Chương 20: Chờ chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lạc Tương Ly tỉnh dậy đã là gần trưa, ánh mặt trời từ ô cửa sổ nhỏ trên cao chiếu vào mặt khiến nàng nhăn nhó dụi mắt.

Xung quanh là bốn bức tường kín như bưng, cánh cửa gỗ cứng ngắc khoá từ bên ngoài rất chắc chắn, nàng có lay thế nào cũng không thể khiến nó sập xuống như mong muốn. Còn ô cửa sổ duy nhất lại ở tít trên cao, chỉ ngay dưới mái nhà mà thôi.

Quần áo trên người nàng hơi cũ nhưng sạch sẽ, mỗi lần giơ chân lên thân dưới lại truyền đến cơn đau rát khó tả, ngay cả nâng tay cũng cảm thấy cơ thể mệt mỏi.

Lạc Tương Ly nằm trên nền nhà, nàng bị nhốt lại rồi, không biết hắn có giữ lời thả Tương Liên và Bích Thùy không, mà nếu thoát được thì bọn họ sẽ đi đâu đây? May mắn thay trước đó nàng đã đưa tiền cho Bích Thùy giữ, ít nhất tạm thời họ cũng không chết đói được.

Rồi nàng nghĩ đến bản thân đang bị giam cầm, nhớ đến đêm nhục nhã hôm qua, nàng vẫn tiếp tục bị như vậy sao? Hay là bọn người Thân Hoa Nam sẽ đem nàng giết đi?

Lạc Tương Ly nhắm mắt lại, sống hay chết, hoạ hay phúc, nàng không đoán được, chỉ có thể chờ nó ập đến và chấp nhận.

***

Đã ba lần nàng nhìn mặt trời lên qua ô cửa sổ nhỏ trên cao, cũng là lần thứ ba bóng đêm giăng kín ô cửa đó.

Lạc Tương Ly tỉnh rồi thức, thức lại tỉnh. Cổ họng khô khốc đắng ngắt, cơn đói không còn hành hạ nàng nữa.

Nàng đang chờ cái gì đây? Ám vệ trước khi đẩy thuyền ra giữa dòng sông đã dặn nàng chờ Lý Thiếu Lan, nhưng nàng biết điều mình đang chờ không còn là hắn, không phải là hắn nữa.

Chiếc bụng trống rỗng âm ỉ đã ngưng kêu gào, nàng vẫn biết nó chờ một miếng cơm. Miệng khô khát thì chờ cốc nước. Còn nàng, đang chờ chết.

Không phải chờ kỳ tích xuất hiện, mà là chờ chết.

Nhưng ông trời là kẻ biết trêu ngươi người khác nhất trên đời. Để hi vọng của nàng bị thời gian giũa mòn từng chút một, đến khi tảng đá mang tên hi vọng ấy chỉ còn như hạt cát mới chịu tưới cho chút nước thánh, bắt ép nó lớn trở lại thành hiện thực, rồi dùng chính nó đập vào chân chủ nhân.

Lúc cánh cửa gỗ nặng trịch kia mở ra, nàng mơ hồ thấy có người tiến vào, nhưng không rõ đó là ai, chỉ biết mình dần thiếp đi.

Nam và Từ Chu là thuộc hạ của Thân Hoa Nam, họ đứng ở cửa kho nhìn một đám người mang nàng đi. Nam là người canh gác ngoài cửa mấy ngày hôm nay, Từ Chu là kẻ dẫn người về đưa cô nương mà Nam canh chừng mấy hôm nay đi, Nam hỏi.

- Không phải thiếu gia dặn ta canh chừng cô nương này đến khi ngài quay lại sao? Thiếu gia chỉ dặn ta canh không để nàng ta thoát, ta không đoán được ý ngài nên không biết có nên cho nàng ta ăn uống không, đang đắn đo không biết làm sao thì ngươi lại dẫn người về đưa nàng ta đi, mọi chuyện là sao thế?

Từ Chu lắc đầu.

- Ta không biết rõ ngọn ngành, đại khái là thiếu gia hồi kinh nói chuyện với tiểu thư, bàn bạc về cô nương đó tới ba ngày, cuối cùng thì tiểu thư thắng, tới mang nàng ta đi.

Nam đồng tình vỗ vai Từ Chu.

- Ngươi không rõ mọi chuyện cũng đúng, thuộc hạ như chúng ta biết được sơ sơ như vậy đã là quá phận rồi.

Đám người kia đặt nàng lên một chiếc kiệu bình thường rồi khiêng đi.

Lạc Tương Ly tỉnh lại trong một căn phòng sạch sẽ, trên bàn đầu giường có một bát cháo thịt băm ninh nhừ toả hương thơm phức khiến bụng nàng réo ùng ục. Nàng với tay cầm bát cháo, húp lấy húp để.

Bụng được lấp đầy khiến cơ thể hồi phục phần nào, tuy vẫn hơi chóng mặt vì nhịn đói lâu ngày nhưng còn đi lại được chứ chưa đến mức liệt giường. Lạc Tương Ly mò mẫm trong phòng, không phải nhà kho nữa mà là một căn phòng giống của tiểu thư bình thường, không chật hẹp cũng chẳng rộng rãi, đồ đạc trong phòng cũng đơn giản.

Cửa khoá, Lạc Tương Ly nhớ Lý Thiếu Lan trước kia thường trèo qua cửa sổ tìm mình, liền học theo hắn trèo cửa sổ.

Phương thức cũng giống hắn, có điều lại không thuận lợi như thế, cửa sổ không có khoá nên nàng dễ dàng trèo ra được, nhưng chân chưa kịp chạm đất đã thấy hai gã đàn ông tiến về phía mình. Một tên rút kiếm chỉ vào nàng.

- Dám chạy trốn, ngươi muốn chết sao?

Lạc Tương Ly hơi giật mình, sau đó im lặng nhảy xuống bên cạnh, tránh hướng mà mũi kiếm đang trỏ tới. Nhưng thanh kiếm lại di chuyển về phía nàng, Lạc Tương Ly không tránh nữa, hỏi.

- Sao các ngươi bắt nhốt ta?

Hai gã không đáp, Lạc Tương Ly lại hỏi tiếp.

- Người thuê các ngươi bắt ta trả bao nhiêu tiền? Ta có thể trả gấp đôi, gấp ba.

Bọn họ không đáp, một trong số đó cười khẩy, định nói gì đó thì đằng sau có tiếng lanh lảnh chua chát vang lên.

- Làm cái gì mà tụ tập ở đây thế.

Là một phụ nữ trung niên, vóc người hơi béo, gương mặt trang điểm đậm có phần đanh đá, liếc thấy nàng đứng đó liền chỉ tay chửi sa sả.

- Con tiện nhân này muốn trốn ư? Mày khôn hồn thì dẹp ngay ý nghĩ đấy đi rồi ngoan ngoãn cút vào phòng cho tao.

Lạc Tương Ly không biết những người này là ai, tuy ở thế bị động nhưng phàm là người chẳng ai muốn không dưng cũng bị chửi rủa, nàng nói.

- Ta không biết bà là ai, cũng chẳng biết mục đích của các người là gì, nhưng cái miệng dùng để ăn không nên thối như thế. Chỉ có tiện nhân mới thích nói người khác là tiện nhân thôi, mắt mù cũng phải biết ngửi, phân biệt được là nhân cách mình thối chứ không phải người khác.

Bà ta không ngờ nàng bị bắt mà dám lên mặt cãi lại trước mặt người khác, lại còn nói bà thâm độc như thế, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận tiến lên, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt nàng.

Má Lạc Tương Ly đỏ bừng nghiêng đầu sang một bên, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng bị đánh. Tuy không phải loại người bốc đồng nhưng nhất thời không nhịn được, lúc bà ta giơ tay muốn tát thêm một cái nàng đã đưa tay chặn lại.

Triệu Lân đưa tay vừa túm tóc nàng vừa chửi ầm ĩ, Lạc Tương Ly tuy hết sức chống trả nhưng vốn là công chúa chân yếu tay mềm nên đối với bà ta chỉ như mèo gãi ngứa. Da đầu nàng đau nhói, may thay hai gã đàn ông vội tiến lên can, tách Triệu Lân ra khỏi Lạc Tương Ly rồi nói.

- Ngày mai chúng ta đem ả ra đấu giá, giờ cần chăm chút cho ả mới phải, bà để lại mấy vết thương làm tổn thất gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của ả rồi làm nó xuống giá thì sao.

Triệu Lân đang chiếm ưu thế bị kéo ra càng tức giận, hừ lạnh.

- Bán được bao nhiêu thì bán, vốn đã có người trả cho chủ nhân giá hời để bán cô ta rồi, số tiền bán cô ta chỉ là lãi trong lãi mà thôi.

Một gã đàn ông lắc đầu.

- Bà vào đây mấy năm rồi mà hành động vẫn quá lỗ mãng, lại vừa bị chủ nhân quở trách phải không? Dẫu đúng như bà nói nhưng để chủ nhân biết được cũng không hay.

Triệu Lân hết lườm Lạc Tương Ly đang chật vật đến gã đàn ông vừa nói mình, chửi chửi vài câu rồi đi.

Gã đàn ông đó nói với nàng.

- Cô không thoát được đâu, bỏ ý định chạy trốn rồi ngoan ngoãn phục tùng thì ít ra còn thoải mái chút, nếu vẫn muốn giở trò trốn chạy cũng vô ích, ngược lại còn tự rước hoạ vào thân.

Lạc Tương Ly bèn quay trở lại phòng, kiên nhẫn chờ đến hôm sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net