bjy × ldw ( TQ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XuanAnhDongHoang8 Baehwi của cô đây ㅋㅋㅋㅋ cám ơn cô đã ủng hộ fic kui nhé 💕💕

----------------------

" baejinyoung đứng lại "

Một cậu trai đang bị nguyên một đám côn đồ ở phía sau rượt đuổi không buông

" chết tiệt đường cùng rồi "

Ngó quanh thấy có ngôi nhà nhỏ gần đó , không cần suy nghĩ cậu leo rào nhảy thẳng vào ngôi nhà núp vào cái cánh cửa sắt

" thằng khốn jinyoung ! Mày ở đâu ? Ra đây mau ! "

" dạ thưa đại ca , tụi em đã tìm tất cả chỗ này nhưng không thấy thằng nhãi ấy đâu ạ "

" mẹ nó đồ ăn hại , về "

Thở phào nhẹ nhõm , phủi phủi người quay lại thì suýt thid jinyoung đã la toáng lên vì không biết ở đâu có một cậu trai với mái tóc bạc đang đứng nhìn mình không chớp mắt . Ổn định tinh thần tính chuồn đi nhưng cậu trai kia đã lên tiếng

" ơ anh ơi , anh đi đâu vào nhà em vậy ? "

Ôi mẹ ơi , giọng nói trong trẻo làm sao , như con nít ấy , ngọt như kẹo

" à tôi tôi..."

Gãi gãi đầu không biết nói sao thì bỗng nhiên cậu trai ấy tiến lại nghiêng mặt nhìn jinyoung , vì nghiêng qua một bên nên tóc theo đó mà ùa ùa theo

" anh ơi , mặt anh bị làm sao này , thôi vào nhà em dán vết thương lại cho anh nhé "

Chưa để jinyoung đồng í cậu trai đã kéo jinyoung vào nhà . Bật công tắc đèn lên , ấn jinyoung xuống ghế còn bản thân thì đi lấy dụng cụ y yế

jinyoung ngó quanh ngôi nhà , umm nhà cũng không to lắm , nhưng được cái gọn gàng và rất ngăn nắp

" à ngại quá , nhà em hơi nhỏ , mong anh thông cảm "

Cậu này làm sao vậy trời ? Làm như mình đòi vào nhà cậu ta vậy !

" à anh tên gì vậy ạ ? Em tên daehwi là lee daehwi hihi "

" này cậu mời người lạ vào nhà , còn chăm sóc cho tôi , cậu không sợ tôi làm gì cậu sao ? Sao cậu tin người quá vậy ? "

" uầy mẹ em bảo thấy người hoạn nạn phải giúp đỡ , không nên phân biệt tốt xấu vì họ đều là con người "

jinyoung bất động trước câu nói của daehwi , cậu bé này thật sự rất trong sáng và ngây thơ đó nha

" anh chưa nói anh tên gì cho em biết nữa ! "

" à tôi tên jinyoung , bae jinyoung "

" à..."

Cả hai cứ như vậy im lặng cho đến khi daehwi băng bó và khử trùng vết thương cho jinyoung xong

" anh ơi ? Anh không có nhà hã ? "

" ừ tôi không có nhà "

" hay anh ở lại đây với em đi , dù sao em cũng ở có một mình chán lắm "

" ba mẹ cậu đâu ? "

Chợt daehwi khựng lại nhưng vẫn nở nụ cười đáp lại jinyoung

" ba mẹ em...mất rồi anh...."

" tôi không cố ý....tôi xin lỗi "

jinyoung cảm thấy đứa trẻ trước mặt thực đáng thương , bước tới liền ôm daehwi vào lòng , bản thân của jinyoung cũng không hiểu nổi hành động của mình nữa

" hay để tôi bù đắp tình cảm cho cậu nhé ? "

Ngước lên nhìn jinyoung , daehwi nở nụ cười thật tươi , nụ cười thật ngây ngơ làm tim jinyoung trật một nhịp

Ai bảo là duyên số không tồn tại cơ chứ ?
Hai con người , hai hoàn cảnh , gặp nhau như định mệnh sắp đặt
Hai con người từ người lạ thành người thân
Duyên số thật kì diệu

---------------
Nó nhảm thì cô bảo tôi sửa lại nhé ;_; tôi vừa viết vừa nghe bài Ghen :vv nên hơi sai :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC