Tạm biệt sao khó nói...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, trời mưa tầm tã. Người bạn thân nhất đã nói với tôi rằng bạn chỉ còn sống được ba tháng do bị ung thư não giai đoạn cuối, và người mà tôi vẫn luôn thầm thích đã chính thức đến với người mà cậu thích. Thật ra thất tình thì có gì lớn lao đâu, chẳng qua chỉ là hơi buồn một chút, khi nhìn thấy cậu đi chung với người khác thì trái tim hơi đau một chút thôi, cũng chẳng đến nỗi chết đi sống lại như mấy cô gái khác hay làm, khóc lóc than thở đủ thứ chuyện. Nhưng khi hay tin của bạn, tôi lại cảm thấy như một phần trong thế giới của mình sụp đổ. Bạn bảo tôi, trong ba tháng còn lại, đừng nhắc gì về những chuyện không vui đó, hãy cứ sống hết mình với thực tại, chỉ nhớ đến niềm vui, còn nỗi buồn thì cứ để gió cuốn bay đi. Và tôi cũng vờ như chưa từng nghe đến việc ba tháng cuối cùng đó.

Mỗi ngày, khi nhìn thấy cậu đi chung với người cậu thích, trái tim tôi lại nhói đau. Có người từng bảo, đơn phương một người là thất tình mỗi ngày. Dẫu biết cậu không thích tôi nhưng tôi vẫn mãi cứng đầu ôm riêng cho mình mối tình ấy.

Tôi luôn ngồi ở nơi bàn học, nhìn ra cửa số là một khoảng trời rộng mênh mông. Tôi thầm nhớ lại những tháng ngày tôi và bạn đi chơi với nhau, cùng nhau tận hưởng những phút giây yêu đời, không cần lệ thuộc vào một thứ tình cảm nào hay những lúc tôi và bạn cùng nhận xét lẫn nhau, phát hiện ra những lỗi lầm mà chẳng ai muốn thừa nhận, tuy hơi khó chấp nhận nhưng lại chan chứa sự chân thành tựa như ánh mặt trời. Cũng có lúc là những khi bạn thất tình, tôi và bạn cùng nhau kiếm chỗ vắng mà la hét thoả thích, hét lên rằng thích một người thì đã sao chứ, người ta không thích mình thì đã sao chứ, cứ mặc kệ mà bất chấp hết đi, những thứ tình cảm đó là cái gì mà làm cho bản thân buồn vậy chứ?... Và lần này, là đến lượt tôi thất tình! Tôi rủ bạn đi ăn, có người nói, khi thất tình con gái thường ăn nhiều lắm, và tôi chính là ví dụ điển hình. Tôi lôi kéo bạn đi khắp nơi đủ chốn, nơi nào có món ngon là nơi đó tôi xuất hiện, bạn lâu lâu trêu tôi rằng coi chừng mập ra đến nỗi không ai nhận ra luôn giờ, nhưng tôi vẫn mặc, có thực mới vực được đạo mà. Rồi tôi lại kéo bạn lại nơi cũ, hò hét đủ thứ cho thoả cơn tức, cho vơi cơn buồn. Hai đứa tôi cứ thế, có nhiều lúc bạn bị đau đầu nhưng vẫn gắng gượng, tuy tôi biết nhưng tôi vẫn vờ như không thấy, vì có lẽ tôi và bạn đều cùng ý nghĩ như nhau, cùng muốn ba tháng cuối cùng này sẽ là những giây phút sâu sắc nhất, mãi mãi không quên được, và đương nhiên là để không còn cảm thấy nuối tiếc hay hối hận về những việc chưa làm nữa.

Chỉ còn lại một tháng, ngày hôm ấy bạn nói rằng phải nhập viện, không thể thảnh thơi cùng tôi đi dạo chơi khắp nơi, chạy nhảy lung tung khắp chốn, hay những đêm thức khuya ngồi tâm sự với nhau cả đêm. Tôi đưa bạn đến bệnh viện, đột nhiên bạn muốn gục ngã, tôi rất hoảng sợ muốn chạy lại đỡ nhưng bạn lại bảo: “Đừng, hãy để tao trông oách một chút vào những giây phút cuối cùng này đi chứ! Tao có thể đứng lên được, và mày hãy cứ luôn tiến về phía trước, đừng nhìn về bên cạnh tao, nếu không sẽ thấy tao khóc mất, trông xấu lắm, tao không muốn những lúc này bị mày thấy tao thảm hại như thế nào đâu.” Đó là một ngày đầy gió, tôi đứng đó nhìn bạn từng bước đứng dậy, dựa vào sức lực của mình để chứng tỏ với mọi người rằng bản thân không hề yếu đuối cho nên không cần ai thương hại gì cả. Tôi biết bạn rất mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn có một phần yếu đuối tồn tại song song trong đó. Tình bạn là sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, nên tôi tin rằng bạn sẽ có thể chống chọi với những sự thật phũ phàng đó.

Mối tình đầu thường không thành, tôi đã từng không tin vào điều đó, nhưng giờ đây tôi đã tin thật rồi. Và người bạn thân đầu tiên của tôi, cũng lại sắp ra đi nữa rồi. Tôi từng đọc được đâu đó trên mạng rằng, con người sinh ra là để chia li, thế nhưng ông trời lại vẫn cho họ gặp nhau, có lẽ gặp nhau là do duyên phận, chia xa nhau cũng cần chữ phận và duyên, cho nên hãy quý trọng những giây phút này, để sau này khi đánh mất rồi sẽ không phải hối tiếc. Những người lướt qua ta đều là có cái ý nghĩa riêng, có người có thể dạy ta những bài học, cũng có người có thể cho ta những kỉ niệm mãi không phai, không có gì là vô nghĩa cả, tất cả đều ẩn chứa hàm ý bên trong. Và có lẽ, tôi cùng bạn gặp nhau là để cho nhau kỉ niệm, và tôi gặp cậu là để cho tôi một bài học về những thứ tôi chưa từng được học trong trường. Cám ơn hai người đã xuất hiện trong cuộc đời tôi và đi ngang qua cuộc đời của cô gái nhỏ bé này.

Ngày bạn ra đi, tôi khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi dường như nước mắt không còn đủ để rơi nữa. Mẹ bạn đưa tôi một bức thư, bảo rằng đây là thứ cuối cùng trước khi ra đi đã bảo nhất định phải gửi cho tôi. Đó chính là thứ khiến tôi không còn khóc vì bạn nữa. Tôi sẽ nhớ mãi, nhớ một hình bóng, một dáng hình luôn bên cạnh tôi, giúp đỡ đôi và cùng nhau vượt qua những gian khó. Nụ cười của bạn luôn là ánh mặt trời, sưởi ấm tâm hồn tôi, và tôi cũng mong rằng ở nơi xa kia, bạn sẽ luôn mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện… Tôi ở nơi đây, vẫy tay chào bạn!

                                                                                              Ngày    tháng    năm   

Gửi người bạn tốt nhất của tao,
Có lẽ, lúc mày thấy bức thư này thì mày đang khóc rất nhiều phải không? Tao biết mày chẳng được mạnh mẽ gì, nhưng lại có lòng nhiệt huyết rất cao, khiến người khác phải ngước mắt ngưỡng mộ. Tao đã có đôi lúc thầm thấy ghen tị với mày đấy biết không hả? Cho nên hãy gắng sống sao mà tao tức thì thôi đi nha!
Có đôi lúc tao và mày cãi nhau nhưng đến cuối cùng vẫn bắt tay làm hoà, và khi hai đứa đi với nhau thì câu cửa miệng luôn là “mặt dày không bằng chai mặt”. Được làm bạn với mày, đó là điều mà tao cảm thấy đáng giá nhất trong cuộc đời này.
Này, hãy luôn tiến về phía trước nhé, đừng vì tao mà buồn làm gì, nếu mày muốn làm tao vui thì hãy sống cho thật tốt vào, vứt bỏ hết những thứ không vui vào đằng sau đi, rồi quay mặt lại mà thẳng tiến trên con đường mày chọn. Chúng ta đã từng luôn đi cùng nhau, trải qua một thời thác loạn của tháng ngày tuổi trẻ. Không có gì là mãi mãi, đó chỉ là một từ ngữ hoa mĩ dành cho phim ảnh mà thôi, cho nên đừng có cố níu kéo làm gì. Dù cho có chút sợ hãi về một tương lai mới, thế giới mới, thì mọi việc cũng đều đã không thể quay ngược lại được nữa rồi. Mối tình đầu của mày nữa, dù có đau đến mấy thì cũng chẳng thể buồn mãi được, cho nên hãy cứ mạnh mẽ mà sống tiếp đi nhé! Dù ngay lúc tạm biệt đi chăng nữa, thì cũng hãy luôn tiến về phía trước, vẫn phải tin tưởng vào một ngày mai tươi sáng, hay không có tao bên cạnh thì mày cũng phải biết sống tự lập một mình. Ngày xưa hai đứa từng hít chung một bầu không khí, cùng đứng chung dưới một bầu trời, nhưng giờ đây chỉ có thể cùng tồn tại trên một mặt đất mà thôi, nhưng cũng đừng buồn nha. Mong mày không giận gì tao!
Tao chúc mày sẽ có một cuộc sống vui tươi, đầy ấp tiếng cười và hạnh phúc. Cũng mong mày sẽ tìm được một người bạn mới tốt hơn tao, không ích kỉ như tao, và luôn sống chân thành với mày, giúp đỡ mày như tao đã từng vậy. Tao… không dám nói lời tạm biệt…
Bạn của mày, một đứa ích kỉ lắm, thân gửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net