[6] Ánh Tím

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vi vu

Mái tóc đen bay lượn trong gió như con sóng dập dìu, Takemichi híp mắt bám chặt lấy eo Mikey cười phấn khích

"Mát quá đi mấtttt"

"Cái mồm" Mikey đập đập mấy cái vào đùi cậu cằn nhằn :"nói ít thôi"

"Mikey cau mày nhiều sẽ già đó" Takemichi ỉu xìu buông tay ra rồi đột nhiên la lên một tiếng

Lực gió lớn đến mức làm cậu xém ngã người ra sau hên là tay còn túm lấy áo của anh ta.

"Chú cố tình?"

"Ừ, ai biểu mày quậy"

Biết là ngồi trên xe moto rất nguy hiểm nhưng Mikey bảo lâu rồi không đi nên thấy nhớ. Vậy là trước đây chú ấy từng đi phượt trên con xe này sao? Takemichi suy nghĩ một lúc rồi lấy ngón tay chọc chọc sau lưng Mikey

"Một lần nữa là tao vã vỡ alo của mày đó thằng ranh"

"Chú Mikey đa nhân cách"

"Gì"

"Lúc thì cười lúc thì nhăn mày chửi mắng cháu" Takemichi ôm chặt eo anh hơn

"Ừ tao là vậy đấy, không ở được tao trả về cho con mẹ mày" Mikey cong môi cười

"..."

"Sao im rồi?" Anh chỉnh gương chiếu hậu một chút thì thấy Takemichi đã quay mặt ra chỗ khác

"Giận dỗi gì?"

"Không gì cả"

"Đấy, tao bảo mày là con nít ranh có sai đâu, suốt ngày giận dỗi. Người lớn chẳng bao giờ như vậy"

Takemichi hít một hơi muốn đỏ mặt đấm thùm thụp vào lưng:" Cháu lớn rồi"

"Ừ khi nào cao hơn tao rồi nói câu đấy haha"

Mikey vặn tay ga mấy cái:" Giữ chặt vào" Takemichi gật đầu ôm chặt lấy anh. Hơi ấm từ lồng ngực cậu cậu bé áp lên lưng cảm giác thật dễ chịu. Cậu úp mặt vào lưng thì thầm mấy câu

"Đừng bỏ cháu nhé Mikey"

Mikey chỉ im lặng một lúc rồi ừ một cái.

Khu trung tâm nằm ngay trước mắt, Takemichi mắt lấp lánh nhìn nó rồi nhảy lên mấy cái phấn khích

"Lần đầu tiên đi?" Mikey hỏi cậu

"Có lẽ là vậy.."

Một chút hoài niệm về ngày xưa

Khi mà trước đây nơi cậu sống là một nơi hẻo lánh, chẳng lấy một bóng người qua lại, ánh đèn đỏ vàng chiếu rọi khắp căn phòng. Mùi nước hoa của phụ nữ lẫn cả khói thuốc lá hòa lẫn vào. Ban đêm khi ngủ lại nghe thấy tiếng động ú ớ kì lạ.

Suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng chờ cho đến khi mẹ đi làm về. Đó có lẽ là niềm vui duy nhất của cậu rồi. Takemichi nhớ hồi năm mình 6 tuổi mình đã có một khoảng thời gian hạnh phúc. Mẹ đã luôn nấu những món ăn ngon và dẫn cậu tới công viên chơi.

Mọi thứ tan vỡ từ khi cậu lên 7, mẹ bắt đầu dẫn những người đàn ông lạ về phòng mình và dặn là không được bén mãng tới. Đó cũng là một chuỗi ngày u tối của cậu

"Cháu đã nghe thấy tiếng la hét của mẹ"

Mikey đứng khựng lại một lúc nhìn vào mắt Takemichi, nó đang ngấn lệ.

"Mẹ mày bị gì?"

"Rất nhiều người đàn ông đã đánh mẹ cháu"

"Vậy sao"

Mikey hời hợi trả lời, tay vẫn giữ chặt lấy cậu dắt vào khu trung tâm. Lần đầu tiên Takemichi được thấy những thứ đẹp đẽ như vậy nên không ngừng ngó nghiêng qua lại.

"Thích gì không?"

"Cháu được phép sao?"

"Ừ, ở với bọn tao thì cứ việc tùy tiện, kể cả việc bỏ trốn"

"Cháu sẽ không làm vậy"

Hai người cứ như bố con, Mikey dắt Takemichi mà khổ nỗi chân nó ngắn quá, dừng lại nhiều lần cũng thấy mệt, nên anh quyết định bế nó trên tay cho tiện.

"Cái đó là gì vậy?"

"Là Dorayaki, muốn ăn không?"

Takemichi nhìn nó một lúc do dự rồi cũng gật đầu:" Cháu muốn nó"

Mikey đem một đống bánh chất đầy giỏ xe rồi đẩy nó đi.

"Nhiều vậy sao?"

"Tao ăn nữa nhóc con"

"Chú cũng thích mấy thứ này sao?"

"Đồ ngọt ấy, có thể giúp người ta bớt căng thẳng"

Takemichi gật đầu ngỏ ý như đã hiểu rồi mỉm cười

"Mikey đừng buồn nữa nha, để hôm nào cháu kêu ba cháu mua bánh ngọt cho chú"

"Thằng Kakuchou ấy hả, mày công nhận nó là ba mày rồi nhỉ"

"Chú ấy rất tốt mà haha"

"Xì, mày nói vậy chẳng khác nào tao là người xấu"

"Chú là người xấu, rất xấu"

Đi được một lúc cũng mỏi chân, Mikey quyết định kiếm một cái ghế nào đó ngồi xuống nghỉ mệt.

"Mày nặng chết đi được"

"..." Takemichi ngồi đung đưa chân trên băng ghế mồm nhồm nhoàm đống dorayaki ban nãy mua.

"Còn đau nữa không?"

"Đau? Ý chú là vết bỏng này ạ?" Cậu sờ lên miếng băng xoa xoa mấy cái

"Lúc đau, lúc chẳng thấy đau, cháu đi chơi một tí xíu là quên liền"

"Cái vết thương vậy mà chẳng làm mày xấu đi tí nào"

"Cảm ơn vì Mikey đã khen, cháu biết mình đáng yêu"

Mikey hoàn toàn đông cứng miệng còn giật giật nhìn nó

"Mấy chú hay tới nhà mẹ cháu khen cháu đáng yêu"

"Mình tưởng nó ranh ma lắm chứ" Mikey thở phào

Takemichi cụp mắt nhìn ra xa

"Cháu biết chú là người kêu người châm lửa cho căn nhà"

"Cháu biết chứ Mikey"

"Nhưng không hiểu sao lúc đó cháu lại chọn ở lại..."

Mọi người bảo Mikey cô đơn, bảo Mikey là kẻ bất bại nên không cần ai phù trợ. Nhưng Mikey đôi lúc cũng thấy buồn. Takemichi cũng chẳng phải là cậu bé thông minh hay tài giỏi, đơn giản là vì một chữ hiểu chuyện. Từ khi nào mà cậu phải lo lắng cho một tên xấu xa như vậy.

"Tao ra kia mua nước, ngồi đây chờ nhé?" Mikey đột ngột đứng dậy thì khoảng không đen tối đó lại hiện trên mắt Takemichi

"Mikey sẽ về chứ?"

"Không biết nữa, mà muốn thì cứ chờ"

"Takemichi biết rồi, Mikey đi đi"

Khi người đó đi khuất khỏi tầm mắt, Takemichi cũng chỉ biết ngồi im chờ đợi.

"Đừng bỏ đi nhé"

Lời nói như tan vào hư không khi có một thứ gì đó làm cậu mất ý thức rồi gục xuống.

____

Trong căn phòng tối tăm, mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến cậu rùng mình tỉnh dậy. Takemichi định đứng lên rồi khựng lại như phát hiện ra điều gì đó.

"Bị trói rồi?"

Mồ hôi chảy dọc gò má, cậu hoảng hốt sợ muốn khóc.

"Nó tỉnh rồi kìa sếp"

Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen từ từ bước lại. Cái bóng lớn che khuất gương mặt nhỏ bé của cậu. Hắn ta cúi xuống phà hơi thuốc lá vào cậu. Takemichi ho sặc sụa, cậu nghiếng răng như chịu đựng.

"Mấy người là ai? Lũ điên thả ra "

"Coi kìa coi kìa, thằng ranh mạnh miệng"

Hắn dơ nắm tay đấm thẳng vào mặt cậu, cảm giác như xương sụn trong mũi sắp gãy ra, do bị tác động vật lí lớn lên khiến máu mũi chảy xuống. Cậu gục mặt xuống nhăn mặt không dám hét lên câu thứ hai

"Thằng nhóc này là ai? Gia phả như thế nào?"

"Thưa Sếp, theo kết quả điều tra thì nó thường xuyên ở nhà một mình ở phố B với một người, có vẻ như là bố của nó. Theo như tụi em thấy thì nhà nó nhìn khá giàu có"

"Tốt, vậy thì nhóc này, gọi điện về kêu gia đình mang tiền đến chuộc đi"

"K-không đu-"

Bụp

Mới nghe câu đầu tiên nói ra không vừa ý hắn đã nhanh tay đấm vào bụng cậu một phát mạnh.

"Ông..."

"Sao nói hoặc cái mạng của mày bỏ tại đây?"

Takemichi nhỏ mấy giọt nước mắt lách tách trên gò má nhưng miệng vẫn chẳng mở. Vài lần hắn ta bóp miệng mà cậu vẫn cứng đầu chẳng chịu nói.

"Chậc"

Ở nơi nào đó khi Mikey trở về thì không thấy Takemichi đâu. Ban đầu anh có chút hoảng hốt đi tìm kiếm khắp nơi. Sau đó lại đứng khựng lại khi thấy Sanzu cùng mấy đứa lính đứng ở đó.

"Sanzu? Mày ở đây làm gì? Takemichi đâu?"

"Hôm qua sếp bảo em tới đây còn gì? Thằng nhãi đó đâu có ở đây "

"Tao tưởng mày bắt nó đi?"

"Lúc tao tới đã không thấy rồi.." Sanzu nghệch mặt

"Chết tiệt, nó bị đám nào bắt đi mất rồi?"

_______

Tính làm tội ác mà người ta hớt tay trên 🤡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net