổ, cậu ngồi yên chỗ kia suy nghĩ, nếu Nghiêm Chấp vẽ rất bình thường, hoặc không giống với người thật, cậu phải phản ứng như thế nào đây?

"Oa, quá giống đi." Như vậy có quá giả trân không.

Khẳng định không thể quá nhạt nhẽo, nhưng nhiệt tình cũng phải có giới hạn, cậu phải diễn sao? Cậu cảm giác mình diễn sẽ rất xấu hổ!

Cậu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Nghiêm Chấp vẻ đẹp hơn so với cậu tửng tượng.

Cuối cùng eo lưng cậu đều có chút mệt mỏi, chậm rãi dựa trên lưng ghế, nước trà trong cốc đều bị thay ba lần liên tiếp, cậu mím môi, thường xuyên liếc mắt nhìn mấy người Nghiêm Chấp.

Bà chủ phòng vẽ cũng bị thu hút tới, đứng sau lưng Nghiêm Chấp xem. Trong phòng vẽ một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt vang lên từ tay Nghiêm Chấp, biểu cảm càng ngày càng chăm chú nghiêm túc.

Đại khái sau hơn bốn mươi phút, Nghiêm Chấp mới buông cái bút trong túi xuống.

Anh dùng rất nhiều than vẽ, ngón tay trắng nõn đều bị nhuộm đen.

"Vẽ xong rồi sao?" Địch Tinh Thần hỏi.

Nghiêm Chấp gật đầu.

Camera lập tức chiếu lên người cậu, Địch Tinh Thần đặt bó hoa sao trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy.

Một giây này áp lực trong cậu có chút lớn.

Cậu nghĩ, mặc kệ Nghiêm Chấp vẽ như thế nào, cậu đều phải lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Nghiêm Chấp lấy bức tranh từ trên bàn vẽ ra đưa cho cậu.

Địch Tinh Thần nhận lấy bức tranh dưới sự theo dõi của hai camera, mím mối nhìn tranh vẽ.

Vừa nhìn cậu lập tức bị dọa sợ ngây người.


Đây thật sự chỉ là phác họa thôi sao???

Rốt cuộc cậu cũng biết vì sao Nghiêm Chấp vẽ lâu như vậy.

Đây là một bức ảnh trắng đen đi!

Nghiêm Chấp sử dụng bìa cứng màu xám, với các điểm cao quang(3) ở mặt tối, phấn viết và than vẽ được sử dụng làm dụng cụ chính, bức tranh thực sự kinh người, ánh sáng và độ lập thể được vẽ cẩn thận, đặc biệt là hai mắt, nhút nhát lại sáng ngời, khóe môi như cười như không, cơ hồ làm cậu nghĩ tới tâm trạng vừa rồi của cậu.

(3) Cao quang 高光: Là một thuật ngữ nghệ thuật, có nghĩa là khi nguồn sáng chiếu vào vật thể rồi phản chiếu vào mắt người thì điểm sáng nhất trên vật thể chính là điểm nhấn. Điểm sáng không phải là ánh sáng, mà là phần sáng nhất của vật thể.

Sự hấp dẫn của bức tránh nằm ở chỗ nó có thể truyền đạt được vẻ đẹp tốt hơn ảnh chụp, Địch Tinh Thần càng nhìn càng nghi ngờ, cậu thật sự đẹp như vậy sao?

Cậu trong bức phác họa đen trắng, dương quang chói lọi.

Dùng màu sắc mộc mạc nhát lại vẽ ra một bức tranh lóa mắt nhất.

Bó hoa sao trong lòng ngực cậu ngược lại được vẽ một cách đơn giản nhất, chỉ là một bóng hoa mờ ảo.

Cậu thật sự bị làm cho cảm động rồi, quá đỗi ngạc nhiên.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Chấp, khâm phục một cách triệt để.

Cậu cũng không biết nói cái gì, chỉ kích động nói: "Anh vẽ thật sự rất đẹp."

Cậu không biết chỉ phác họa thôi đã có thể vẽ ra một bức tranh sống động rất thật như thế.

Ngay cả bà chủ phòng tranh cũng nói: "Trong thời gian ngắn đã có thể vẽ được bức tranh sinh động như vậy, thật sự quá lợi hại."

"Làm phiền ngài đóng khung nó giúp tôi." Nghiêm Chấp nói.

Địch Tinh Thần còn đang chìm trong kích động, hỏi: "Trước kia anh từng học vẽ từ giáo viên chuyên môn sao?"

Giữ bí mật kín mít, đến fans cũng không biết!

"Trước kia tôi từng học vẽ từ cô Trương Phượng. Bà ấy là bạn tốt của mẹ tôi." Nghiêm Chấp nhàn nhạt nói.

"Trương Phượng lão sư?" Bà chủ phòng tranh kinh ngạc hỏi: "Chả trách."

Địch Tinh Thần không biết người này, nhưng từ trong giọng điệu của bà chủ có thể nghe ra bà ấy là một bậc thầy rồi.

Nam nhân có tài hoa chắc chắc sẽ tỏa sáng.

Địch Tinh Thần nhìn Nghiêm Chấp, cảm giác cả người Nghiêm Chấp đều trở nên cao cấp hơn.

Nghiêm Chấp cầm xà phòng chà xát tay, bọt trắng phủ đầy tro chì trên ngón tay, đôi bàn tay này khiến vô số người phải hét chói tai thật sự là một bảo bối, nhưng lại có thể ở trên bàn phím tàn sát tứ phương, cũng có thể yên tĩnh cầm bút vẽ, còn vẽ ra bức tranh kinh người như vậy. Nếu như trong tương lai cảnh này được phát sóng trên TV, không biết Nghiêm Chấp sẽ giết chết bao nhiêu thiếu nữ, sẽ cuồng sát tao nhiêu trái tim người khác.

Bà chủ đóng khung tranh cho bọn họ xong, hai người lại ở trong phòng vẽ tranh chụp một bức ảnh với bà chủ. Lúc này bà chủ đã hoàn toàn không còn rụt rè nữa, lúc cô nhìn Nghiêm Chấp, ánh mắt phát ra ánh sáng sùng bái, trong miệng nói ra lời khen: "Kỹ thuật vẽ tranh của cậu ấy thật sự quá tốt, người tốt nghiệp học viện mỹ thuật cũng không thể so với, đừng nói cấp bậc cao thủ, nhưng thật sự quá ngầu."

Chỉ kém dậm chân kêu lên.

Địch Tinh Thần không hiểu kỹ thuật vẽ tranh, cậu cũng chỉ dùng trực quan của người thưởng để cảm thụ.

Người này đúng thật quá ngầu.

Vẽ xong bức tranh này, thời gian đã vượt quá một tiếng, Nghiêm Chấp cầm bó hoa sao kia lên cùng Địch Tinh Thần rời khỏi phòng vẽ tranh.

Sắc trời đã bắt đầu tối, trên đỉnh núi tuyết phủ ánh hoàng hôn, ánh vàng hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt bọn họ, Địch Tinh Thần lại nhìn bức chân dung trong tay, trong lòng đều bị bức tranh tài hoa này kích động không thôi.

Bức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net