Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Yến Minh cúp điện thoại, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trợ lý bước vào, nói: "Cố tổng, cũng may là tin tức từ đám truyền thông Chu thiếu mang đến còn chưa có truyền ra ngoài, tôi đã xử lý chúng rồi."

Cố Yến Minh " Ừ " một tiếng.

Hắn xoay người, liếc Chu Gia Niên đang bị hai vệ sĩ ấn ở ghế một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Hắn mặc gi-lê màu trắng bên ngoài áo sơ mi, chậm rãi thong thả bước qua, bóng đen bao trùm đỉnh đầu Chu Gia Niên.

" Không đủ bản lĩnh, còn dám bằng mặt không bằng lòng? Chu Gia Niên, tôi đã nói với cậu chưa, chị em hai người ầm ĩ đến thế nào, cũng không được phép xuất hiện trước mặt Lộ Nghê?"

Đầu Chu Gia Niên bị đè xuống, không nâng dậy được, mặt đỏ tía tai, rít từ kẽ răng: "Cố nhị ca, em nói sai sao, cô ta chính là không có liêm sỉ --"

Còn chưa nói xong, vệ sĩ bên cạnh Cố Yến Minh liền xách cổ áo hắn lên, đột nhiên giáng cho hắn một cái tát.

Chu Gia Niên đầu lệch qua một bên, khóe miệng rướm máu.

Cố Yến Minh lạnh buốt mà nhìn hắn chằm chằm: "Chu Gia Niên, tôi cảm thấy cậu là thật sự không muốn cho Chu gia sống tốt mà."

Nhị thế tổ như Cố Yến Minh ngày thường đều là cái dạng mắt cao hơn đỉnh đầu, nhưng thật sự tức giận, lại âm tình bất định tựa như Hỗn Thế Ma Vương, khiến cho lòng người run sợ.

Chu Gia Niên biết hắn đã mười mấy năm, biết rõ loại người như hắn làm gì có chuyện gì không làm được?

Chu Gia Niên trong lòng sợ hãi, không rảnh đi liếm máu ở khóe miệng, thanh âm cũng đã yếu đi tám phần: "Nhị ca em sai rồi, chị của em tự sát, em có thể không nóng nảy sao, chị ấy là chị gái ruột của em, có quan hệ huyết thống! Em đương nhiên là nhất thời xúc động!"

"Hơn nữa em cũng không làm gì cô ta, chỉ mắng có hai câu."

" Cậu từ lúc còn bé đã như vậy, chuyện gì cũng không màng phải trái đúng sai đã bao che cho chị gái mình." Cố Yến Minh không kiên nhẫn nói: "Nếu đã là chị ruột của cậu, vậy cậu ngăn đón chút, về sau đừng vì việc này mà làm phiền tôi."

Vệ sĩ hai bên nắm đến Chu Gia Niên đau hết hai cánh tay, hắn vội chật vật mà đáp ứng: " Em, em đã biết."

Cố Yến Minh cúi đầu liếc hắn một cái, duỗi tay vỗ hai cái lên mặt hắn, không nhẹ không nặng, lại giống như là uy hiếp: "Còn cậu, nếu còn có lần sau, thì đừng trách tôi không màng tình cảm năm xưa."

Chu Gia Niên không dám hé răng, may mắn Cố Yến Minh giống như còn có việc. Cố Yến Minh đi đến cạnh cửa, cầm chiếc áo khoác gió dài đang run run lên, vắt trên tay, cũng không bàn giao kế tiếp phải xử lý Chu Gia Niên như thế nào, hai vệ sĩ vẫn túm chặt Chu Gia Niên, mà Cố Yến Minh đã xoay người rời đi.

Chờ nhị thế tổ này đi rồi, Chu Gia Niên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói với hai người vệ sĩ ở phía sau: "Buông ra."

Hai vệ sĩ cũng không thèm để ý tới hắn, để trợ lý nói với hắn: "Chu thiếu, cậu phải biết họa là từ miệng mà ra, cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay không nói cái gì khác với Lộ tiểu thư đi."

Nếu Lộ Nghê biết được chuyện thế thân từ trong miệng Chu Gia Niên, thì hiện tại Chu Gia Niên tuyệt đối không chỉ bị giáo huấn đơn giản như vậy.

Trợ lý nói xong cũng đi luôn, trong phòng chỉ còn lại hai bảo tiêu không hé răng cùng với Chu Gia Niên bị ấn ở trên ghế.

Chu Gia Niên nhấm nháp lời trợ lý nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn vốn cho rằng Cố Yến Minh không để nữ nhân kia ở trong lòng, dù sao cả cái vòng luẩn quẩn này đều nói nữ nhân kia là thế thân của chị gái hắn.

Nhưng từ khi chị gái hắn về nước, lại nhiều lần bị Cố Yến Minh cự tuyệt.

Trong khoảng thời gian ngắn Cố Yến Minh không thể tha thứ cho chị gái hắn cũng là chuyện bình thường, dù sao năm đó là chị hắn cho rằng Cố Yến Minh không thể kế thừa gia sản, quăng vị Cố nhị thiếu này qua một bên, đi tìm Cố đại thiếu.

Nhưng hiện tại chị hắn đến tự sát cũng đã làm ra, Cố Yến Minh dù có tới bệnh viện, lại chưa từng bước vào phòng bệnh.

Xem thái độ Cố Yến Minh lúc gọi điện thoại cho nữ nhân kia, chẳng lẽ Cố Yến Minh thật sự để nữ nhân kia trong lòng? Còn không cho phép người khác để lộ chuyện thế thân với nữ nhân kia.

Chu Gia Niên bị ý nghĩ của bản thân làm cho sợ hãi. Sao có thể, nữ nhân kia xuất thân chỉ là một cô nhi, đến một cái gia đình thật sự đều không có, sao có thể so sánh với chị gái Chu Thi Nhã của hắn? Cố Yến Minh cùng lắm cũng chỉ chơi đùa mà thôi.

Có lẽ là Cố Yến Minh đối với việc chị gái hắn phản bội năm đó còn chưa hết giận?

*

Cố Yến Minh đi vào thang máy phía trước, liền nghe thấy những lời nghị luận rời rạc đám y tá đứng đó truyền tai nhau. Lúc Chu Thi Nhã bị đưa vào bệnh viện đã hôn mê bất tỉnh, trong bệnh viện rất nhiều y tá đều nhìn thấy, tự nhiên khó tránh khỏi rảnh rỗi tám chuyện.

Trợ lý vội vàng đuổi theo.

Cố Yến Minh liếc mắt nhìn hắn: "Đã xử lý xong."

Trợ lý vội nói: "Cố tiên sinh yên tâm, việc này bệnh viện tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài."

Cố Yến Minh bỏ tay vào túi quần, gật gật đầu.

Trợ lý nhìn biểu hiện của hắn, phỏng đoán tâm tình thay đổi bất thường của hắn, thật cẩn thận hỏi: "Lộ tiểu thư bên kia...... Ngài ở sân trượt tuyết không nói một lời liền đi tới bệnh viện, chỉ sợ cô ấy khó tránh khỏi có chút thương tâm, có cần đưa chút lễ vậy hay không?"

Cố Yến Minh không chút để ý nói: " Tôi đã gọi điện thoại."

Trợ lý liếc nhìn hắn, lại không biết nói thế nào, mất nửa ngày mới uyển chuyển nói: "Chỉ là gọi điện thoại an ủi một chút, liệu có tác dụng sao?"

" Sao lại không có tác dụng?" Cố Yến Minh nhíu mày, trừng mắt liếc hắn một cái: " Cuộc gọi đó là tôi chủ động gọi, kéo dài tận ba phút."

Trợ lý nhanh chóng cười làm lành, "Vậy là tốt rồi, khẳng định không có vấn đề."

Suy cho cùng thì Lộ tiểu thư cũng yêu Cố tổng đến khăng khăng một mực.

Kỳ thật ngay từ đầu trợ lý cũng cho rằng Lộ Nghê là vì tiền mới ở lại bên người Cố Yến Minh, nhưng trong tai nạn giao thông một năm trước, cô vì bảo vệ Cố Yến Minh, cô đã phải chịu không ít thống khổ, trợ lý lúc này mới tin Lộ Nghê là thật sự yêu bản thân Cố Yến Minh.

Tuy rằng đám con ông cháu cha trong cái vòng tròn thượng lưu của Cố Yến Minh đều cảm thấy gia thế của Lộ tiểu thư không bằng Chu đại tiểu thư, nhưng trợ lý cũng có xuất thân lại cảm thấy, có lẽ Lộ tiểu thư mới là người thích hợp nhất với Cố tiên sinh.

Suy cho cùng, cả thế giới ai đều có thể rời bỏ Cố tổng, nhưng Lộ Nghê thì không có khả năng.

Trợ lý mở lời nhắc đến: "Đúng rồi, còn có một việc, Cố tổng, mấy ngày nữa là sinh nhật cha nuôi của Lộ tiểu thư, có cần đưa quà không?"

Trước khi ra khỏi thang máy, Cố Yến Minh sửa lại cà vạt: " Ừ, anh xem mà làm."

*

Sau khi Cố Yến Minh rời khỏi bệnh viện, y tá ở phòng bệnh vip trên hành lang lầu sáu mới dám bắt lấy một chút thời gian cuối cùng, lặng lẽ nghị luận đề tài vừa rồi.

" Người vừa mới rời đi chính là Cố nhị thiếu gia không sai đi, nghe nói thời niên thiếu hắn vì vị trong phòng bệnh kia thiếu chút nữa đã đánh nhau với anh trai mình rồi, không nghĩ rằng đến giờ vẫn là một kẻ si tình, vị đại tiểu thư trong phòng bệnh kia xuất ngoại tám năm mọi trở về, vừa xảy ra chuyện phải vào bệnh viện người đầu tiên đến lại là hắn!"

" Ngươi sắc mặt tái nhợt vừa mới bị đẩy vào phòng ICU chính là Chu đại tiểu thư? Lúc thay thuốc tôi có liếc nhìn một cái, trông không giống người nhà Chu gia trên truyền thông lắm....."

"Nói bậy cái gì đó?"

"Vẫn nên nói về nhị thiếu gia Cố gia đi, nghe nói từ sau khiChu đại tiểu thư về nước, vì làm cho Chu tiểu thư ghen, giữ lại một nữ nhân bên người -- vốn chỉ là quan hệ hợp đồng, không ngờ nữ nhân kia ham muốn tiền tài của Cố gia, lì lợm la liếm ăn vạ bên người hắn không chịu rời đi!"

" Này, trên đời làm sao lại có nữ nhân như vậy? Nghèo đến điên rồi à?"

Lộ Du Du lên lầu hai của biệt thự, vào phòng, cắm sạc điện thoại, khởi động máy, vừa mới thu tạm vài bộ quần áo vào vali, thì chuông điện thoại liền vang lên.

Số điện thoại chắc chắn phải đổi, nhưng Lộ Du Du nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ  "Dao Dao", lại vẫn cầm lên nghe.

Cô nhớ rõ ở thế giới này, Dao Dao là bạn tốt của "Lộ Nghê", tính tình ngay thẳng. Một năm trước hai người đồng thời tốt nghiệp, vào bệnh viện thực tập, nhưng Lộ Nghê ở cùng Cố Yến Minh nên đã xảy ra một trận tai nạn xe cộ, vì bảo vệ Cố Yến Minh mà cổ tay phải bị thương, đến nay vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Cố Yến Minh cũng không cho phép cô trở lại bệnh viện.

Điện thoại kết nối được, Lộ Du Du liền nghe thấy lời bàn tán như vậy từ y tá trong bệnh viện.

Lộ Du Du sửng sốt một chút.

Thông thường trong bệnh viện chính thức làm sao lại có y tá  bát quái như vậy, nhưng thế giới này hình thành dựa trên văn bản  thời xưa, logic cơ bản nhất chính là không có logic, cho nên chuyện này cũng là bình thường.

Mà Lâm Dao ở bên kia điện thoại đã lòng đầy căm phẫn mà mở miệng: "A Nghê cậu nghe xem, người ta đều đã nói cậu thành cái dạng gì, hôm nay Chu Thi Nhã nhập vào bệnh viện chúng ta, Cố nhị thiếu đến thăm cô ta, ở lại chừng ba tiếng đồng hồ --"

Còn chưa dứt lời, cô bỗng nhiên ý thức được nói vậy sẽ làm Lộ Nghê đau lòng, vì thế lại vội vã ngậm miệng.

Lộ Du Du cười nhẹ, nói: " Tớ biết rồi, cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cái gì." Lâm Dao càng nghĩ càng thấy Lộ Du Du không đáng: "Dựa vào cái gì mà nói cậu không xứng với hắn, Cố nhị thiếu ngoài có tiền có gia thế thì còn có cái gì? Lúc trước nếu không phải bởi vì hắn, hiện tại cậu sớm đã có một tương lai tốt đẹp."

"Vì hắn mà mất việc không nói, còn phải chịu nhiều vũ nhục như vậy. Quá nghẹn khuất, tức chết tớ, cậu quên cái tên vương bát đản kia đi, bỏ hắn ta đi!"

Lâm Dao căm giận bất bình, nhưng cũng biết những lời này chỉ để nói mà thôi, trước kia cô cũng khuyên qua, nhưng Lộ Nghê không có Cố Yến Minh không sống được, căn bản không chịu rời đi, không thể buông tay.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến, đầu bên kia điện thoại lại nói: " Ừm, tớ cũng cảm thấy vậy, tớ đang thu dọn hành lý."

Lâm Dao:......

???

Lâm Dao che điện thoại lại, không dám tin tưởng: " Cậu nghiêm túc?"

Lộ Du Du xếp hai bộ quần áo vào vali, nói: "Đúng vậy, tớ không tính trộn lẫn với những người  trong cái vòng của hắn."

Lâm Dao không tin, thở dài, đối với Lộ Nghê càng là hận sắt không thành thép: " Cậu thật là, lại nữa."

Cô cảm thấy Lộ Nghê cho dù rời đi, cũng giống như trước đây, không quá hai ngày liền trở lại bên người Cố Yến Minh. Không biết như vậy ngược lại sẽ làm Cố Yến Minh đem cô ăn đến gắt gao.

*

Cố Yến Minh kiêu căng tự đại, rất ít khi chủ động gọi cho Lộ Du Du, ba năm qua số lần chủ động có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải nguyên văn miêu tả mấy cái khoảnh khắc Cố Yến Minh động tâm thì trong mắt Lộ Du Du Cố Yến Minh không hề thích cô.

Cho nên Lộ Du Du đoán Cố Yến Minh sẽ không gọi lại cho mình trước đêm mai, cô liền thoải mái mà tháo điện thoại ra, tách thành hai nửa, ném vào thùng rác.

Ba năm tới, Lộ Du Du thật sự là quá khổ.

Bản nhân cô có chút dị ứng phấn hoa nhẹ, nhưng ngày đầu tiên đến biệt thự này, liền phát hiện trong vườn trồng đầy hoa Tulip.

Không cần hỏi, liền biết lý do.

Trong cốt truyện có nói, thời điểm trong lòng Cố Yến Minh còn chứa vị bạch nguyệt quang thời niên thiếu kia, Tulip là loại hoa bạch nguyệt quang thích nhất.

Ba năm qua, một số bạn bè của Cố Yến Minh trong vòng thượng lưu ngẫu nhiên sẽ lấy chuyện "Cỏ dại" không lên được mặt bàn, không thể so được với "Tulip" tới trào phúng cô, còn nghĩ cô không hiểu.

Số lần cười nhạo cô đâu chỉ một lần hai lần.

Chu Thi Nhã xuất thân danh môn, từ nhỏ được nuôi đến kiều quý, ánh mắt nhìn người khác đều là liếc nhìn.

Mà Lộ Nghê trong miệng bọn họ, chưa hiểu việc đời, đến hộ chiếu cũng không có, lần đầu tiên cùng Cố Yến Minh xuất ngoại, hộ chiếu cùng visa vẫn là do trợ lý Triệu Triển xử lý.

Tình cảnh Lộ Nghê lần đầu tiên xuất hiện trong sách là cảnh mà Lộ Du Du còn khắc sâu trong ký ức, lúc ấy cô vẫn còn đi làm, một chiếc váy dài màu trắng rẻ tiền cùng với một đôi giày vải bạt màu trắng.

Cô lúc đầu cũng rất thích cười, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, nhưng Cố Yến Minh, người mới vừa mang cô về nhà, không thích cô, chỉ xem cô là thế thân lại càng không thích cô cười.

Vì thế dần dần mà cô cũng rất ít cười.

Lộ Du Du dị ứng phấn hoa không đến mức phải hắt xì, chỉ là bốn năm tháng vành mắt đỏ hồng.

Nhưng hai năm đầu, Cố Yến Minh có thể là thật sự không để cô vào trong lòng, vậy mà từ trước nay đều chưa từng phát hiện.

Thái độ của Cố Yến Minh đối với cô thật sự có thay đổi, bắt đầu từ vụ tai nạn một năm trước. Nhưng Lộ Du Du lại cảm thấy bản thân mình thực buồn cười,  phải dùng tánh mạng ra bảo hộ mới đổi lấy được một chút tình yêu của hắn, thứ tình cảm muộn màng này còn có ý nghĩa sao?

Chỉ là, mặc kệ cô cảm thấy có ý nghĩa hay không, chỉ cần cốt truyện cảm thấy có ý nghĩa là được. Chẳng sợ Cố Yến Minh nghe điện thoại của người trong lòng liền lập tức rời khỏi sân trượt tuyết, ném một mình cô ở lại đó, chật vật mà đối mặt với sự trào phúng của Chu Gia Niên cùng truyền thông nghị luận, lúc còn chạy theo cốt truyện cô vẫn phải đối với Cố Yến Minh khăng khăng một mực, yêu tận xương tủy.

Nhưng hiện tại thì tốt rồi, không cần lại làm cái thế thân đáng chết này.

Cố Yến Minh người này là một kẻ lệch lạc, cuồng vọng kiêu ngạo, rất khó thích ai, hiện tại nhân lúc cốt truyện chưa đi quá nửa, hắn vẫn chưa hoàn toàn thích mình, bản thân mình kịp thời dứt ra, cả hai khoan khoái mà từ biệt.

Lộ Du Du càng nghĩ càng cảm thấy nhẹ nhõm cả người, ngâm nga hát rồi đi phòng tắm tắm rửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net