Đào Hoa trấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đào Hoa trấn - trấn hoa đào, tên trấn đã hoàn toàn có thể nói lên khung cảnh nơi đây. Một thành trấn chìm ngập trong sắc hương của hoa đào. Cả thị trấn được bao phủ trong hàng ngàn hàng vạn thân đào, chìm đắm trong sắc trời đào hoa. Đỏ, hồng đậm, hồng nhạt, hồng phai, trắng, ... muôn hoa rực rỡ khoe sắc tranh hương tô điểm cho thị trấn nhỏ cổ kính nơi chân núi cùng những cánh bướm bay lượn trong gió. Những ngôi nhà nơi đây được xây bằng một loại đá kỳ lạ đông ấm hạ mát, từng cánh cửa được sơn màu đỏ tươi, trước mỗi căn nhà là một cây hoa đào được trồng từ lâu, ngay cả những vật dụng hàng ngày ở đây cũng có hình hoa đào, từ những bộ trang phục đến những tấm rèm che cửa thậm chí cả những bức họa trên tường và cả những chiếc đèn lồng treo trước cửa nhà. Nơi đây quả như tiên cảnh nhân gian.

   Bước đến Đào Hoa trấn, Triêu Dương nhanh chóng bị cuốn hút bởi gam màu nhẹ nhàng, ấm ấp và hương thơm thanh tao nơi đây. 

" Mãn thụ đào kiều lạn mạn hồng

Vạn chi đan thái chước xuân dung

Hà đương kết tác thiên niên thực?

Tương thị nhân gian tạo hóa công"

(Khắp cây là màu hồng sáng tươi đẹp

Cả vạn cành đầy hoa làm nên vẻ xuân rực rỡ

Có kết ra quả ăn được cho muôn đời không

Có thể nói đó là thợ trời tới làm cho cõi người) 

- Thật là đẹp quá. - Triêu Dương cảm thán

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, những cánh hoa nhẹ nhàng xoay trong trong không trung, đáp xuống bờ vai, vương trên suối tóc, trong không gian thoảng qua hương hoa đào làm lòng người say đắm.

- Mẹ ơi, mẹ ơi, vị tỉ tỉ kia thật xinh đẹp, đó có phải là thần tiên tỉ tỉ trong chuyện mà mẹ hay kể không?

Tiếng nói ngây thơ của một bé trai nhanh chóng đánh thức Triêu Dương khỏi tiên cảnh nhân gian. Cậu bé chạy đến, níu vạt áo cô, hỏi

- Thần tiên tỉ tỉ, về sau đệ có thể lấy tỉ tỉ làm thê tử được không?

Triêu Dương: ... -.-||| 

Mẹ đứa bé: ... ha ha, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ a [lời nói trẻ con không kiêng kỵ cái gì], cô nương đừng chấp một đứa con nít a

Triêu Dương bật cười, xoa đầu đứa bé

- Tỉ không phải thần tiên tỉ tỉ đâu, thần tiên tỉ tỉ là một người rất rất xinh đẹp đó.

- nhưng tỉ cũng rất xinh đẹp mà

- cảm ơn đệ nha, nhưng thần tiên tỉ tỉ xinh hơn ta rất rất nhiều.

- vậy ... về sau đệ có thể gặp được thần tiên tỉ tỉ không?

- chắc chắn đệ sẽ gặp được một người như vậy!

- nếu như đệ không gặp được vậy đệ có thể cưới tỉ làm thê tử không?

- ... tại sao chúng ta lại vòng về chuyện này vậy? 

Mẹ của đứa bé luôn đứng một bên cuối cùng cũng nói một câu giải cứu Triêu Dương khỏi vấn đề ấu trĩ này.

- cô nương, cô là người ở nơi khác, lần đầu đến Đào Hoa trấn ư?

- dạ, đúng vậy, muội muốn đến đây tìm một người.

- ồ, tìm người à, có khi ta có thể giúp được muội đó. 

Mẹ đứa trẻ là một quý phụ xinh đẹp, tuy đã có tuổi nhưng vì được bảo dưỡng tốt nên trông vẫn trẻ trung. Cô ấy mặc một bộ y phục từ lụa xanh lam trang nhã thanh lịch.

- Phu nhân hảo, muội tên là ... là Mộ Dung Yên Nhiên. Muội muốn đến đây tìm người thân. Phu nhân có thể chỉ đường cho muội đến mộ Dung tiền trang được không? (từ bây giờ mình sẽ gọi Triêu Dương là Yên Nhiên nha)

- sao muội không đi tham quan Đào Hoa trấn trước, nơi đây quả thật có nhiều điều mà muội chưa bao giờ nhìn thấy đâu.

- dạ, cảm ơn ý tốt của đại tẩu, nhưng muội thật sự có việc gấp.

- vậy được rồi.

Giọng nói có vẻ nuối tiếc

- được rồi, từ chỗ này (trấn môn quan) muội rẽ phải, đi qua 2 con phố, đến cuối phố thì rẽ phải tiếp, đến ngã 3 đầu tiên thì rẽ trái, đến ngã tư đầu tiên thì rẽ trái tiếp, đến ngã tư tiếp theo thì rẽ phải, đến ngã ba tiếp theo thì rẽ trái, đến ngã ba - rẽ phải, đi thẳng qua 2 con phố, đến ...

Thấy hành trình chỉ đường của vị đại tẩu trước mặt có vẻ sẽ còn dài nữa, Yên Nhiên vội ngắt lời

- đại tẩu, đại tẩu, có đường nào ngắn hơn một chút không ạ?

Thấy đôi mắt của Yên Nhiên sắp biến thành đôi mắt long lanh nước, vị đại tẩu chỉ tay về con phố đối diện

 - ... Muội cứ đi thẳng qua ba con phố là đến nơi.

- đa tạ đại tẩu.

Nói xong câu cảm ơn, Yên Nhiên phóng đi như một cơn gió, nhìn vào tưởng như có người đuổi theo, vậy nên, cô không nghe thấy câu nói cuối cùng của vị phu nhân này.

- Thật ra ta có thể cho muội đi nhờ xe, nhà ta cũng ở đó mà.

Sau khoảng 1 canh giờ đi bộ theo hướng được chỉ, Yên Nhiên của chúng ta cuối cùng cũng đến Mộ Dung phủ.

   Mộ Dung phủ có thể coi là một đại trạch lớn nhất Đào Hoa trấn. Trước đại môn có hai bức tượng thạch sư trấn trạch dữ dằn gân guốc với dáng vẻ đe dọa, hai bên còn có hai hàng bạch đào đang thì ra hoa. Cổng lớn của Mộ dung phủ được dựng nên từ gỗ lim quý chắc chắn, bền bỉ, không dễ bị mối mọt. Nước sơn đỏ tươi vừa không làm mất đi vẻ quý khí và trang trọng vừa có thể hòa nhập vào khung cảnh chung của Đào Hoa trấn. Ngay ngắn chính giữa cổng lớn là tấm biển lớn ghi ba chữ Mộ Dung phủ bằng thể chữ triện cổ kính, được làm từ gỗ đàn hương tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng mềm mại, hòa quyện với hương đào tự nhiên tạo nên một mùi hương độc đáo. 

Yên Nhiên bước tới đại môn, đang định gõ cửa thì một chiếc xe ngựa với kí hiệu "Bạch Hạc Thanh Tùng" [= hạc trắng tùng xanh, đây là bức "Tùng" trong bộ tứ quý] đặc trưng của Mộ Dung tiền trang đi tới. Bước xuống xe là vị phu nhân mà Yên Nhiên vừa mới hỏi đường, theo sau là đứa trẻ muốn cưới cô

- thần tiên tỉ tỉ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Kỷ sư phụ nói "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng" chúng ta có được tính là có duyên không? vậy đệ sau này có thể ...

Chưa nói hết câu, đứa trẻ đã bị mẹ nó ký đầu một cái, vẻ mặt hung tợn nói

- điều đó là không thể nào, con nghĩ cũng đừng nghĩ

Sau đó, quay sang mỉm cười dịu dàng nói với Yên Nhiên đang hóa đá

- muội hảo, chúng ta thật có duyên, ta là Triệu Hiểu Linh, đây là thứ tử của ta tên là Mộ Dung Quyết.

- phu nhân, không biết ngài là ...

- đừng gọi phu nhân, nghe xa cách lắm, ta là chủ mẫu của Mộ Dung phủ, xét theo vai vế ta là sư tỉ của muội đó.

- sư tỉ ?

- phải a, sư phụ chưa nói với muội sao. phải rồi, muội xem ta lú lẫn này. bên ngoài trời đang gió, chúng ta vào nhà nói tiếp nha! 

Đúng lúc này, cánh cổng đại môn bật mở, theo sau là một làn khói đen quỷ dị lẫn đất và đá vụn. Vị phu nhân kia và đứa nhỏ nhanh chóng lấy ra một tấm vải bố dày bịt lên mũi, đáng thương cho Yên Nhiên đang không hiểu chuyện gì xảy thì đã phải chịu trận hứng tất cả. từ trong làn khói bỗng xuất hiện một vật đen thui chạy ra, đâm sầm vào trang phục tơ lụa quý giá của vị phu nhân bên cạnh, ngay sau đó nhận được một cú ký đầu vậy mà bóng người đen kia còn cười hề hề nói

- phu nhân, nàng về rồi, ta đang định nói với nàng một chuyện rất quan trọng.

Yên Nhiên cảm thấy đây chắc chắn là một chú cún to lớn với cái đuôi quay a quay đang cầu an ủi khiến vị sư tỉ kia mềm lòng an ủi

- được rồi, được rồi, thiếp biết là chàng giỏi nhất mà. vậy chàng định để thiếp và yên Nhiên muội muội đứng ngoài này ư?

Bây giờ, cái người đen kia mới liếc mắt nhìn sang đây rồi nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục, cố tỏ ra nghiêm túc nói:

- khụ ... thì ra là Yên Nhiên muội ư? sư phụ có gì muốn căn dặn ta ư?

- ... =.=||| muội ... 

- thôi muội không cần nói gì nữa - quay sang phu nhân nhà mình nở nụ cười chân chó - ở đây gió lớn, nàng mau vào nhà đi.

Ngẩng đầu một góc 45 độ, Yên Nhiên nhìn trời xanh mây trắng, không một ngọn gió nào thoảng qua. Sao phu thê nhà này luôn lấy lý do gió lớn vậy?

- thần tiên tỉ tỉ, thần tiên tỉ tỉ, ...

- ơ ... hả ... cái gì ... đệ gọi tỉ ư?

- dạ, ở đây gió lớn, chúng ta mau vào nhà thôi

- ... =.=||| lại nữa ư

   Không hổ là tòa đại trạch lớn nhất Đào Hoa trấn, bước qua cánh cổng kia là một khu vườn xanh tốt (nhưng hiện tại đang bị che phủ bởi một lớp bụi bặm). Tiểu kiều, lưu thủy, giả sơn được sắp xếp theo một trật tự hợp lý nhưng vẫn bị phủ đầy đất cát. Khung cảnh nơi đây chỉ có thể sử dụng câu "loạn thất bát tao" [= loạn cào cào ở VN] để hình dung. Vậy mà vị chủ nhân của khu nhà này vẫn mỉm cười hề hề, nịnh nọt

- phu nhân cẩn thận dưới chân a.

____________________________

   Sau khoảng 2 canh giờ trình bày lý do ... à không, nói chuyện với gia chủ, Yên Nhiên đã nhận ra được 3 điều:

Thứ nhất, hai người từng là đồ đệ của  sư phụ, một người thích sáng chế vũ khí, một người nhã nhặn khiêm tốn đến với nhau, được sư phụ chúc phúc nên hạ sơn đến đây lập nghiệp, sinh ra được hai nam một nữ. 

Thứ hai, vị Mộ Dung sư huynh này là một thê nô chính cống, không lẫn vào đâu được. Cứ xem cách nói chuyện ba câu thì hai câu nịnh vợ thì biết.

Cuối cùng, Mộ Dung gia là một phú thương giàu có, có chi nhánh ở khắp nơi, hình thành một mạng lưới kinh doanh trong mọi lĩnh vực, từ tiền trang, tửu lầu đến sòng bạc kỹ viện.

Sau khi Mộ Dung sư huynh đọc thư của sư phụ, sư huynh lại tiếp tục cười hề hề hỏi vợ

- Phu nhân, nàng thấy việc này thế nào?

- vậy chàng là gia chủ hay thiếp là gia chủ?

- đương nhiên là nàng rồi. ta chỉ là gia chủ của Mộ Dung phủ thôi còn nàng là gia chủ của ta á!

- ...

Cuối cùng, sau một hồi chàng chàng thiếp thiếp ân ái mặn nồng, Yên Nhiên cũng được tá túc ở lại trong Thính Tuyết viện của Mộ dung gia.

   Ánh dương dần hạ xuống phía chân trời, thay vào đó là mặt trăng tròn nhè nhẹ tỏa sáng trên bầu trời đêm, sau khi dùng xong bữa tối phong phú, Yên Nhiên bị Triệu sư tỉ kéo tay chạy ra ngoài tham gia lễ hội mỗi năm một lần của Đào Hoa trấn - "Linh Lung Huyễn Dạ". Lúc này, Triệu Hiểu Linh lại trở thành một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp.

- muội đến thật đúng lúc, hôm nay là một ngày hội lớn của Đào Hoa trấn - "Linh Lung Huyễn Dạ" đó. muội thật là may mắn.

- Linh Lung Huyễn Dạ ư?

- phải, để ta kể cho muội nghe.

   Truyền thuyết kể rằng, từ rất lâu về trước, có một vị quan đã từng đến thăm quan nơi này. Sau, vì không thể chịu nổi những mưu ma chước quỷ của chốn quan trường hiểm ác, ông xin từ quan, đi ngao du khắp nơi, cuối cùng quay lại dừng chân tại đây lập nên Đào Hoa am, trồng một cây đào, tự tay ủ nên một loại rượu ngon - Đào Hoa nhưỡng vang danh khắp sơn hà. Người đến đây để cầu rượu ngày một đông mà người vì ngưỡng mộ thanh danh của ông cũng nhờ đó mà đến đây lập nên Đào Hoa trấn. Vì thế, cái ngày mà vị thanh quan kia lập nên Đào Hoa am cũng chính là ngày người dân nơi đây tổ chức một lễ hội thật lớn trong vòng 1 ngày 1 đêm. Đêm của ngày đầu tiên, mọi người sẽ cùng viết ước nguyện của mình vào một tờ giấy được tẩm hương anh đào rồi thả xuống hồ sen lớn nhất trong trấn với mong muốn ước nguyện sẽ thành sự thật. Ngày thứ 2, mọi người sẽ cùng sắm sửa hành trang đi lên Đào Hoa am để cầu công danh sự nghiệp cho người nhà hoặc bản thân. Những sĩ tử sắp đến ngày thi cũng sẽ đến Đào Hoa am để cầu nguyện cho đường học hành của mình. Một du ngâm thi nhân [ là người mà đi đây đi đó khắp nơi xong rồi sáng tác thơ ca ý ] khi qua đây, nghe đến truyền thuyết nơi này đã để lại một bài thơ

"Đào Hoa ổ lý Đào Hoa am

Đào Hoa am lý đào hoa tiên

Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ

Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền

Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền tọa

Tửu túy hoàn lai hoa hạ miên

Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật

Hoa lạc hoa khai niên phục niên

Đãn nguyệt lão tử hoa tửu gian

Bất nguyện cúc cung xa mã tiền

Xa trần mã túc quý giả thú

Tửu trản hoa chi bần giả duyên

Nhược tương phú quý tỉ bần giả

Nhất tại bình địa nhất tại thiên

Nhược tương bần tiện tỉ xa mã

Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn

Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên

Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên

Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ

Vô hoa vô tửu sừ tác điền"

(Thành đào hoa ấy đào hoa am

Am đào hoa có đào hoa tiên

Người tiên trồng hoa đào mấy gốc

Mua rượu đào hoa thay làm tiền

Say rượu dưới hoa vùi giấc mộng

Tỉnh rượu một mình ngồi trước hoa

Nửa tỉnh nửa say, ngày tiếp nối

Hoa nở hoa tàn, năm tháng qua

Uống rượu, thưởng hoa vui đến già

Quyết không quỵ luỵ trước vinh hoa

Phú quý công danh như vó bụi

Nhành hoa chén rượu ta với ta

Đem so phú quý với nghèo khó

Một tận đất đen, một tận trời

Đem so xe ngựa với bần tiện

Người sao vất vả, ta thảnh thơi

Thiên hạ chớ cười ta điên loạn,

Ta cười thiên hạ thấu chăng hay

Không thấy Ngũ Lăng hào kiệt mộ

Không rượu, không hoa hoá ruộng cày)

Sau này, một vị nhạc sư cung đình khi được trở về quê hương đã sáng tác ra một bài hát lưu truyền đến ngày nay.

"Không tham luyến chốn quan trường, ta thử đến Đào Hoa am trong thoại bản như gần như xa

Trong chuyện xưa cũng không kể lại

Một khi đã nửa tỉnh nửa mê, không đáp án

Liệu người đời sau có bán tín bán nghi về khúc ca được truyền lại ... "

Tiếng ca vang vọng khắp nơi trong đêm hội náo nhiệt. Lần đầu tiên, Yên Nhiên được tham gia một lễ hội rực rỡ và náo nhiệt như vậy. Viết câu "mong sư phụ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi" vào tờ giấy nhỏ phảng phất hương anh đào, thả hoa đăng mang theo nguyện vọng của mình xuống Hoa Xuyên, nhìn ánh nến như tỏ như mờ của hoa đăng đang dần trôi theo dòng nước, Yên Nhiên cảm thấy mình thật may mắn khi có một vị sư phụ hết mực chăm sóc cho mình.  

   Trong đêm tối. ánh đèn Khổng Minh bay qua từng mái nhà cong cong thắp sáng một vùng trời tươi đẹp. Ánh nến lấp lánh xuyên qua bóng đêm, hòa quyện cùng ánh sao trên bầu trời tím than thắp sáng từng cánh hoa phấn hồng làm khung cảnh càng thêm mỹ lệ huyền ảo. Quả là "Linh Lung Huyễn Dạ" [=buổi đêm huyền ảo lung linh, ảnh ở đầu chương] danh xứng với thực.

   Một đêm rực rỡ, một đêm không ngủ. Ánh sáng huyền ảo đêm nay đã nhem nhóm một khát khao vào trái tim Yên Nhiên, ánh sáng đọng lại trong đôi mắt của cô tựa như một đốm lửa quyết tâm hướng về tương lai phía trước.

______ hết phần giới thiệu về nữ chính 1 _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC