quên anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi sáng thức dậy, tôi quàng tay ôm một người như thường lệ, nhưng những gì tôi nhận được là một cái ôm vô hình, một nụ hôn trong kỉ niệm mơ hồ, là một khoảng trống lạnh ngắt, và chẳng cần một cơn gió thoảng qua cũng khiến tôi cảm thấy lạnh, chẳng cần một hạt bụi vương vào mắt cũng khiến mắt tôi cảm thấy cay. lúc tôi vô tình dạo bước qua con phố cũ, vẫn là tiếng nhạc du dương trong quán cà phê ấy, vẫn là tiếng hàng rao quen thuộc lướt qua, vẫn là tiếng mời chào đầy ngọt ngào của cô hàng xáo, vẫn là thức uống cũ đã có sẵn trên bàn mà chẳng cần phải gọi, và vô thức, chỗ ngồi đối diện quen thuộc ấy khiến tôi thấy chạnh lòng.

Là hôm ánh nắng mệt nhoài nhường chỗ cho những hạt mưa, cũng chẳng buồn nép mình bên mái hiên cũ kỹ, vì bạn biết rằng, dù tôi có đứng đó cho đến khi ánh đèn mờ bắt đầu nhập nhòe trong bóng tối thì cũng sẽ chẳng còn ai đón đưa, chẳng còn ai ngã ô sẵn lòng đưa tôi về nhà.

Là lúc cuộc sống xô bồ khiến tôi mệt mỏi, thèm lắm những cái ôm xiết, thèm lắm những lời động viên ngọt ngào, thèm lắm bờ vai của ai đó để gục vào mà òa khóc nức nở, tôi nhớ người ấy biết bao, thèm một cuộc gọi từ người ấy biết bao, nhưng không thể, toii phải tự mình vượt qua thôi, phải tự mình an ủi lấy mình, lau nước mắt cho mình, phải tự mình đứng dậy bước tiếp, vì chúng ta đã không còn thuộc về nhau từ rất lâu rồi.

Là lúc vô tình ánh mắt chạm nhau giữa hàng vạn người đông đúc, là lúc con tim đập rộn ràng nhưng cũng nhói đau vì bàn tay ấy đang nắm lấy tay ai, nụ cười ấy đang thắm thiết trao cho ai, đôi môi ấy đã thuộc vì ai, và, một lần nữa...tôi lại phải gắng gượng để quên.

Quên đi một người là điều chưa bao giờ dễ dàng, cho dù tôi có chọn nghe theo lí trí bước đi về phía trước để tìm ánh sáng cho mình hay cứ mãi lê thê trong trái tim chất chứa bao nhiêu hoài niệm đi chăng nữa, thì người đau khổ vẫn là tôi.

Nhưng chẳng có vết thương nào cứ mãi chảy máu không ngừng đúng không?

Quên anh, tôi tự hỏi phải mất bao nhiêu thời gian, hàng trăm buổi sáng trôi qua, tôi đều nhớ anh da diết, vừa hận bản thân quá yếu đuối không phút giây nào nguôi ngoai hình ảnh anh, vừa trách sao mình quá khờ, cứ mãi chìm đắm trong ảo tượng mông lung, cứ mãi bấu víu vào những kỉ niệm mơ hồ để nhớ anh.

Đông đến rồi thu lại sang, lá vàng trên cây xuôi theo chiều gió, rũ bỏ sự úa tàn để thay áo mới, còn tôi, biết đến bao giờ tôi mới có thể gom ghém tả cả kỉ niệm vào một góc nhỏ của trái tim để quên được anh?

Ngoài trơi mưa bay phấp phới. Con đường này dẫu không có anh bước bên cạnh nữa nhưng tôi vẫn có thể tự mình bước đi bằng tất cả sự mạnh mẽ, lạc quan của mình. Tôi đã cố gắng dìm sâu anh trong cơn mưa, nước mắt tuôn trào... anh khiến tôi vui được bao nhiêu? Những lần tôi khóc vì anh gấp hai, gấp 3 lần, anh đến bên tôi vì điều gì? Tại sao tôi lại phải khóc vì một người không xứng đáng?

Tôi nghĩ về điều gì đó, chẳng ai biết được ngày mai phải không?

Tôi luôn tin rng, mt khi nng lên, lòng tôi s li m...

"Hạnh phúc anh nhé! Em yêu anh nhưng chỉ nốt hôm nay nữa thôi..."

Mối tình đầu của tôi đã kết thúc như vậy...

Chuyến đò lẫn vào hoàng hôn đỏ quạch như đôi mắt em lúc này. Đó cũng chính là chuyến đò cuối cùng vùi chuyện tình chúng ta vào dĩ dãng. Tôi xin gửi lại tình ở đây. Bước về phía bờ, lòng nhẹ tênh như con thuyền vừa đi qua giông bão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taehyung
Ẩn QC