Chương I - Hồi 1: Đoan trang khả ái ( Thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đoan nhi, nhìn xem! Đóa hoa này thật hợp với muội."

Tên nhóc khuôn mặt trắng trẻo, tay cầm một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt xinh đẹp đưa ra trước mắt. Miệng luôn miệng gọi hai chữ Đoan nhi, quả thật vui mừng, hai chữ vui vẻ còn viết trên trán.

"Tiểu thư."

Một cái giọng điệu nhẹ nhàng, một cái dập tắt cơn mê mang của nàng. Đôi mi đen cong vút khẽ nâng lên, lộ ra hai mắt đen láy còn ngái ngủ. Cánh tay trắng nõn của nàng đưa lên đặt trên trán, môi hé thở hắt một cái. Tiểu nha đầu kia thốt lên mừng rỡ.

"Tiểu thư dậy rồi! Mau, mau đem khăn ấm vào đây. Sai người chuẩn bị thức ăn, báo cho lão gia với phu nhân đi, mau lên."

Tiểu nha đầu này liền vội vàng tiến lại cạnh giường, bàn tay còn giữ hơi ấm đỡ lấy nàng ngồi dậy. Nàng còn hơi lờ đờ, đôi mi lần nữa lại rũ xuống, day day thái dương. Nha đầu kia hỏi han nàng, nghe thoáng qua thì nàng hôm qua mới ngất đi, tiết trời mấy hôm nay lạnh, khiến nàng chịu không ít khổ cực. Lão gia, phu nhân cũng lão thái thái rất lo cho nàng.

Sau đó, cửa phòng mở, màn che được vén lên. Thau nước ấm cùng khăn ấm được đem vào, bên kia là hai nha đầu khác đang chuẩn bị y phục. A Yến - tiểu nha đầu hầu hạ thân cận với nàng, cũng là người đang đỡ nàng hiện tại đứng dậy, đem đôi hài thêu hoa vào chân, tiến tới ghế kê nệm ngồi. Than đốt bên cạnh cũng thật ấm áp, tiết trời ngoài kia vốn đang có tuyết, lạnh lẽo.

A Yến hầu hạ nàng thay rửa, một khắc sau (15 phút) phu nhân tới, nhìn qua thì là có tuổi rồi, quả thật lo cho nàng. A Yến đứng bên cạnh, nhún nhẹ. Vị phu nhân kia vội vàng tới ngồi xuống bên cạnh, bàn tay lạnh ngắt xoa nhẹ cái má đào của nàng, an ủi vài câu.

"Đoan nhi, thật làm ta lo lắng. Con sốt nặng như vậy, sao không nói ta để ta bảo đại phu tới chăm sóc. Dực gia này có thiếu cái gì không thể cho con, phụ thân con như vậy, vẫn còn có mẫu thân mà!"

Dực gia, nhất đại gia tộc trong tam gia gốc rễ của Hồng An Đại Quốc này. Dực lão gia - Dực Đan Cáp vốn là con cáo già, nắm giữ tâm mệnh triều cương, Hoàng Đế cũng lo nể mấy phần. Trong chuyện gia đình, Dực Đan Cáp có một chính thê, năm tiểu thiếp, trong số đã ba người đã ngã bệnh mất hoặc bị đuổi đi.

Chính thê của lão ta là tiểu thư của Văn gia - Văn Đồng Lan, gia tộc văn quan, cũng là một trong tam gia, chấp bút nhiều năm, là gia tộc có học thức cao. Văn Đồng Lan tuổi tác chỉ kém Dực Đan Cáp 1-2 tuổi, nhưng sau khi hạ sinh hai đứa con một nam một nữ đích tử thì bị ghẻ lạnh. Lão ta quay sang ưu ái hai tiểu thiếp, một Vinh thị xuất thân kĩ nữ hoa nhân, một Quỳnh thị xuất thân chợ ngõ, là nô tì rửa chân.

Con cái tổng cộng 4 người, 2 nam 2 nữ. Đích nam do Văn Đồng Lan sinh hạ, tên Dực Lưu Vũ, tuổi 21. Thứ nam do tiểu thiếp Vinh thị sinh hạ, tên Dực Từ Lương, tuổi 20. Thứ nữ do Quỳnh thị sinh hạ, tên Dực Tuyên Trinh, tuổi 16. Cuối cùng là đích nữ, Dực Lưu Đoan, tuổi 17. Cũng chính là người mới ốm dậy, mà Dực Lưu Đoan này vốn không được Dực Đan Cáp lưu tâm nhiều, vì nàng sinh ra đã có tính cách ngốc nghếch, cho rằng là vẻ vô dụng.

Nhưng Văn Đồng Lan vẫn ưu ái nàng như thường tình, Dực Lưu Vũ cư xử với thân muội ruột thịt cũng không hề bạc đãi. Lão thái thái cùng Dực Đan Cáp là cá mè một lưới, Dực gia này đối với Lưu Đoan chẳng khác gì nhà giam thiếu thốn suốt 17 năm nay.

Trở lại đây, Lưu Đoan khuôn phép đáp lại vị phu nhân ấy, đôi môi mỉm cười. Dung nhan hồng hào trong tiết trời lạnh giá, một cái cười của nàng thật khiến Văn Đồng Lan ấm lòng an tâm.

"Mẫu thân đừng lo, Đoan nhi không sao."

"Không sao thì tốt, hôm nay trong cung có ngự yến cuối năm. Hay là ta bảo phụ thân để con ở lại phủ dưỡng bệnh?"

Ngự yến cuối năm? À, nàng có nghe qua. Ngự yến này đặc biệt do Hoàng Thượng tổ chức, nhằm chiêu vinh hậu cung, đãi rượu huynh đệ quan thần. Nhiều lúc, cũng là dịp tốt để tiểu thư quan lại nên duyên với Vương gia Hoàng thất. Còn nhớ đầu năm nay, Dực Lưu Vũ vừa nhậm chức Tướng quân, đại công không ít, đúng lúc Hoàng Thượng thiết đãi ngự yến, nhìn trúng tiểu thư của Đô đốc Trấn Cố - Trấn Nhan Nang. Dung mạo xinh đẹp, vừa tuổi 16 liền ban cho Lưu Vũ hôn sự này, Trấn Đô đốc như ôm được đùi lớn Dực thị, vui mừng khôn xiết. Hôn lễ cũng đầu tư lắm, ai bảo Trấn Nhan Nang này là đứa con gái duy nhất của ông ta, nàng ta trong hiền thục, đoan trang lắm, nhưng xem ra sau một thời gian chung chăn chung gối với Lưu Vũ mới lộ ra. Dực Lưu Vũ mỗi lần tới chỗ nàng ngồi đánh cờ, đều phàn nàn về Trấn Nhan Nang nay đã là Dực phu nhân, Tướng quân phu nhân rồi mà tính xấu mãi không bỏ, đã tệ càng tệ hơn. Trấn Nhan Nang này tuy dung mạo đẹp đẽ, nhưng mà hay chửi mắng người khác, lại hay ghen tuông với mấy nha hoàn thay y phục nhưng chẳng bao giờ chịu động tay giúp hắn làm gì cả. Tóm lại là chỉ biết chỉ tay năm ngón, ghen tuông vô cớ.

Lưu Đoan cũng chỉ biết ngồi cười, tiểu thư nhà quyền quý hóa ra cũng không đến đâu cả. Dực Lưu Vũ xem xem, sau này muốn lập thiếp chỉ dám xin ý của Hoàng Đế thôi. Hắn cũng thẹn, không cãi lại Trấn Nhan Nang, kẻo nàng ta khóc om xòm, bù lù bù lòa với hắn, Trấn Đô đốc lại ghé phủ Tướng quân cũng mệt mỏi lắm.

Lại nói, Ngự yến này có Vương gia Quan thần tụ tập đủ. Nàng lại nhớ tên nhóc trong giấc mơ hồi nhỏ có nhắc nàng, đợi hắn thi đỗ trạng nguyên sẽ tới tìm nàng. Nàng có thể mù quáng tin không? Thực sự, cái giấc mơ đấy cho nàng bao nhiêu sự bảo vệ, an ổn, nàng thật sự muốn tin và muốn tìm tên nhóc đó. Có thể không?

"Đoan nhi?"

"Dạ, mẫu thân.. Không cần đâu, người ra xe ngựa trước đi. Đoan nhi thay y phục xong sẽ ra ngay."

"Con thật sự không cần nghỉ sao?"

"Mẫu thân xem con khỏe mạnh thế nào này, Lưu Vũ đã hẹn con phải tới ngự yến, xem huynh ấy cầu vợ với Hoàng thượng mà!"

"Con đấy, làm càn. Đừng có học theo Vũ nhi mấy cái đó. Được rồi, mẫu thân ra ngoài đợi con. A Yến, chăm sóc tốt cho Đoan nhi đấy."

"Vâng phu nhân."

Sau khi Văn Đồng Lan rời đi, Lưu Đoan mới nói.

"A Yến, hôm nay trời có tuyết không?"

"Có ạ, để A Yến chuẩn bị bộ y phục ấm với khăn lông cừu cho người."

"Được rồi, mà chọn bộ màu xanh lam đi. Không phải ngự yến thì hay đi ngắm mai đỏ sao."

Nàng híp mắt cười, bộ dạng này của tiểu thư ngốc Lưu Đoan, A Yến lần đầu thấy qua. Cảm thấy mọi thứ sắp có chuyển biến tốt rồi.

Khoảng chừng một tuần trà sau, Lưu Đoan bước ra khỏi tiểu viện. Xem xem cái tiểu viện này, xa hoa thật, thế này người ngoài nhìn vào ai dám bảo Dực Đan Cáp ghẻ lạnh với nàng?

A Yến dìu tay nàng, bộ y phục trắng thêu chỉ xanh nhạt thủ công, viền áo là màu xanh lam đậm, còn đính thêm khăn lông, quần áo như nặng mấy tấc, đi lại chẳng dễ dàng. Đường chỉ tỉ mỉ, điểm thêm hoa lê trắng nổi bật. Tóc búi lên đỉnh đầu, phân nửa còn lại thả xuống. Tóc đen cài trâm bạch ngọc đơn giản, thêm một số đại bản của đóa hoa. A Yến dìu nàng ra xe ngựa ở ngoài cửa phủ, vừa ra tới nơi thì bắt gặp thứ muội của nàng ta, Dực Tuyên Trinh.

Dực Tuyên Trinh này dung mạo trắng trẻo, giống như không tuổi tác, mặt vẫn còn giống như búng ra sữa. Nhưng đáng tiếc tính cách lại chẳng được tốt lành, Dực Tuyên Trịnh ai bảo có người mẹ lúc nào cũng ăn bữa này tính bữa sau như vậy, cho nên lâu dần cũng sinh bản tính xấu xa.

Lưu Đoan hướng về phía Tuyên Trinh, mỉm cười hoa nhã chào hỏi. Dực Tuyên Trinh trên mình vận vải quý màu hồng đậm, trên thêu họa tiết bắt mắt cầu kì. Tóc vấn cao cài trâm hoa cùng bộ y phục. Thêm gương mặt khả ái đúng là điểm tiết không thừa thiếu. Dực Tuyên Trinh lướt mắt nhìn là Dực Lưu Đoan, điệu bộ khinh khỉnh.

"A, chẳng phải tỷ tỷ đây sao. Còn tưởng chưa có khỏi ốm, sao rồi?"

"Muội muội lo lắng, tỷ tỷ đã khỏe hơn."

"Khỏe thì tốt."

Dực Tuyên Trinh hất một cái nhìn lạnh nhạt về phía "tỷ tỷ" kia. Rồi hừ nhẹ một tiếng, đi thẳng lên trên cỗ xe ngựa. Mưa tuyết cũng bắt đầu đổ rồi, A Yến sợ bệnh tình của nàng lại nặng thêm, thấy tuyết mấy hạt cũng phủ đầu vai chủ nhân rồi, nhẹ giọng khuyên bảo.

"Tiểu thư, lên xe thôi."

Dực Lưu Đoan hai mắt vẫn nhìn theo đứa muội muội kia, đúng thật giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. A Yến nhắc, mới tỉnh ra, gật nhẹ đầu rồi xách váy đi ra khỏi cửa phủ để lên xe. Mã phu đánh xe đi một đoạn, trời bắt đầu đổ tuyết dày hơn. Dực Tuyên Trinh ở bên xe khác, trong lòng có chút khó chịu. Đối với Dực Lưu Đoan tồn tại một cảm giác khác, không giống như một Dực Lưu Đoan ngốc nghếch mỗi ngày, ăn nói trở nên khác thường hẳn. Hay là do nàng ta mấy hôm nay thức trắng đêm học tài nghệ để biểu diễn trong ngự yến nên sinh hoang tưởng?

Không phải đâu, nhất định không phải. 

Nhìn thấy sắc mặt chủ nhân như vậy, nha đầu A Liên - hầu hạ Tuyên Trinh cũng nhẹ giọng.

"Tiểu thư, người mệt sao? Hay là nô tì nói với phu nhân không cần góp tài nghệ nữa?"

"Im đi, sao lại không góp. Bản tiểu thư phải góp, hừ. Đã dành mấy ngày tập luyện, hôm nay Dực Lưu Đoan kia cũng không biết hiến nghệ, cho dù có hiến cũng chỉ là mấy trò ngu ngốc. Bản tiểu thư hôm nay không lo kẻ khác lấy mất hào quang. Ngươi đừng ở đó làm càn, cản đường của ta!"

A Liên có phần sợ sệt, liền như rùa rụt cổ không nói nữa. Dực Tuyên Trinh vốn đã tính toán kĩ càng, nhắm tới vị Thuận Vương - tam đệ hoàng thượng rồi. Nếu không cũng phải là Viên Thái sư, tân trạng nguyên, cũng là huynh đệ thân thiết với Hoàng thượng. Gả được cho một trong hai người đấy, nửa đời sau Tuyên Trinh nàng không cần giống như mẹ mình Quỳnh thị nữa, ăn bữa nay lo bữa mai. Gả cho quý tộc, nửa đời sau không phải chỉ cần sung sướng hưởng thụ thôi sao. Nàng, thông minh hơn Quỳnh thị nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#11 #2018 #min