Đêm thứ nhất: Hoàng tử Bạch Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa, trong một toà lâu đài nguy nga có một chàng hoàng tử vô cùng xinh đẹp đáng yêu tên Hanagaki Takemichi. Với mái tóc vàng hơi xoăn nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh màu xanh đại dương, khuôn mặt trắng hồng như kẹo sữa và nụ cười tươi sáng, toả nắng như mặt trời mà họ gọi em là em bé à nhầm Bạch Tuyết.

Em vừa xinh đẹp lại tốt bụng, hiền lành, dịu dàng, hoạt bát, năng động.. bla..bla... nói chung là điển hình của nhân vật chính. Với hào quang nhân vật chính, em được mọi người yêu thương vô cùng. Từ thường dân đến quý tộc, từ động vật đến cây cối, già trẻ trai gái ai cũng quý mến em.

Có nhân vật chính tất có phản diện. Trái ngược với Bạch Tuyết Takemichi người gặp người thương, phản diện luôn khiến người ta sợ hãi và căm phẫn. Phản diện ở đây lại chính là "mẹ kế" của em - Sano Manjirou.

Ở cung điện, em hay nghe thấy mấy câu to nhỏ của các chị người hầu kể về "mẹ kế". Họ rất ghét ngài vì coi em như người hầu mà sai khiến, nhưng mà không đúng, em là tự nguyện chứ không bị ép buộc!

Em thích ngài. Nhưng ngài lại ghét em. Dù em đã cố gắng đến đâu nhưng ánh mắt ngài lại không một lần nhìn thẳng vào em.

Em yêu ngài. Em yêu mái tóc đen dài được em chải chuốc mỗi ngày, yêu cơ thể trắng muốt tinh khiết đang khoát bộ váy lộng lẫy do em chọn, yêu đôi môi hồng nhạt và cần cổ mỏng manh đang ăn bữa sáng mà em chuẩn bị, yêu cả đôi mắt đen lạnh lẽo âm trầm luôn nhìn em đầy ghen tị.

Phải, ngài ghét em. Ngài có chấp niệm sâu sắc với sắc đẹp. Nhưng mọi người lại yêu vẻ đẹp của em. Họ yêu mọi thứ của em nhưng đối với ngài chỉ có sự ghét bỏ và sợ hãi. Điều đó làm ngài không cam tâm. Nhưng em vui vì điều đó, vì chỉ cần mình em bên ngài là được rồi.

Trái ngược với nét đẹp hiền hoà, phúc hậu của Bạch Tuyết Take, vẻ đẹp của hoàng hậu Manjirou lại mang âm sắc lạnh lùng thanh tao như pha lê. Mái tóc đen dài mượt quá vai, làn da trắng xanh lộ rõ từng mạch máu, đôi mắt đen vô hồn cùng gương mặt lạnh không cảm xúc. Ngài lộng lẫy như vậy mọi người lại như quên mất mà chỉ tung hô nét đẹp của Bạch Tuyết Take khiến ngài ghen ghét đố kị.

Nhốt mình trong căn phòng tăm tối, ngài ngồi ngắm nghía mình trong gương với vẻ mặt vô cảm, âm thanh phát ra lạnh lẽo khiến người ta rùng mình run sợ.

-Manjirou: Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?

Bỗng trong tấm gương phản chiếu một khuôn mặt gã hề đeo kính da đen

-Kisaki: Thưa hoàng hậu, ngài là người đẹp nhất, nhưng thế gian chỉ có Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn

Kể từ lúc ấy, ngài càng lúc càng nhìn Bạch Tuyết thêm chướng mắt. Mỗi ngày ngài đều làm em khó dễ, đánh đập, quát mắng em. Thế mà em lại thích thú vui vẻ khiến ngài càng phẫn uất.

" Không hiểu tên điên đấy bị đánh mà cười sung sướng vậy, trêu ngươi ta sao? "

Thế là Bạch Tuyết bị hoàng hậu hiểu ngầm là đang coi thường mình, nên là càng ghét lại thêm ghét. Khổ thân Bạch Tuyết vẫn tưởng bở " mẹ kế " đang muốn gần gũi với em, con đường tán crush sắp thành công.

Đỉnh điểm của sự hận thù là khi ngài bắt gặp Bạch Tuyết đang khen một nữ hầu hay nói xấu ngài là xinh đẹp, đã thế còn may cho cô ta một bộ váy đẹp hơn cái ngài đang mặc [ váy ngủ ;) ] .

" Tên khốn, hắn làm vậy là ý gì, coi mình không bằng một nữ hầu sao, thứ giả tạo, vậy mà mỗi ngày đều khen ta đẹp rồi lại khen người khác đẹp, đáng chết! "

Hoàng hậu Sano Manjirou cao quý thanh lãnh lần đầu phát điên lên. Ngài thuê một tên thợ săn nổi tiếng về để giết chết Bạch Tuyết.

-Manjirou: Hanma, hãy làm cho thằng Bạch Tuyết kia biến khuất mắt ta, giết chết hắn rồi đưa ta trái tim hắn như minh chứng, đừng làm ô danh cái tên của ngươi. Nếu dám lừa dối ta, chỉ có chết!

Tối đó, Bạch Tuyết bị thợ săn bắt cóc vào rừng sâu. Đang rút dao ra để giết người tự nhiên có hòn đá làm hắn ngã lăn ra đất, lúc đứng dậy thì hắn đã làm xổng mất Bạch Tuyết rồi. Đúng là rạng danh Hanma.

" Tch, kiểu gì vào rừng nó cũng bị thú dữ ăn thịt "

Với tinh thần trách nhiệm của thợ săn lẫy lừng, hắn quyết định bỏ mặc con mồi và giết,moi tim một con thú khác thay thế.

Về phần Bạch Tuyết Take, nhân vật chính sao chết được. Chạy tít vào rừng em gặp một ngôi nhà của bảy chú lùn nhưng mà nó cao chứ có lùn méo đâu. Ở nhờ rồi em thành ô sin cho bọn nó luôn, Take buồn mà Take không nói, Take muốn làm ô sin của ngài cơ, nhớ ngài quá. Take vẫn chưa phát giác mình làm sai gì mà bị đuổi giết. [ Ngu, đáng ra chuồng gà ở :< ]

Trong lâu đài, hoàng hậu nhận lấy trái tim mà tự nhiên vui vẻ hơn. Đem nấu rồi ăn ngon ơ.

" Trái tim của Bạch Tuyết giờ là của mình, vậy ta là người đẹp nhất thế gian rồi "

Ngồi nhìn chiếc gương thần, vẫn là câu nói ấy

-Manjirou: Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?

-Kisaki: Tâu nữ hoàng, ngài là đẹp nhất, nhưng thế gian chỉ có Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn. Phía sâu trong rừng, ngôi nhà của bảy chú lùn.

Nghe thấy thế, ngài tức giận bèn chế thuốc độc rồi đổ lên quả táo đẹp nhất. Quả táo đỏ căng bóng nhưng lại độc, chỉ một miếng sẽ khiến con người ăn phải đột tử mà chết, và chỉ có nụ hôn của tình yêu đích thực mới hoá giải lời nguyền của độc dược.

Ngài giả dạng một bà lão già, khoát lên áo choàng rách nát che đi khuôn mặt. Cầm lấy giỏ táo rồi tung tăng đi vào rừng.

Nhưng mà đang đi thì mưa xối xả làm ngài ướt nhẹp, trôi hết lớp hoa trắng, may là mũ che hết mặt. Cũng tốt, nhìn trông đáng thương thế này mới dễ lừa Bạch Tuyết chứ.

Đến nhà bảy chú " lùn ", ngài giả vờ mệt mỏi đáng thương đi bán táo.

-Manjirou: Ai mua táo đi, táo ngon bổ rẻ đây! Mua cho bà lão với!

Nghe thấy tiếng, Bạch Tuyết mở cửa thì thấy bà lão đáng thương người ướt sũng bèn mang bà vào nhà.

-Manjirou: Cháu bé xinh thế này, bà tặng cháu cả giỏ táo đấy, nào ăn đi, trái này đẹp nhất đấy.

- Takemichi: Ấy, sao cháu lấy free được, hay bà tắm đi người bà ướt thế cảm mất. Nước ấm cháu chuẩn bị rồi, bà vào tắm xong cháu mới ăn táo.

Thấy thái độ quyết liệt vậy, ngài liền tắm sạch sẽ thơm tho. Mà tìm mãi quần áo ở đây không có cái nào có mũ trùm, bới mãi mới thấy cái áo len trắng có mũ. Có cái áo lại khó tìm quần, quần ai cũng rộng thùng thình. Thấy áo cũng dài nên thôi ngài liền thả rông.

Xuống tầng, thứ đập vào mắt ngài là đĩa táo được cắt sẵn đang để ở bàn. Hốt hoảng ngài chạy xuống hỏi Bạch Tuyết.

- Manjirou: Cháu cắt có phải quả táo đẹp nhất không?

- Takemichi: Dạ cháu thấy quả nào cũng đẹp nên cắt hết rồi ạ. Bà ngồi cùng cháu ăn đi chứ cháu ăn không hết.

- Manjirou: thôi bà không ăn, cháu ăn đi, có gì còn để cho mấy chú lùn.

- Takemichi: họ không thích cho người lạ vào nhà đâu bà, tại cháu thương bà nên mới mang bà vào. Nếu họ về họ thấy có đồ người lạ họ sẽ đuổi cháu đi mất. Bà thương cháu, ăn cùng cháu đi.

Thôi xong, giờ mà từ chối thì không được mà ăn thì có khi tạch chết.

Đang đắn đo không biết nên ăn không thì Bạch Tuyết đã nhét táo vào mồm ngài.

Và thế là ngài chết. Xui thay ăn ngay miếng đầu đã trúng táo độc.

Cứ ngỡ mình chết nhưng xúc cảm ươn ướt bên đầu môi khiến ngài mơ màng tỉnh lại. Mới mở mắt thì thấy ngay một màn cưỡng hôn kinh điển trong cổ tích mà người đang hôn mình là người mình ghét.

Ơ khoan khoản chừng là 2s, chả phải đây là nụ hôn đầu của ngài sao, mà khoan trọng tâm là ngài chết rồi, cũng không phải trọng tâm là chỉ nụ hôn của tình yêu địch thực mới giải lời nguyền. Ớ thế là Bạch Tuyết là tình yêu đích thực của ngài á?

Đang bàng hoàng không hiểu gì thì Bạch Tuyết yêu dấu lại nhét vào mồm " mẹ kế " thêm miếng táo. Rồi ngài lại chết.

Lúc tỉnh lại thì vẫn cái cảnh ôn hôn thắm thiết này, nhưng mà áo ngài mất tiêu đâu rồi. Tay của Bạch Tuyết thì đang sờ ti ngài còn tay còn lại đang chọc vào cái lỗ dưới khiến nó ướt nhẹp.

Thấy ngài tỉnh mà ngơ ngác, Bạch Tuyết của chúng ta rất tốt bụng nhét thêm miếng táo độc đút cho ngài. Chết thêm lần nữa.

Lần thứ 3 sống lại, hoàng hậu Manjrou sợ hãi khi thấy phía dưới bị lấp đầy bởi quái vật to lớn mà chủ nhân của nó không ai khác đang cày cấy rất chăm chỉ trên người ngài.

Bạch Tuyết rất vui vẻ mà đưa thêm miếng táo còn lại cho ngài. Rồi lại chết :<

Lần thứ 4, ngài bực rồi nha, làm chuyện xấu xa rồi cho người ta chết lên chết xuống thế là sao hả. Bệnh hoạn à! biến thái à!

Bực mình nhưng khoái cảm khiến ngài quên đi mất mấy hành động biến thái vừa rồi, quên luôn cả việc thằng biến thái này là người ngài ghét cay ghét đắng, chỉ có khoái cảm sung sướng tồn đọng lại.

Nhìn người trong mộng đang dưới thân rên rỉ dâm đãng khiến Bạch Tuyết càng hứng hơn. Nhìn xem, khuôn mặt băng lãnh giờ đây nhuốm màu tình dục trông thật muốn chà đạp, đôi môi căng mọng bị hôn sưng tấy đang kêu lên những âm thanh dâm dục, đôi mắt vô hồn lạnh lẽo vì khóc quá nhiều đã sưng húp, cơ thể trong trắng như thiên thần đang bị vấy bẩn bởi các vết tích tình dục. Trông ngài giờ giống như một con búp bê mặc người chơi đùa.

Mơ màng trong cơn sóng tình dục, ngài giờ đây quên hết sự vật xung quanh. Những cú thúc cứ thêm mạnh hơn, sâu hơn, nhanh hơn làm ngài đê mê. Ôm lấy cần cổ đối phương, cái lưỡi hư hỏng thè ra chảy cả nước dãi cùng những âm thanh kêu rên ngày một to, phía dưới cũng co bóp thật chặt như muốn hút hết tinh hoa của em.

Bạch Tuyết không nhịn được cắn cái lưỡi hư hỏng kia đến bật máu, làm ngài sướng rên ứ ư, phía dưới cũng đâm sâu hơn khiến bụng ngài nhô lên, in hằn hình dáng của em. Cái tay sục liên tục cậu bé nhỏ trắng trẻo của ngài, thấy ngài sắp bắn thì lại ác ý dùng ngón tay cái bịt lại làm ngài khó chịu muốn chết.

- Manjirou: Ư..hư..hức... bỏ ra.. muốn bắn cơ~~

Khuôn mặt nũng nịu dễ thương này khiến em đau tim chết mất. Nhưng không được, em phải làm chuyện này.

- Takemichi: Nếu ngài muốn bắn thì phải trả lời em. Hiểu không?

Manjirou hơi bực nha, đang chuẩn bị cao trào tự nhiên bị bắt trả lời câu hỏi thằng ngu đầu óc có vấn đề này.

- Manjirou: Nhanh lên.. ức~... Nhanh~

- Takemichi: Sao ngài lại muốn đuổi giết em?

- Manjirou: Ta ghét ngươi, ngươi khen con hầu khác đẹp, cho cô ta váy đẹp hơn ta, ngươi coi thường ta. Rồi nhanh thả tay, ta chịu không nổi mất.

- Takemichi: Ngài đây là đang ghen sao?

- Manjirou: Bị điên mới ghen! Thả tay ra!

Bạch Tuyết Take không nhận được câu trả lời mình mong muốn liền ấn thật chặt đầu khấc của ngài khiến ngài đau đớn, phía dưới là ra vào liên tục làm ngài vừa đau vừa sướng, dục tiên dục tử, tâm trí lại một lần nữa lên mây.

- Takemichi: Mau nói, ngài đang ghen đi, nói thì em mới cho ngài bắn!

- Manjirou: A..ha..ah~... ta nói... ta ghen.. ta ghen đấy được chưa..Ah~

- Takemichi: Nói thêm đi, nói ngài yêu em đi~

- Manjirou: hu..hức..u hu...ta.. ta yêu ngươi!

- Takemichi: Thêm nữa đi, gọi em là chồng đi, nói ngài chỉ thuộc về em đi~

- Manjirou: Ứ..hư~..ưm...chồng ơi, ta chỉ thuộc về chồng thôi~

Nói rồi ngài liền hôn chóc lên môi em, gương mặt vô cùng đáng thương ủy khuất khi bị bắt nói mấy câu sến súa. Nhận được câu trả lời mong muốn, Bạch Tuyết liền thúc điên cuồng rồi bắn sâu vào trong ngài làm bụng ngài căng đầy, cùng lúc bỏ tay khỏi cậu bé của ngài làm nó bắn tinh vương vãi khắp cơ thể nõn nà ấy.

Rút con cặc vẫn cứng ngắt ra, dòng tinh trắng đục liền ồ ạt chảy ra khỏi lỗ nhỏ tạo khung cảnh dâm mỹ.

Mắt ngài lim dim, ngài buồn ngủ quá, làm tình mãnh liệt khiến ngài mệt mỏi. Đang sắp chìm vào giấc ngủ, tên Bạch Tuyết lại bịt mũi ngài lại khiến ngài khó thở mà mở mồm ra, nhân lúc đó hắn đút con cặc chà bá vào mồm ngài rồi nắc liên tục. Đầu ngài ong ong choáng váng, mùi tinh dịch tanh tưởi và nóng hổi tràn khắp khoang miệng ngài khiến ngài buồn nôn. Tên khốn Bạch Tuyết lên cơn mà không biết thương hoa tiếc ngọc, dùng tay kéo tóc ngài rồi liên tục thúc vào tận cuống họng mà bắn khiến ngài phải nuốt hết đống tinh đó.

Ngài không chịu đựng được nữa rồi, mà tên cầm thú này vẫn đưa con cặc đang nổi gân guốc này trước mặt ngài mà không có liêm sỉ nói

- Takemichi: Đêm nay còn dài, ngài phải phục vụ em cho thật tốt vào đấy, thưa hoàng hậu của em~

Và họ làm tình đến sáng. 7 chú lùn nào đó bị coi là quần chúng ngồi ăn dưa với nhau, họ sẽ không nói là họ bị đuổi ra khỏi nhà của họ để 2 tên kia làm trò người lớn đâu, họ chỉ không muốn tâm hồn trẻ thơ của mình bị tác giả nhiễm bẩn thôi :>
.
.
.

Từ hôm đó, đám cưới diễn ra tưng bừng, đức vua mới và hoàng hậu sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

" Thế gian coi em đẹp nhất, mà trong mắt em chỉ có mình người"

_________________

Fact: Takemichi 14 tuổi
Manjirou 27 tuổi
Ehe :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC