Đêm thứ sáu: Ba lưỡi rìu ( End )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanagaki Takemichi: Hoa Viên Vũ Đạo

Sano Manjirou: Tá Dã Vạn Thứ Lang

________

Ngày xửa ngày xưa có một anh tiều phu nghèo tên Hoa Viên Vũ Đạo. Hàng ngày anh đều chăm chỉ vác cây rìu sắt cũ kĩ lên rừng đốn củi bán lấy tiền sống qua ngày. Cạnh bờ rừng có con sông chảy xiết, hễ cứ ai qua đó lỡ trượt chân rơi xuống sông thì chỉ có chết

Như bao ngày chàng tiều phu mang rìu lên rừng đốn củi nhưng hôm nay đang mải mê chặt củi chàng lỡ tay văng cây rìu xuống sông. Dòng sông chảy xiết dữ dội làm chàng sợ hãi không dám xuống. Nhưng cây rìu là tài sản duy nhất của anh, mất nó anh không thể chặt củi kiếm sống. Bất lực, anh ngồi khóc huhu.

Bỗng từ mặt sông hiện lên một cậu bé vô cùng xinh đẹp khả ái. Mái tóc vàng được buộc gọn mái, đôi mắt đen cuốn hút, môi đỏ căng bóng, da dẻ trắng hồng. Quả là tuyệt sắc giai nhân!

Cậu bé tiến đến, nhẹ nhàng hỏi anh tiều phu

- Tá Dã Vạn Thứ Lang: Này cậu trai trẻ, sao lại khóc lóc, mít ướt thế?

Anh tiều phu bị nhóc con chê mít ướt liền lau sạch mặt, đáp

- Hoa Viên Vũ Đạo: Anh...Anh không có mít ướt! Anh chẻ củi không may làm rơi rìu xuống sông. Sông xiết quá cây rìu chắc cuốn trôi đi mất rồi. Nhà anh chỉ độc mỗi nó đáng giá, giờ mất anh chả biết kiếm ăn ra sao

Thấy anh đáng thương quá, cậu nhóc liền nói hùng hồn

- Tá Dã Vạn Thứ Lang: Anh nhát gan thật! Thôi được rồi, em sẽ xuống lấy cho anh cây rìu

Nói rồi em liền nhảy xuống sông

Anh hốt hoảng quá réo gọi trên cạn

- Hoa Viên Vũ Đạo: Ối! Nhóc con em điên rồi! Sông chảy mạnh như vậy chết mất! Bớ làng nước ơi! Có người chết đuối...!

- Tá Dã Vạn Thứ Lang: Ồn quá! Em chưa có chết

Anh nghe thấy tiếng liền quay ngoắt lại nhìn em. Trời đất thiên địa ơi, em ấy còn sống, may quá trời phật mủi lòng thương. Mà sao sông này xiết thế, người lớn xuống còn chết đuối em ấy ấy thế mà không hề hấn gì?

Nhìn vẻ mặt không thể tin được của anh chàng, cậu nhóc thích thú, hảo cảm liền tăng lên đôi chút

- Tá Dã Vạn Thứ Lang: Nè đây có phải rìu của anh không?

Trên tay em là một cây rìu bằng bạc bóng loáng ánh kim

- Hoa Viên Vũ Đạo: Không, nó không phải của anh...

Nghe thấy thế, em liền lặn xuống lần nữa

- Hoa Viên Vũ Đạo: Á! Lại nữa! Nhóc chơi gì dại quá! Anh có ép em xuống đâu mà...

Chàng tiều phu lần đầu gặp cái trường hợp này. Nhìn xinh xắn đáng yêu thế mà bị điên! Tự nhiên không đâu đi giúp anh, có tí tuổi đầu mà giở thói anh hùng. Có chết cũng không phải tại anh.

Nói thế thôi chứ anh đang lo sốt vó, quỳ lạy khấn phật, cầu mười tám đời tổ tông cứu vớt đứa trẻ tội nghiệp kia kìa.

- Hoa Viên Vũ Đạo: Nam mô a di đà phật. Nam mô a di đà phật. Nam mô a di đà phật. Phật tổ rủ lòng thương xót cứu vớt sinh linh nhỏ bé...

Tá Dã Vạn Thứ Lang nhìn cảnh này thấy rất buồn cười. Anh chàng này thật là vui tính

- Tá Dã Vạn Thứ Lang: Em vẫn sống sờ sờ đấy đừng có trù người ta chết chứ! Rìu đây, đúng không?

Em đưa rìu lên cho anh xem, nó thậm chí còn làm bằng vàng. Ôi thơm mùi tiền, nhìn nặng thế này cơ mà, có nó chắc chắn nhà anh giàu xụ. Nhưng chàng tiều phu lương thiện trung thực sẽ không vì tiền mà mờ mắt đâu.

- Hoa Viên Vũ Đạo: Cũng không phải nốt, của anh chỉ kà cái rìu sắt ghỉ sét thôi. NHƯNG! Đừng có xuống sông nữa, không có chuyện may mắn thoát chết quá ba lần đâu!

- Tá Dã Vạn Thứ Lang: Anh lo cho em à? Đừng coi thường chứ em không yếu ớt như anh đâu đồ ngốc à. Xem đây!

Cậu nhóc khinh bỉ nhìn anh tiều phu nhát chết mà bơi xuống lần nữa

Giờ anh chỉ có thể nghi ngờ. Nếu em ấy còn sống thì chắc chắn em ấy không phải con người. Còn nếu chết thì... Thì anh chạy.

Và điều kì lạ có thật, em ấy lại lần nữa ngoi lên. Lần này em mang đúng cây rìu sắt mà anh cần.

- Tá Dã Vạn Thứ Lang: Của anh đây

Cậu bé đưa cây rìu cho anh tiều phu. Anh với tay tới liền nắm lấy tay em, hùng hổ nói to

- Hoa Viên Vũ Đạo: Anh muốn cưới em làm vợ! Em không chê chàng tiều phu nghèo hèn này chứ?

Em đột nhiên được cầu hôn liền đỏ mặt. Mới gặp đã yêu là có thật sao, em biết em mị lực hút hồn nhưng thế này nhanh quá. Hay chăng anh ý yêu mình vì tấm lòng nhân hậu. Em biết em vừa xinh vừa tốt mà ngại quá đi. Được thôi, em sẽ chấp nhận vì em thấy anh rất thú vị anh phải là của em.

- Tá Dã Vạn Thứ Lang: Được ạ. Có em anh không cần phải sống nghèo nàn và hèn nhát nữa. Em sẽ biến anh thành tỉ phú.

Cái này anh đương nhiên biết. Chả ai tốt đến mức nhảy sông để giúp một người xa lạ đâu. Và tận ba lần sống xót thì chỉ có thể là tiên nhân trong truyền thuyết. Nếu thế cả rìu bạc, vàng, sắt cũng chả cần thiết, cứ rước tiên nhân về nhà là tự nhiên đổi đời. Đấy khôn như anh á nhá.

Và từ đó, hai vợ chồng sống bên nhau hạnh phúc, giàu sang phú quý.

The end.

___________

Fact:
Truyện đến đây là hết. Cảm ơn mọi người đã đọc, vote và bình luận truyện mình.

À giáng sinh vui vẻ muộn nha.

Đóng truyện: 25/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net