Chương 9 : Gắp thức ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello mấy bồ, tôi mới sáng tạo ra kí hiệu mới nữa nè!

< ... > : hồi tưởng

Mà tự nhiên tôi thấy chương này giống sảng văn ghê. Có khi nào tôi xuống tay rồi không nhỉ?

Thôi kệ đi, trước khi vào truyện thì tôi xin nói trước là Đông Dương sẽ được thiên vị lắm á nha!

Nhưng không, ổng không phải rể cưng của tôi. Vậy nha!

______________________________

Aiya~ Cảnh tưởng hiện giờ ở biệt thự nhà Việt đúng là không có từ ngữ nào có thể miêu tả, chuyện là hôm qua bằng một cách thần kì nào đó mà Việt Minh đã 'mời' được 'nữ chính' tới nhà để ăn tối.

Vậy nên bây giờ mới có cái cảnh cả năm người trong nhà Việt nhìn chăm chăm vào 'nữ chính' đây nè, trên thực tế thì ánh mắt của Đại Nam là ánh mắt phán xét còn ánh mắt của bốn người còn lại là ánh mắt say mê nha. Nhận thấy không khí đang rất gượng gạo nên cô lên tiếng

Nữ chính : Ahaha....Mọi người không ăn sao ạ?

Nghe thấy câu hỏi của 'nữ chính' bốn người kia mới giật bắn mình mà cầm đũa lên, nãy giờ lo nhìn người ta quên luôn dùng bữa, nói vậy thôi chứ bốn người vẫn chưa ăn nha, vẫn còn dán mắt vào 'nữ chính'.

Đại Nam thì ông bình tĩnh hơn nhiều mà từ từ cầm đũa lên, nhưng khi nhìn thấy chén của mình chỉ có mỗi cơm trắng thì ông khựng lại, hình ảnh đứa con trai út luôn luôn quan tâm gấp thức ăn đến mức đầy chén cho ông chợt hiện lên, Đại Nam tâm trạng trùng xuống, nỗi nhớ con trai khiến ông rưng rưng nước mắt. Lập tức đập bàn đứng dậy rồi gấp gáp rời đi, chỉ để lại mỗi câu

Đại Nam : Hiện giờ ta không có khẩu vị, các con ăn trước đi...

Bốn anh em nhà Việt ngơ ra nhìn cha mình bước đi, đến 'nữ chính' cũng không khỏi bất ngờ, cả năm người ngồi trong phòng ăn đều khó hiểu trước hành động của Đại Nam, không gian dần chìm vào im lặng khiến cho phòng ăn trở nên ngột ngạt.

Việt Minh : A...Cha anh chắc là có việc bận rồi, em đừng bận tâm, cứ tiếp tục dùng bữa đi_ Việt Minh aka chúa tể điều hòa bầu không khí lên tiếng trấn an 'nữ chính' đang ngồi bên trái mình

Nữ chính : À, vâng! - *Tch! Đây là đang thể hiện sự ghét bỏ với mình sao?*

Mặt Trận : Ăn đi_ Mặt Trận là người ngồi bên phải 'nữ chính' cũng lên tiếng phối hợp với Việt Minh còn tiện tay gắp cho 'nữ chính' miếng thịt

Nữ chính : Vâng ạ!_ 'nữ chính' mỉm cười đáp lại Mặt Trận

Mặt Trận bề ngoài không biểu thị gì chỉ gật đầu nhưng trong mắt 'nữ chính' trên đầu anh chính là vừa hiện lên +5, cô cười thầm trong bụng nghĩ là bản thân sắp hoàn thành được nhiệm vụ rồi. Ba người còn lại thấy hành động của Mặt Trận thì cũng bắt chước theo gấp đồ ăn cho nữ chính, cô cũng chỉ cười nhẹ cho có, đồng thời chỉ số của cả ba cũng hiện lên +5.

Anh em nhà Việt nhìn 'nữ chính' đã rồi bây giờ mới chịu ăn, nhưng khi nhìn vào chén cơm của bản thân thì họ cũng chợt khựng lại, những gì Đại Nam lúc nãy thấy bây giờ cả bốn người họ đều nhìn thấy. Ngay chỗ 'nữ chính' đang ngồi thấp thoáng hiện lên hình ảnh 'Việt Nam' ngoan ngoãn liên tục gấp thức ăn cho họ, trên môi còn nở nụ cười như thể đang làm một việc mà bản thân thấy rất mãn nguyện.

Tâm trạng cả bốn lập tức tệ đi, lại nghĩ đến lúc nãy gấp thức ăn cho 'nữ chính' cô ấy cũng chỉ biết cười nhẹ nếu đổi lại là 'Việt Nam' chắc hẳn nó sẽ vừa luôn miệng cảm ơn họ vừa gấp thức ăn vào chén của họ như đáp lại.

Nghĩ đến đây, điểm thiện cảm lúc nãy vừa tăng lên giờ lại tụt dốc không phanh, tâm trạng không tốt là vậy nhưng vì nể mặt 'nữ chính' nên họ vẫn ngồi lại ăn. Nữ chính thì nhận được thông báo điểm thiện của cả bốn tụt hơn chục điểm thì cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết nghiếng răng tức giận trong âm thầm.
_____________o0o______________

Trở lại với Việt Nam và 'ái phi' của cậu ấy, thì hiện giờ cả hai đang rất vui vẻ mà ngồi ăn trưa cùng nhau ở cạnh bờ hồ, lại còn diễn cảnh người đút ta ăn nữa chứ. My đứng bên cạnh nhìn cảnh ký chủ nó cứ hở cái là thả thính người ta như kiểu playboy tán gái mà mắc mệt, kế sách của vị huynh đài đây bổn vương đỡ không nổi, ta xin lui trước!

Về lại trong không gian hệ thống, My định bụng là sẽ tiếp tục nằm ăn bánh xem phim đến khi nào ký chủ thân yêu xong chuyện thì ra xử lý phần còn lại, nhưng mà tác giả có thương nó đâu? Vừa đặt đít xuống ghế, bật chế độ online là cả núi cái thông báo đổ xuống đầu.

My : Tắt! Tắt con ngựa cái tiếng chuông đi!

Nhìn đống thông báo trước mắt mà My chết lặng....Sao nó lại như thế lầy!? Bất lực thì bất lực nhưng việc cần làm vẫn là phải làm, đành ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng trà để lấy sức rồi bắt đầu lật từng cái báo cáo để đọc xem nó viết cái gì.

Trong khi hệ thống thân yêu đang vật vã với đóng thông báo từ khắp mọi nơi thì Việt Nam đang bận đi tán trai, cậu lúc nãy ăn trưa xong với Đông Dương thì bảo anh đợi cậu một chút sau đó thì chạy đi đâu mất tiêu. Phải khoảng mười phút sau thì cậu mới quay trở lại, cả người thì nhễ nhại mồ hôi, cơ thể thì mất sức đến nổi phải đứng chống tay vào đầu gối mà thở dốc. Đông Dương thấy cảnh này thì xót người thương lắm, anh vừa kiểng chân đứng lên vừa hỏi han cái người thở không ra hơi kia

Đông Dương : Em không cần phải gấp đến như vậy, anh sẽ ngồi đây chờ em mà. Nào, có sao khô-_ chưa nói được hết câu thì Đông Dương đã bị Việt Nam giơ tay chặn miệng lại, cậu sau đó ngước khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của mình lên nhìn Đông Dương, đôi mắt ngập tràn sự chân thành nói với anh

Việt Nam : Đây là câu trả lời của em!_ vừa nói cậu vừa đưa lên trước mặt anh một bụi hoa păng xê màu hồng

Đông Dương : Cái này...._ Đông Dương khựng lại, bỗng một đoạn kí ức nhỏ chạy dọc qua đầu anh

< Đông Dương ( 6 tuổi ) : Việt Nam! Cái này là cho em, anh hứa sẽ trở lại, vậy nên em phải sống thật tốt để chờ anh về đó!_ anh cầm lấy tay 'Việt Nam', kéo cậu lại gần mình sau đó cài lên mái tóc của cậu một nhánh hoa lưu ly

Việt Nam ( 3 tuổi ) : Vâng ạ! Em nhất định sẽ sống thật tốt_ Việt Nam ngoan ngoãn đáp lại

Đông Dương : Ngoan lắm! Vậy anh đi nhé_ Đông Dương vươn tay xoa đầu cậu

Việt Nam : Vâng..._ nghe tới đây mặt Việt Nam xìu xuống

Nhìn thấy cậu như vậy Đông Dương cũng là có chút không nỡ rời xa cậu, nhưng mà cha anh đã gọi rồi, phải đi thôi... >

Đúng vậy! Đoạn kí ức vừa rồi là lúc anh tạm biệt Việt Nam trước khi đi nước ngoài, anh đã tặng cậu một nhánh hoa thay cho lời mong ước của mình. Hành động nhỏ lúc đó anh cũng dần quên rồi, nhưng cậu vậy mà lại nhớ đến nó, cất công dẫn anh tới đây để đáp lại anh.

Đông Dương bật cười nhưng khóe mắt anh lại trào ra những viên ngọc trong suốt, Việt Nam thấy vậy thì cũng hơi hoản, tay chân luốn cuốn hết cả lên, cố gắng dùng khăn tay lau nước mắt cho anh

Việt Nam : Á! Đông Dương anh sao vậy!? Sao anh lại khóc!? Có ai bắt nạt anh hả!?_ cậu chính là không dự liệu trước được chuyện này, sao anh phản ứng dữ dội quá vậy!?

Đông Dương : Hahaha! Anh không sao, chỉ là xúc động quá thôi!_ Đông Dương mỉm cười, lấy tay gạt đi nước mắt của mình

Việt Nam : Phù! Làm em hết hồn!_ Việt Nam thở phào

Việt Nam : Được rồi! Vậy bây giờ em cài hoa cho anh nhé?_ cậu cầm một nhánh hoa păng xê lên

Đông Dương : Ừm!_ Đông Dương cũng vui vẻ đáp lại

Việt Nam nhìn cảnh Đông Dương ngoan ngoãn ngước mặt lên cho cậu cài hoa thì nhịn cười muốn nội thương, 'ái phi' dễ thương ghê~

Nhẹ nhàng cài nhánh hoa lên tóc cho anh, vừa thả tay xuống thì Đông Dương đột nhiên bật cười khúc khích, cậu thấy anh như vậy thì cậu cũng cười theo. Thế là cả hai người ngồi cười ha hả như hai đứa trốn trại, khung cảnh vô tri như vậy đấy nhưng lại rất yên bình..... Khổ mỗi cho cái hệ thống nào đấy :)))

[ Hoa lưu ly có nghĩa là 'Xin đừng quên tôi' đáp lại nó thì hoa păng xê hồng có nghĩa là 'Tôi sẽ không bao giờ quên bạn' ]
______________________________

-Tiểu kịch trường-

[ Cho hỏi là mọi người cảm thấy như nào khi không có người gấp thức ăn cho nữa? ]

Đại Nam : /rưng rưng nước mắt/ - Trả con trai lại cho tôi!

Việt Minh : Tôi...

Mặt Trận : Không gì cả.

Việt Hòa : Bình thường... Tôi không có nghĩ tới thằng phế vật đó đâu!

[ Ai đánh mà khai vậy anh? ]

Việt Hòa : ...

Đông Lào : Sao cũng được, nó không quan trọng!

[ Haizzz! Vẫn là chưa tỉnh ra à? ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net