Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte
Tôi cảm thấy chân mình tê dần vì tôi đã ngồi đây quá lâu. Khi tôi ngọ nguậy ngón chân mình để khởi động lại chúng, bác sĩ cuối cùng cũng bước vào
" Tôi có thể đi bây giờ không ?" Tôi nói trước khi anh ta có cơ hội nói bất cứ thứ gì. Tôi chỉ cần ra khỏi đây thôi. Tôi cố gắng không bồn chồn, lo lắng, nhưng tôi quá lo lắng để bỏ đi, và tôi hầu như không thể giúp bản thân mình. Tôi cần phải đi và tôi thấy nếu mình ngồi đây lâu hơn, càng nhiều nguy hiểm hơn.
" Hiếp dâm có thể gây nên các bệnh qua đường tình dục, là 1 bác sĩ cô biết chúng ta không thể kể đến việc có khả năng mang thai trong mấy tuần" anh ta nói, phớt lờ câu hỏi của tôi.
Tôi gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi mình phải ở đây bao lâu nữa.
" Bây giờ cô đã hiểu rõ. Cô có ai đến đón không? Có thể 1 người nào đó chúng ta có thể gọi?"
" Không" tôi nói khẽ, và bác sĩ nhìn tôi 1 cách thông cảm. Khi anh ta mở miệng để nói tiếp, có 1 tiếng gõ cửa và 2 người cai ngục bước vào. Tôi nhận ra 1 người đưa tôi ra xe cứu thương nhưng tôi không nhận ra người kia.
Tôi bắt đầu run rẩy, tự hỏi điều gì đang xảy ra. Họ phải nhìn thấy cái nhìn khủng bố trên mặt tôi, bởi vì họ không nhìn vào tôi. Họ chỉ đứng gần cửa, như thể tôi là 1 con nai mà họ cố không làm tổn thương.
"Dr Fisher chúng tôi cần nói chuyện với cô 1 lúc nếu cô muốn"
" Chắc rồi, nhưng tôi rất sẵn sàng ra khỏi đây, và tôi chắc anh có thể hiểu được nhu cầu riêng tư của tôi bây giờ." Tôi không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ. Tôi chỉ muốn tránh tất cả những thứ này.
" Chúng tôi hiểu. Chúng tôi chỉ muốn cảnh báo cô về 1 tai nạn và chúng tôi..." anh ta dừng lại trước khi nói về những gì tôi biết sắp tới " ... có video chứng thực những gì xảy ra với cô".
Tôi cảm thấy tức giận với ý nghĩ về ai đó đang xem băng, nhưng tôi siết chặt hàm không để điều đó lộ ra. Họ đã thấy quá nhiều.
Sau 1 khoảng lặng, anh ta tiếp tục " Chúng tôi muốn chắc rằng cô có nơi ở an toàn để ở trong 1 thời gian".
" Gia đình tôi có 1 mảnh đất ở vùng trên và tôi sẽ ở đó  1 thời gian. Tôi không biết tại sao lại nghĩ mình có thể làm việc trong nhà tù. Đây là 1 sai lầm. Dưới mọi hoàn cảnh, anh có thể coi đây là thông báo của tôi, tôi sẽ không trở lại đây nữa. "
" Chúng tôi hoàn toàn hiểu. " Anh ta nhìn sang người cai ngục khác và hít 1 hơi thật sâu " Thưa cô, chúng tôi không muốn làm cô buồn, nhưng chúng tôi nghĩ cô nên biết những tên tù nhân đã giết người cai ngục. Và chúng đã trốn thoát."
Tôi thấy tim mình đập ra khỏi lồng ngực theo lời anh ta, và tôi cố kiểm soát hơi thở của mình. " Ôi chúa ơi".
" Chúng tôi không có lý do gì để tin rằng chúng đuổi theo cô. Cô chỉ là 1 nạn nhân bi thảm trong kế hoạch trốn của chúng".
Tôi gật đầu và ôm lấy mặt mình.
" Chúng tôi nhận được 1 số thông báo rằng họ đang ẩn sâu ở Mexico. Chúng tôi chỉ muốn cô biết trước khi thấy nó trên tin tức. Chúng tôi muốn gửi lời chia buồn về sự ra đi của người cai ngục. Chúng tôi biết 2 người có ý nghĩa với nhau."
Tôi vẫn ôm mặt, chỉ gật đầu lần nữa. Tim tôi đã ra khỏi ngực và tôi chỉ cần rời khỏi đây.
" Hãy cố tìm 1 nơi an toàn để ở trong 1 thời gian để phòng. Ngoài ra, hãy đảm bảo cung cấp địa chỉ chuyển tiếp để chúng tôi có thể liên lạc."
Tôi nghe thấy tiếng cai ngục ra khỏi phòng. Sau khi bác sĩ đưa cho tôi toa thuốc giảm đau, anh ta nói tôi đã ổn và có thể đi.
Tôi đứng lên và chắc chắn đôi chân của tôi có thể đi ra khỏi bệnh viện. Tôi không thể nghe thấy suy nghĩ của mình thông qua nhịp tim đập của tôi.

Late that night-
Những giờ lái xe đã khiến tôi bình tĩnh lại. Mỗi dặm tránh xa khỏi nhà tù và những gì đã xảy ra, tôi đã thỡ dễ dàng hơn, giống như gánh nặng đã được nhấc ra khỏi tôi.
Tôi không tin 1 ai cả, và nói " gia đình tôi có 1 số đất" là điều mà tôi đã nó với bất cứ ai. Tôi không để lại địa chỉ chuyển tiếp và tôi ném điện thoại vào thùng rác bên ngoài bệnh viện. Tôi không thể mạo hiểm để bất cứ ai theo dõi tôi, và sử dụng nỗi sỡ hãi để giúp tôi vượt qua chuyện này.
Mở cabin, tôi tắt xe và lấy túi ở đằng sau. Tôi đã đến căn hộ của mình, và có 1 vài điều tôi muốn để lại đằng sau. Tôi có cảm giác ai đó sẽ đến đó để kiểm tra tôi, và tôi không có kế hoạch quay trở về. Tôi sẽ không bao giờ quay lại chốn đó.
Tôi bước ra khỏi xe và nhìn quanh. Không có gì và quanh đây đều là rừng. Bạn có thể bắn súng 1 trăm lần nhưng không ai nghe thấy để gọi cảnh sát.
" Có vẻ như đây sẽ là nhà trong vài tuần tới" tôi nói với bản thân mình khi bước lên bậc thang, những tấm ván gỗ cũ đang ọp ẹp dưới chân tôi.
Ở bên trong, tôi nhìn và kiểm tra xung quanh để đảm bảo mọi thứ hoạt động. Cabin là cơ bản, chỉ có 1 phòng ngủ, 1 phòng tắm, 1 nhà bếp nhỏ và 1 không gian sống, nhưng đó là những gì tôi cần. Tôi dừng lại 1 vài giờ trước để lấy thức ăn và đồ dùng, dùng tiền mặt để mua mọi thứ. Tôi biết tôi đang hoang tưởng, nhưng tôi không thể quá cẩn thận. Tôi biết đây là khả năng khi tôi làm việc tại nhà tù và tôi phải có kế hoạch.
Sau khi tôi lấy hết mọi thứ từ xe và lấy thứ gì đó để ăn, tôi đã kiệt sức. Đó là ngày dài nhất trong đời tôi và giấc ngủ trở nên dễ dàng. Vì vậy đương nhiên, tôi không nghe thấy tiếng họ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net