Làm phiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng là con gái của tể tướng họ Vương nước Cửu Long, tuy trong một gia đình quý tộc cao quý nhưng nàng chưa từng nhận được một tình cảm nào từ gia đình.

Mẹ nàng mất lúc mới hạ sinh nàng thế là mọi người trong nhà nói nàng là sao chổi là ác tinh. Mẹ nàng là một mỹ nhân của một gia tộc nước láng giềng nên nàng cũng được thừa hưởng vài phần nhân sắc, mày lá liễu, mắt đen huyền, mũi cao thanh tú, còn cả một đôi môi đỏ mọng và làn da trắng quả thực là mỹ nhân trong mỹ nhân. Nhưng có một câu thơ

        " Làn thu thủy nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh. "

    - Con sao chổi đâu rồi?
Giọng nói chua chát của một mỹ nhân vang lên trong ngự hoa viên của nàng.

    - Sao không chết quách luôn cho rồi, báo nhà báo cửa.
Câu nói độc mồm độc miệng được thốt ra từ miệng một vị phu nhân đang đi cùng nữ nhân kia.

Đó là vị phu nhân lớn trong nhà còn nữ nhân kia chính là con gái bà ta Vương Ngọc Đàn. Sở dĩ bà ta đến đây là để mắng chửi, miệt thị và hành hạ nàng không có ý gì tốt đẹp. Vì sao ư? Vì bà ta hận, hận không đẹp bằng mẹ nàng, hận không được phụ thân sủng ái như mẹ nàng, không thể trúc giận lên mẹ nàng nên giờ bà ta phát tiết lên người nàng. Còn Ngọc Đàn thì hận không đẹp bằng nàng sinh lòng đối kỵ.

     - Thưa phu nhân và tiểu thư, tiểu thư nhà nô tì đang không được khoẻ. Mong hai vị về cho.
Đó là nô tì thân cận của nàng.

    - Hôm nay không tới thỉnh an mẫu thân còn châm chế bỏ qua. Bây giờ mẫu thân ta đích thân tới đây thăm hỏi còn dám không tiếp, thật không có quy cũ.
Cái giọng the thé của Ngọc Đàn vang lên, vừa nghe qua có vẻ quan tâm nhưng bên trong lòng dạ rắn độc khó lường.

    - Nhưng thật sự tiểu thư nhà nô tì không được khoẻ.

    - Tránh ra. Để ta xem con sao chổi này có lòng dạ gì.
Ả vừa nói vừa ra tay đẩy nô tì kia qua một bên làm nàng ta không kịp trở tay mà ngã, đúng là không ra dáng tiểu thư gì cả.

    - Xin phu nhân và tiểu thư về cho, tiểu thư nhà nô tì quả thực không khoẻ.

    - Con sao chổi đâu rồi, mau ra đây cho ta.
Ả vừa la làng vừa xông thẳng vào phòng nàng, thấy nàng nằm trên giường thì lại nắm đầu nàng lôi dậy

    - A....xin dì và muội về cho, con hôm nay thực sự không khoẻ.
Giọng nàng yếu ớt thiều thào mà cầu xin.

    - Hạ Yên ơi Hạ Yên sao giờ nhìn con tiều tụy thế. Mẫu thân đây thực không nỡ nhìn con như vậy nha.
Bà ta nói nhẹ nhàng như thương yêu nàng lắm nhưng tới câu thứ hai thì nghiến răng ken két mạnh tay tát vào mặt nàng hai bạt tay.

    - A....dì....dì tha cho con.

    - Tại sao lại là dì, không có quy cũ, phải gọi đây là mẫu thân. Đúng là mẹ nào con nấy.
Ngọc Đàn đẩy nàng xuống giường không thương tiết mà đạp vào thắc lưng nàng.

    - Thôi....Ngọc Đàn hôm nay đủ rồi, về.

    - Dạ mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net