CHƯƠNG 90:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau bọn họ, Đoan Nghệ Hoa, Lâm Thanh Ninh, Hoắc Thành, Ôn Nặc theo thứ tự vượt qua điểm đích, ván trượt xoay trên nền tuyết tạo ra âm thanh xào xạc, để lại những vết xước sâu trên đường trượt tuyết, bốn người nhanh chóng cởi ván trượt trên chân xuống, sau đó xoay người nhảy vào tuyết đọng.

Lớp tuyết kia quá dày, hơn nữa không phải có cảm giác mềm xốp như vừa mới rơi xuống, chân vừa giẫm xuống liền thành một cái lỗ thủng. Muốn rút ra tiếp bước căn bản không dễ dàng, tốn quá nhiều sức, Địch Tinh Thần chỉ đơn giản ngả cả người vào trong tuyết cố gắng bò về phía trước, tuyết trắng dính đầy toàn thân cậu, trên tóc trên quần áo, tất cả đều là tuyết, có chút tuyết đọng rơi vào trong miệng cậu, hòa tan thành nước lạnh nhưng hơi thở cậu lại cực nóng, hơi trắng phả ra từ trong miệng cậu, vừa dùng tay lau tuyết vừa cố sức mà bò.

So với con đường tuyết dài trước mặt, đoạn tuyết vừa rồi xem như nhẹ nhàng chán.

Người xem đều sôi trào, tất cả đều đang hô cố lên.

Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn!

Hồ Anh là người cuối cùng băng qua đích, y trực tiếp ngã vào bên trong tuyết đọng, người còn chưa bò dậy khỏi tuyết đọng, tay y đã tháo ván trượt ra khỏi chân.

"Vãi nồi, các anh từ từ chờ tôi!" Y thở hồng hộc bò dậy, xoay người ấn mình vào trong tuyết.

Hoắc Thành là người nhanh nhất trong số những người đến sau, dáng người anh khá cao, thân thể cường tráng nhất, lợi thế sức lực rất nhanh được hiện ra, nhưng ngoài dự đoán của mọi người nhất chính là người thấp nhất, thể trọng nhẹ nhất là Ôn Nặc cư nhiên chiếm được ưu thế tốt hơn người khác, rất nhanh đã kéo xa khoảng cách với Lâm Thanh Ninh và Đoan Nghệ Hoa.

Lâm Thanh Ninh và Đoan Nghệ Hoa đã có biểu hiện tốt trong màn trượt tuyết, nhưng với tới tuyết đọng cao hơn đầu gối, thể lực không tốt trong hoàn cảnh xấu rất nhanh đã xuất hiện, đặc biệt là Lâm Thanh Ninh, y vốn không phải người thích vận động, giãy giụa bò một lúc, kính bị rơi vào trong tuyết, y mò mẫm một hồi lâu mới lấy được cáu kính, toàn thân trên dưới y đều là tuyết, thân thể vẫn đang run, cả khuôn mặt bị lạnh đến đỏ bừng: "Tổ chương trình thật không phải là người, sao lại dài như vậy chứ!"

"Chúng tôi đặt ra một con số rất đẹp, 520m nha, 520, tôi yêu em!" Nhân viên của tổ chương trình cười nói.

"Yêu cái beep." Hồ Anh bò về phía trước, phát hiện ở cuối cũng có cái lợi, đó chính là những người kia dọn cho cậu một con đường! Tuy rằng không đến mức thành mặt bằng phẳng, nhưng lực cản giảm đi rất nhiều!

Tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả!

Hồ Anh vui vô cùng rất nhanh đã đuổi theo Lâm Thanh Ninh. Lâm Thanh Ninh có chút thở không ra hơi. Y thở hồng hộc gỡ cái mũ trên đầu xuống, mũi đỏ bừng nhìn về phía Hồ Anh.

Hồ Anh nói: "Dù sao cũng chỉ là cái danh đứng thứ nhất, cảm thấy không được thì bỏ đi."

Tuy lời nói như vậy nhưng chính y lại từng chút từng chút bò về phía trước, Lâm Thanh Ninh nhìn y nhịn không được bật cười.

Đoan Nghệ Hoa lắc đầu: "Không được, tôi thật sự không được nữa."

Đám người Quách Băng lúc này cũng đều xuống dưới cả, màn ảnh xuất sắc vừa rồi làm Quách Băng hưng phấn đỏ mặt bừng, hắn giơ loa lên: "Các chàng trai Hồng Lam của chúng ta, mọi người cố lên, hãy nghĩ đến phần thưởng, giành được hạng nhất ngày mai có thể cùng người mình yêu hẹn hò cả ngày, muốn đi đâu thì đi! Muốn làm gì thì làm! Sau khi kết thúc còn có thể ở chung hai đêm!!!!"

Vãi nồi.

Địch Tinh Thần mím môi, cảm giác Quách Băng vừa nói như vậy, Bùi Úc và Nghiêm Chấp tựa hồ lập tức liều mạng!

【 Ha ha ha ha ha ha, các cô nghe thấy Quách đạo vừa nới không! 】

【 Đạo diễn này là ai vậy, tui muốn thành fan của hắn! 】

【 Hắn thật sự biết kiếm chuyện, đạo diễn của các luyến tống khác mau đến học hỏi đi! 】

【 Thật đáng tiếc chúng ta không thể nhìn thấy mặt của các khách mời! 】

【 Trước mắt vẫn là Địch Tinh Thần, Bùi Úc, Nghiêm Chấp đứng đầu! 】

【 Địch Tinh Thần vì sao lại muốn tranh? Thân là vạn nhân mê cậu không nên yên tĩnh làm một con cá mặn chờ lựa chọn sao! 】

【 Nói không chừng Địch Tinh Thần cũng có người mình muốn mời, nam nhân đều muốn mình nắm giữ quyền chủ động! 】

【 Thật sự kích động, có người đoạt cậu ấy, mà cậu ấy lại có người mình muốn cướp! 】

【 Trời ạ, tôi nên ủng hộ ai đây, Nghiêm Chấp, Bùi Úc hay là ủng hộ Địch Tinh Thần?! 】

Sau khi bò được khoảng 200m, Địch Tinh Thần có chút kiệt sức. Bò trong tuyết còn mệt hơn nhiều so với cậu tưởng, sau lưng cậu đều ướt đẫm rồi.

Tổ chương trình độc ác, chỉ muốn xem bộ dáng bọn họ chật vật!

Hai mặt tuyết đọng, tổ chương trình trượt từ từ trên đường đua đã được thiết lập từ trước, bảo đảm biểu tình trên mặt tám khách mời đều được quay rõ ràng. Địch Tinh Thần ngẩng đầu lên thờ ra một hơi dài, giọt mồ hôi theo gương mặt ửng hồng của cậu chảy xuống. Nhưng cậu vừa mới dừng chưa đến một giây đã bị Nghiêm Chấp và Bùi Úc vượt qua, sợ tới mức cậu té ngã lộn nhào nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước.

"Đạo diễn của các anh thiếp lập không công bằng!" Cậu bị khơi dậy khát vọng chiến thắng, thờ hổn hển kêu rên: "Rõ ràng em giành được hạng nhất trượt tuyết rồi!"

Nhưng mà hiện tại đến hạng ba cậu cũng cầm không nổi nữa, bởi vì Hoắc Thành sắp đuổi theo cậu.

"Em liều thật đấy, Địch Tinh Thần." Hoắc Thành thở phì phò hỏi.

Địch Tinh Thần nói: "Em muốn lấy hạng nhất!"

Nghiêm Chấp nghe vậy quay đầu nhìn cậu, kính đều bị làm cho mờ cái gì cũng không nhìn thấy rõ, tóc mái rũ xuống ướt sũng, bởi vì do mồ hôi và tuyết chảy ra cho nên ướt thành từng sợi.

Ngay sau đó anh nghe thấy Hồ Anh hô: "Bùi Úc anh điên rồi!"

Hồ Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Bởi vì trước đó y đã có nghi ngờ đối với việc Bùi Úc thích Địch Tinh Thần, y hiện tại đã có thể xác định được rồi!

Vì nếu như Bùi Úc thật sự không thích ai, giống hắn trước kia lạnh nhạt, hắn hiện tại sẽ ôm cánh tay đứng ở một bên lạnh lùng kiêu ngạo nói với tổ chương trình: "Tôi không muốn chơi trò nhàm chán này."

Như thế mới phù hợp với nhân thiết của hắn.

Nhưng mau nhìn Bùi Úc bây giờ đi!

Cả người Bùi Úc bị phủ bởi tuyết trên mặt không biết là mồ hôi hay là tuyết hòa thành nước, tay hắn, mặt hắn, cổ hắn, tất cả đều ửng hồng, hắn thở dốc yên lặng mà bò về phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm kia đỏ cực kỳ, quả thực giống như con sói đói nhìn chằm chằm vào con mồi.

Đám Lâm Thanh Ninh nghe vậy nhìn Bùi Úc, chỉ thấy Bùi Úc đã dẫn đầu cách Nghiêm Chấp khoảng 1m.

【 Ai đang xếp thứ nhất đấy, toàn màu đen, là Bùi Úc à?! 】

【 Là Bùi Úc? Là Bùi Úc! Bùi ca xông lên! 】

【 Mùa xuân của Húc Nhật Tinh Thần đến rồi sao?! Chúng ta có thể nhìn thấy Bùi Úc giành được hạng nhất, sau đó là khoảng khắc mời Địch Tinh Thần đi hẹn hò sao?! 】

【 Húc Nhật Tinh Thần hèn mọn cầu xin, thật sự không muốn bị fan CP nhà khác nói chúng ta thích moi đường ăn, hãy cho chúng em một khoảnh khắc kinh điển để mở mang thể diện đi! 】

【 Bùi Úc xông lên! Tấn công em ấy, làm em ấy đi! 】

【 ĐM, fan Húc Nhật Tinh Thần quả nhiên đều hoàng bạo. 】

【 Lâm Thanh Ninh đừng từ bỏ, anh vừa mới ngồi chung cáp treo với Địch Tinh Thần anh quên rồi sao, hai người các anh là xứng nhất! 】

【 Nghiêm Chấp xông lên, lại thêm một khoảnh khắc kinh điển nữa đi, Sao Băng CP có thể phong thần! 】

【 Người phía sau là ai, oa oa oa, thật nhanh, xông lên xông lên! 】

【 A, là Hoắc Thành! Hoắc đại bao xông lên! 】

Hoắc Thành đột nhiên bạo phát sức mạnh hoang dã, rất nhanh đã vượt qua Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh, lại chốc lát cũng vượt qua cả Địch Tinh Thần.

Đúng lúc này, Hồ Anh cũng hô to một tiếng: "Hoắc ca, xông lên, giết chết hai tên Bùi Úc và Nghiêm Chấp đi!"

Y và Hoắc Thành bây giờ tạo thành một sợi dây thừng không thể hiểu được.

Hai cái tên tâm cơ kỹ nữ Bùi Úc và hoắc Thành này! Y tình nguyện cầu Hoắc Thành đạt được như ý nguyên cũng không muốn để hai người đó như ý nguyện!

Ôn Nặc rất nhanh đã chạy tới bên người Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thần đứng trong tuyết nhìn 200m cuối cùng, cậu hiện tại không thể đi được nữa, chỉ có thể dùng tay chân cùng lúc bò về phía trước. Cũng may cậu hiện tại có thể đi theo dấu vết ba người Hoắc Thành lưu lại để bò về phía trước, bọn họ tách ra ba con đường, đi theo dấu vết lực cản giảm đi rất nhiều.

Tại sao ba người lại mỗi người một đường, người sau đuổi theo người trước, như vậy chẳng phải càng dùng ít sức hơn hay sao?

Nhưng Nghiêm Chấp và Bùi Úc vẫn như cũ phân cách rất xa, mà Bùi Úc cũng không đi theo phía sau bất cứ người nào trong hai người, mà là ở giữa một lần nữa tạo ra một con đường.

Dường như không ai muốn chiếm tiện nghi của ai, sợ người khác nói mình là nhờ vào ánh sáng của tình địch để đạt được.

Khát vọng chiến thắng và lòng tự tôn lập dị của người đàn ông đã đạt đến cực hạn vào lúc này.

Ba nam chủ, ba còn đường, Hoắc Thành sắp tiếp cận được Bùi Úc và Nghiêm Chấp.

Sau lần gia tốc vừa rồi, Hoắc Thành đã mệt đến đỏ mặt tía tai, sau khi đuổi theo được Bùi Úc và Nghiêm Chấp, tốc độ rõ ràng chậm lại, mà vừa rồi Bùi Úc giảm tốc độ đi một chút đã bị Nghiêm Chấp đuổi theo, sự chênh lệch giữa hai người không đến nửa thân, toàn bộ vọt đến 100m cuối cùng.

Máy bay không người lái bay qua bay lại trên đỉnh đầu bọn họ, quay từ phía trên xuống, Quách Băng nhìn hình ảnh được truyền tải đến, ba người tạo thành ba con đường, Hoắc Thành ở giữa, Bùi Úc bên trái, Nghiêm Chấp bên phải, ba người đều đang liều mạng. Hắn xem đến mức khẩn trương, chân không ngừng run lên.

Ai có thể lấy được hạng nhất, ai có thể lấy được hạng nhất?

Xác định duy nhất bây giờ chính là Địch Tinh Thần khẳng định chạy không thoát!

Địch Tinh Thần cắn răng hướng về phía trước, thế nhưng lại gia tốc.

"Thể lực của Địch Tinh Thần thật tốt."

Địch Tinh Thần lại vượt qua Ôn Nặc, Ôn Nặc vẫn như cũ giống như khi y trượt tuyết, sức bật mạnh mẽ, lực kéo dài không đủ, rất nhanh đã ghé trên tuyết đi không nổi, y cũng thành thật không đi theo dấu vết của ai khác, cả người đều chìm trong tuyết không thấy đùi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tóc lộn xộn thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

"50m cuối cùng!" Quách Băng cầm loa kêu.

Tiểu Ái cách điểm cuối quá xa, 520m, hơn một km muốn quay được mặt của các khách mời là điều không thể, Tiểu Ái kéo màn hình lại gần cuối cùng camera ổn định dừng trên người bốn người phía trước, ba người phía trước chen chúc nhau, phía sau là Địch Tinh Thần đang đuổi sát, cách nhau đại khái khoảng 10m.

Hoắc Thành thở hổn hển từng ngụm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lá cờ đỏ ngay trong gang tấc, mắt thấy chỉ còn lại vài chục mét, mệt mỏi và đau nhức cực độ trên người qua đi, ngược lại thân thể bộc phát ra tiềm năng cực lớn, còn 40m, còn 30m, chỉ cần đua một trận cuối cùng, lá cờ sẽ ở trong tay!

Thời điểm đã có thể tăng tốc độ, Bùi Úc và Nghiêm Chấp ở hai bên cũng tăng tốc.

【 A a a a a! 】

【 Gấp chết tôi rồi gấp chết tôi rồi, Nghiêm Chấp xông lên! 】

【 Bùi Úc Bùi Úc Bùi Úc! 】

【 Lục ca anh cố lên a a a a a a a a! 】

【 Trời ạ, lúc xem thế vận hội Olympic tôi cũng không khẩn trương kích động như vậy! 】

【 Hưng phấn đến mức nách tôi đều ướt rồi, ô ô ô ô ô. 】

"10m cuối cùng!" Quách Băng hô.

【 Mẹ ơi. Đạo diễn đừng hô, trái tim tôi thật sự chịu không nổi! 】

"5m cuối cùng!"

【 A a a a a a a a! 】

Địch Tinh Thần thở hồng hộc dừng lại, cậu nhìn về phía Bùi Úc, Hoắc Thành và Nghiêm Chấp ở đằng trước.

Ba đại nam chủ, vì muốn hạng nhất, tất cả đều không muốn sống nữa, tay bọn họ thực hồng, trên mặt đều là mồ hôi, bọn họ là những thiên chi kiêu tử lại chật vật thành dạng này, chỉ vì muốn đoạt được hạng nhất mời người mà mình thích.

Địch Tinh Thần thở dốc, ngơ ngác nhìn ba người bọn họ gần như cùng lúc vươn tay ra đoạt lấy lá cờ đỏ được cắm trong tuyết kia, cuối cùng một bàn tay đỏ bừng nắm lấy lá cờ đỏ kia đầu tiên.

Lâm Thanh Ninh và bọn Đoan Nghệ Hoa đều dừng lại, tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào ba người ở đằng trước kia.

Bọn họ nhìn ba người Bùi Úc, Nghiêm Chấp, Hoắc Thành gục trong nền tuyết đọng.

Hồ Anh oán hận đấm vào tuyết đọng dưới thân: "Đệt!"

【 Ai, ai, ai lấy được hạng nhất!!! 】

【 Ba người cùng nhau ngã xuống, nhìn không rõ là ai, a a a a a a a a a, ai vậy ai vậy ai vậy. 】

【 A a a, tôi muốn điên rồi! 】

Địch Tinh Thần cũng không thấy rõ ai lấy được cờ, nhưng giờ phút này trái tim cậu hoàn toàn lạnh lẽo, sau khi lạnh lại nháy mắt nóng lên, mặc lệ là ai trong ba đại nam chủ lấy được cờ, với cậu mà nói đều không có bao nhiêu khác nhau.

Nếu để cậu chọn một trong ba nam chủ, cậu thật sự không biết chọn ai.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Úc, Hoắc Thành và Hoắc Thành, chỉ chốc lát bọn họ thấy có người bò từ trong tuyết dậy, trong tay nắm chặt lá cờ đỏ.

【 Là ai, ai ai ai ai?! 】

Làn đạn đều đang hỏi là ai, ngay sau đó có người thét chói tai!

【 A a a a a a a a a!! 】

【 A a a a a a! 】

【 Là Bùi Úc!! 】

【 Là Bùi Úc! 】

Chỉ thấy Bùi Úc bò ra khỏi nền tuyết, mặt hắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, trên mu bàn tay tựa hồ còn có máu chảy, hắn giơ lá cờ trên tay lên, mặt ửng hổng, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, còn ánh mắt rạng rõ của hắn, còn với nụ cười tươi rói thê thảm nhất cũng kiên nghị nhất.

Hắn không chỉ cướp được cờ, còn có tình ý của hắn rõ như ban ngày.

Từ đây, người không được chú ý đến, cũng không có động tĩnh gì, Bùi Úc chính thức trở thành nhân vật quan trọng nhất trong vở kịch "Ai có thể bắt được Tinh Thần".

-----------

Huhu, cảm động quá đi mất, rốt cuộc con trai tui cũng có cơ hội rồi.

Nói nghỉ mà chán quá lại ngồi dịch, không những thế còn 5 chương một lúc để thỏa mãn các cô gái của tôi đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net