Ngoại truyện - Vấn đề sức chịu đựng (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi hiện giờ đang cô đơn lẻ loi một mình trên con đường phố đầy ắp con người. Bộ đồ ngủ hở vai hồi nãy cậu đã chỉnh lại cho kín đáo đi vì cậu không muốn để lịch sử tái hiện lại.

Bụng Isagi đang loạn cào cào lên vì cậu quên ăn sáng lẫn ăn trưa. Bây giờ mà không mua đồ ăn tối là mai cậu khỏi bước chân ra nhà luôn.

Thế là Isagi nhanh chóng chạy vào một cái cửa hàng tiện lợi gần đây để mua đồ ăn tối. Phần thưởng nhiệm vụ của ngày hôm qua dĩ nhiên là đã nhận rồi nên mới đủ tiền mua đồ ăn tối.

Nói chung thì Isagi đã mua đồ ăn tối một cách bình yên. Nói thật thì cậu có thấy một tên râu dế với một tên 6 cọng, nhưng vì bọn họ không thấy cậu nên giờ mới giờ mới an toàn đây.

Bước đi trên phố với chiếc sandwich đang cầm trên tay. Isagi biết, cậu dường như ngày nào cũng ăn món sandwich từ khi cha mẹ cậu ra đi, nhưng món này thật sự rất ngon. Đã vậy còn rất tiện lợi nữa! Cậu không thể chê đâu!

'Nhưng mà... Mình ăn món này cũng lâu rồi... Hay là ngày mai mình đổi món nhỉ?' vừa nghĩ xong thì Isagi chợt nhớ đến cái túi tiền không còn mấy đồng xu. Cậu buồn bã suy nghĩ lại ý định thay đổi bữa ăn.

Dọc đường dĩ nhiên Isagi sẽ ngó nghiêng ngó dọc để tiếp thu thêm những kiến thức mới thông qua những cuộc đàm phán vô cùng gay gắt của mọi người xung quanh.

Vấn đề là đi đến đâu, Isagi đều thấy bạo lực đến đấy. Và hơn hết, những người bị đánh đều thuộc thể loại Trị liệu. Cảm giác không công bằng thật nhỉ?

Bọn họ bị đánh đập một cách dã man, Isagi nhìn mà thấy sợ dùm. Cậu cảm thấy khó chịu. Vì sao cậu lại khó chịu?

Khó chịu vì bọn họ bị đánh còn mình chỉ đứng nhìn? Khó chịu vì mình không thể giúp họ? Khó chịu vì nạn nhân lúc nào cũng là những người thuộc thể loại Trị liệu? Khó chịu vì thế giới này quá bất công? Hay... khó chịu vì thế giới này tồn tại?

Nếu muốn tìm kiếm kết quả thì những thứ trên không sai. Câu trả lời chỉ thiếu chứ không dư. Isagi khó chịu về nhiều thứ, nguyên nhân chính có lẽ là vì thế giới này tồn tại "Con người" và "Quái vật".

Isagi ghét việc bị bạo hành, cũng ghét việc thấy người khác bị bạo hành. Cậu muốn công lí cho cả hai bên "Con người" và "Quái vật". Nhưng một kẻ yếu đuối như cậu thì làm được gì chứ?

Đang đi trên phố ngon lành thì tự nhiên lòi đâu ra một con rồng màu đỏ sẫm bay qua khu phố mà Isagi đang đi. Ánh mắt cậu di dời sự chú ý của mình sang con rồng to lớn ấy.

Bỗng nhiễn tiếng còi báo động đột nhiên vang lên làm ồn nguyên cả một khu phố đang đầy ắp tiếng cười.

"Cảnh báo! Con rồng đã bị phong ấn 800 năm nay đột nhiên được giải thoát! Nghi rằng có một tên Trị liệu giấu mặt đã giải phong ấn! Vui lòng bắt nhốt hết tất cả những tên Trị liệu vào trại giam!"

...Hả? Cái gì? Một tên Trị liệu giấu mặt đã giải phong ấn? Đùa chắc? Làm sao mà một tên Trị liệu có thể một mình giải phong ấn cho con rồng đã sống hơn 800 năm được chứ?!

Isagi không tin! Nhưng mà... nếu cậu cứ đứng ở đây thì kiểu gì cũng sẽ bị tra khảo rồi bị bắt đi thôi! Cậu chợt nhớ đến con rồng to màu đỏ sẫm ấy, thế là cậu liền chạy theo hướng mà con rồng đang bay.

Mặc kệ việc thay đồ đi! Bây giờ điều quan trọng nhất là trốn cho kĩ để không bị bắt đi! Mặc dù Isagi không có lí do để trốn... Nhưng ít nhất thì giác quan thứ sáu mách bảo rằng cậu phải trốn!

Isagi đã chạy rất nhiều và cậu rất mệt. Nhưng không thể vì sự mệt mõi mà để mất dấu con rồng được! Bằng mọi giá cậu phải tìm được con rồng!

Mãi mới bắt kịp con rồng ấy, Isagi chợt nhận ra mình đang ở trong một khu rừng trên một ngọn núi. Theo cậu quan sát thì cậu biết nơi này, lúc ba mẹ cậu còn sống thì họ rất hay kể rất nhiều câu chuyện về ngọn núi này.

Mt. Ebot.

Một khu rừng đã được hình thành từ rất lâu về trước. Mọi người hay truyền tai nhau bảo rằng có một hang động đưa chúng ta xuống lòng đất. Đây là nơi tạo ra những con quái vật vô cùng đáng sợ và nguy hiểm.

Cũng có người bảo rằng đây là nơi mà những con quái vật tốt bụng lui về và sinh sống vì chúng không muốn dùng vũ lực.

Có rất nhiều câu chuyện về nơi này, nhưng không có cái nào thực sự chính xác cả. Cũng chưa có ai đến đây để tìm hiểu. Cùng lắm là chỉ có mấy đứa nhóc đến để chơi trò hù ma doạ người gì đó thôi.

Không ngờ Isagi lại đặt chân đến đây chỉ vì đi theo một con rồng đã bị phong ấn 800 năm. Nhưng thôi, lỡ cậu phát hiện được bí mật nào đó thì sao?

Isagi cố lần mò xung quanh để tìm kiếm con rồng màu đỏ sẫm ấy. Bất ngờ là nó đang nằm ngủ trên một bãi đất trống mặc dù đây là rừng. Có lẽ nó đã tự dọn một vài cái cây ở đây.

Mặc dù có hơi sợ nhưng Isagi vẫn cố gắng lấy hết dũng khí để tiến lại gần con rồng đang say giấc ngủ. Từ từ và từ từ, thế là cậu đã đứng trước mặt con rồng to lớn ấy.

Isagi chăm chú quan sát, thật ra thì nó trông khá đẹp. Lớp da tuy có màu tối nhưng nhìn gần sẽ thấy nó rất cứng cáp. Đôi cánh tuy trông khá đáng sợ nhưng lại khá mỏng. Móng vuốt tuy to và đáng sợ thật nhưng lại cực kì sạch sẽ và bóng loáng, cứ như nó đã luôn được chăm sóc trong 800 năm vậy.

Nhưng khi nhìn đến chân của nó thì Isagi phát hiện ra. Nó đang bị mấy mũi tên đâm vào, không chỉ một mà là năm. Trông rất đau.

Nhân danh người tốt, Isagi sẽ giúp con rồng này tháo mấy mũi tên vô cùng nguy hiểm này! Mặc dù việc giúp nó đã nguy hiểm lắm rồi...

Isagi thử rút một mũi tên... không có gì xảy ra cả. Rút mũi  tên thứ hai... vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Rút mũi tên thứ ba... mắt con rồng mở, nhìn chằm chằm vào cậu.

Ôi, vậy là xuân này con không về rồi sao? Isagi giật mình, bên trong cậu tràn đầy sự sợ hãi. Dù muốn rút tiếp nhưng tình huống này thì chỉ có chết thôi, cậu đành chấp nhận nhắm mắt lại đợi con rồng to lớn ấy nuốt chửng mình.

Nhưng đã năm phút trôi qua rồi, Isagi vẫn chưa cảm thấy mình bị nuốt chửng hay gì cả. Cậu hé mở mắt nhìn con rồng kia, hoá ra là nó nhận ra cậu đang muốn giúp nên nó nằm yên chờ cậu rút ra hai mũi tên con lại.

Isagi khẽ thở phào rồi tiếp tục rút hai chiếc mũi tên còn lại. Tiện tay cậu còn hồi phục giùm nó nữa. Cậu nghĩ con rồng này tuy bị phong ấn 800 năm nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Có lẽ là vì kích thước khổng lồ và dáng vẻ đáng sợ của nó nên con người mới phong ấn nó. Trông nó vừa cô đơn vừa buồn bã, đúng là người già luôn cô đơn mà.

Con rồng này nhất định là một con quái vật luơng thiện! Sau khi chữa trị cho nó xong thì nó còn tỏ ra rất vui vẻ nữa! Trông cực kì đáng yêu luôn ấy chứ! Vậy mà con người lại đi phong ấn nó, đúng là không có mắt nhìn!

Nhìn nó trông vui vẻ như vậy, trong lòng Isagi đột nhiên cảm thấy vui theo. Có lẽ thấy con người và quái vật đang hoà đồng chung sống với nhau làm cậu cảm thấy hạnh phúc.

'...Nếu có con rồng này, mình sẽ có thể trả thù giúp bọn họ rồi nhỉ?'

Một suy nghĩ vô cùng không đúng đắn chợt hiện lên trong đầu Isagi. Cậu vội vàng lược bỏ đi suy nghĩ ấy. Tốt nhất là không nên sử dụng con rồng này! Nó đã già rồi mà còn bị lợi dụng thì tội lắm!

Con rồng thấy Isagi đang trở nên kì lạ, nó từ từ tiến lại gần cậu và đưa đầu cho cậu như muốn được xoa đầu. Cậu ban đầu khá bất ngờ nhưng vẫn chấp nhận xoa đầu nó.

"... Có lẽ mình không còn lựa chọn nào nữa rồi..." Isagi thở dài, mỉm cười nhìn con rồng màu đỏ sẫm. "Xin lồi nhé, nhưng tao buộc phải làm vậy thôi."

Tại một con phố nào đó, hiện đang rất hỗn loạn. Người người nhà nhà chạy tứ tung, ai ai cũng rất hấp tấp. Họ phải bắt hết những kẻ Trị liệu để tìm cho ra tên nào đã giải phong ấn.

"Nhưng bọn chúng thật ngu ngốc làm sao. Bọn chúng thật sự tin rằng một trong số những tên Trị liệu là kẻ đã giải phong ấn mà không nghi ngờ thông tin đó lấy ra từ đâu."

"Thế giới này thật không công bằng nhỉ? Isagi Yoichi?"

"Này! T-tại sao con rồng bị phong ấn ấy lại ở đây?!!" một người đàn ông trông vô cùng hoảng hốt chỉ lên bầu trời.

Tất cả mọi người đều vì lời nói ấy mà dừng lại, đồng loạt ngước lên bầu trời.

Trên bầu trời có một con rồng màu đỏ sẫm trong bống tối cực kì đáng sợ. Những người ở dưới cố gắng quan sát con rồng màu tối ấy, phát hiện ra. Có một cậu trai đang đứng trên lưng nó, không rõ mặt mũi ra sao.

Đó là Isagi Yoichi, một cậu trai cao 1m75 với mái tóc màu xanh đen. Mặt cậu hiện tại đang không có bất cứ cảm xúc gì nhưng bên trong cậu lại khác.

Isagi lắp đầy bởi hi vọng.

—————————————————
Ngoại truyện - Vấn đề sức chịu đựng dự kiến sẽ kết thúc vào tuần sau~ đón chờ cho một ngoại truyện khác mở ra~ Vừa là sad ending vừa là open ending nha~

Thật ra thì cái núi Mt. Ebot này là easter egg mà tôi cài cắm vào đây. Tôi nghĩ rằng fan anime rất ít khi đi đôi với Undertale nên nghĩ rằng cho vào cũng sẽ không ai phát hiện ra ♪⁠~⁠(⁠´⁠ε⁠`⁠ ⁠).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#allisagi