Tái sinh rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kōchiku không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nàng bị đánh thức bởi tiếng gọi lặp đi lặp lại của ai đó. Trong cơn mơ màng nàng tự hỏi không biết người đó là ai, có thể là vú nuôi chăng? Liệu nàng có quên mất lớp học quan trọng nào hôm nay không nhỉ? Hay là người yêu của nàng, Sekigun? Miên man với dòng suy nghĩ một lát Kōchiku chợt nhớ ra không phải nàng đã chết rồi sao?Hay tất cả chỉ là cơn ác mộng của nàng?

Kōchiku uể oải mở mí mắt nặng trĩu, cố gắng định hình xem chủ nhân của giọng nói kia là ai.

Người bí ẩn:" Này 006 cô làm sao thế! Mau dậy đi bọn chúng sắp đến rồi"

Kōchiku thoáng chút hoang mang, nàng không biết nơi lạ lẫm này, nàng cũng không biết người trước mặt mình là ai và càng không biết tại sao cô ta lại gọi nàng bằng cái biệt danh ngớ ngẩn như vậy.

Kōchiku lên tiếng đầy nghi hoặc :" 006 là ai, cô đang gọi tôi sao, nơi này là đâu thế"

Cô gái lên tiếng trả lời với sự khó hiểu:" Chưa tỉnh ngủ hả. Hay bọn chúng tiêm cho cô thứ gì làm mất trí à."

Thấy nàng vẫn còn khuôn mặt khó chấp nhận thậm chí còn đang nhíu mày như nghe một cái gì đó rất vô lý, cô gái lại nói thêm:" Đây là phòng thí nghiệm Hachijūshi, bọn chúng xem con người như những con chuột bạch để nghiên cứu và để quản lí những sản phẩm nghiên cứu này chúng đã đặt biệt danh cho chúng ta từ 1 đến 100, tôi là 002 còn cô là 006"

Kōchiku đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nàng không tin nên đã nhéo má mình một cái thật mạnh. Kết quả là nàng cảm thấy đau điếng và mặt cũng bắt đầu hơi sưng. Kōchiku không bao giờ dám nghĩ đến trường hợp này, nàng đã thật sự tái sinh trong một thân xác hoàn toàn khác! Điều này thật hoang đường tại sao nàng lại được tái sinh chứ, nàng chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi!

Trong lúc Kōchiku đang vật lộn oán trách thượng đế, cô gái kia lại một lần nữa lên tiếng:" Đi thôi. Lính gác đã đến trước cửa phòng rồi"

Kōchiku không nghĩ nữa chỉ đành bắt đầu chấp nhận cuộc sống thứ 2 này, nàng ngoan ngoãn đứng lên đi theo cô gái. Nàng không mong muốn cuộc sống này sẽ giàu sang phú quý hay danh vọng, nàng chỉ muốn sống yên bình đến chết không cần phải lo nghĩ quá nhiều. Lần này nàng sẽ không hao công tổn sức giúp đỡ người khác nữa, lần này nàng sẽ chỉ sống vì bản thân thôi.

002 thấy Kōchiku có chút kỳ lạ, tưởng nàng lo lắng vì lần bị triệu gọi này nên lên tiếng an ủi:" Cô không cần phải lo lắng thế đâu. Tôi nghe nói bọn chúng rất thích năng lực của cô nên sẽ không giết cô đâu yên tâm. Chỉ cần cô an phận nghe lời một chút."

Kōchiku khó hiểu đáp:"Gì cơ"

002 bất ngờ với câu trả lời của Kōchiku cũng vội nói tiếp:" Chứ không phải cô đang lo lắng sao ? Dù gì bọn chúng cũng mang tiếng là giết người không gớm tay, lúc đầu có tới 100 người mà giờ chỉ còn chưa tới 10 người". Nói xong cô ta thở dài chỉ biết lắc đầu ngao ngán

Kōchiku hơi kinh ngạc với độ tàn nhẫn của phòng thí nghiệm, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi:" Cô có biết năng lực của tôi là gì không".

002 suy xét nàng một lúc, xác nhận nàng thật sự không nhớ mới trả lời:" Là đoán trước tương lai đó. Ai ai trong phòng thí nghiệm này cũng biết, thế giới ngầm có vẻ rất ưng năng lực của cô, tôi nghe nói có nơi bỏ ra hẳn một tỷ để sở hữu cô đó!"

Kōchiku nghe vậy cũng chỉ cười lạnh đáp lại. Lại là nó, cái năng lực chết tiệt đó cứ bám dính nàng chẳng buôn, nàng xem nó là căn nguyên của tai họa, là thứ chẳng tốt đẹp gì.

Đi mãi cuối cùng nàng cũng dừng chân trước một cánh cửa trắng, nàng thấy có hai người đang mặc đồ bảo hộ từ đầu đến chân đứng chờ sẵn, họ thì thầm gì đó với nhau khi thấy nàng và 002 bước đến. Sau khi họ gật đầu có vẻ như đã thống nhất cùng đáp án, nàng được đưa vào căn phòng phía trong còn 002 thì được đưa đi đâu đó.

Phía bên trong căn phòng dường như trống không, thứ duy nhất trong căn phòng chỉ có một chiếc giường đặt nghiêm chỉnh ở chính giữa. Căn phòng được bao phủ bởi một màu trắng không tì vết khiến Kōchiku có chút khó chịu. Bỗng nàng nghe thấy giọng một người đàn ông trung niên gọi mình.

Nhà khoa học:" 006 cô có cảm thấy gì kỳ lạ khi chúng tôi tiêm cho cô loại thuốc mới vào ngày hôm qua không"

Kōchiku suy nghĩ một lát rồi mới đáp lại :" Không"

Nhà khoa học:" Ồ tốt quá! Cô mau lại đây chúng tôi sẽ kiểm tra năng lực của cô"

Kōchiku cảm thấy có điềm xấu, nàng không muốn đến gần nhưng chỉ đành nghe theo.

Nhà khoa học:" Mau tôi muốn xem tương lai của vật này 5 phút sau"

Kōchiku không biết cách kích hoạt năng lực trong cuộc sống này, nàng tập trung nhìn chằm chằm vào thứ ông ta đang chỉ nhưng kì lạ là không có gì xảy ra.

Nhà khoa học có lẽ hơi mất bình tĩnh ông ta cao giọng :" Ngây người ra làm giờ, nhìn thôi thì sao mà biết được mau đến gần chạm vào đi."

Kōchiku không ngờ năng lực của nàng ở kiếp này lại yếu như vậy, còn phải chạm vào mới thấy được tương lai! Kōchiku làm theo những gì ông ta nói và quả thật nàng đã thấy được.

Kōchiku:" 5 phút sau quả bóng này sẽ rơi xuống bàn lăn về phía bên trái cách bàn 7 cm "

Không chút sai lệch, quả bóng đã thật sự hành động giống như những gì nàng nói.Các nhà khoa học vui sướng ôm lấy nhau không thể tin bản thân thành công tạo ra một sản phẩm hoàn hảo đến vậy. Về phía Kōchiku không hiểu vì sao đầu nàng đau như búa bổ hình ảnh quả bóng cứ lặp đi lặp lại khiến nàng không tài nào phân biệt được đâu là hiện tại đâu là tương lai.

Nàng ôm đầu ngồi sụp xuống đất quần quại.Phải đến lúc được các nhà khoa học tiêm cho một mũi an thần, nàng mới từ từ bình tĩnh lại chìm vào giấc ngủ. Nàng cười khổ trước khi liệm đi hẳn, nàng chắc rằng kiếp này sẽ chẳng dễ dàng và yên bình như những gì nàng mong muốn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net