CHAP 20: LỪA DỐI (PHẦN 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền nhoẻn miệng cười, bất mãn nói:

-Ngay cả khi có một số tiền lớn đi chăng nữa thì tôi cũng không thể thoát khỏi nơi này được.

-Tại sao? _Ngọc Hương nghi ngờ hỏi

Cậu lật tấm chăn ra cho Ngọc Hương biết lý do, cô ta lúc đầu khá bất ngờ về chuyện chân Bạch Hiền bị giam trong còng số 8 không thể đi lại được, chỉ có thể yên vị nằm một chổ như phế nhân. Không ngờ Xán Liệt lại độc chiếm người ta đến mức này.

-Nếu Ngọc Hương tiểu thư có cách giúp tôi thoát ra thì tôi sẽ đáp ứng đề nghị của cô. Còn không, tôi sẽ xem như mình chưa nghe thấy gì hết.

-Được. Anh chờ tôi một lát.

Ngọc Hương ra ngoài dẫn theo hai người khác vào trong phòng. Bạch Hiền hoài nghi cô ta là muốn giết người diệt khẩu chăng? Nhưng không phải vậy, hai người họ lấy ra những thiết bị tối tân nhất, hiện đại nhất gắn trên dây xích. Ngọc Hương cầm miếng vải màu đen đến gần cậu, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy khiến cậu có chút sợ sệt. Sau khi bịt mắt xong, cô ta thì thầm với cậu đôi điều:

-Yên tâm, tôi sẽ không hại anh, đôi chân của anh sẽ không bị phế. Họ là những IT xuất sắc ở Canada chuyên giải quyết những vấn đề như thế này cho nên anh sẽ sớm được giải thoát. Đừng cử động nếu không muốn mất mạng.

Bạch Hiền câm nín ngồi ngay ngắn, không hó hé một lời nào. Ngọc Hương hài lòng với biểu hiện của cậu, hai người kia nhanh chóng thăm dò hiện trạng của dây xích cũng như chiếc còng số 8 đặc biệt này. Cô ta nhìn những kí tự La-tinh trên màn hình hòng nhận ra Xán Liệt đã chuẩn bị những rủi ro đột nhập từ trước. Ngọc Hương trao đổi với họ về cách phá hủy dây xích kì lạ trên, ngay lập tức hai người họ gõ ra những dòng chữ La-tinh từ rất xa xưa để đối phó với dòng kí tự kia. Bỗng, một tiếng "keng" vang lên, dây xích nát bươm thành mảnh sắt vụn, còng số 8 thoát ly khỏi chân Bạch Hiền. Cậu hoảng loạn vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Cùng lúc đó, Ngọc Hương gượng người dậy thì phát hiện cả hai IT đều nằm bất động trên sàn. Thấy vậy, Ngọc Hương đến gần về phía hai người nọ nhưng bước được vài bước thì Bạch Hiền chạy tới ngăn cản sau khi bản thân đã tháo mảnh vải đen ra.

-Ngọc Hương tiểu thư, họ đã chết rồi. Nếu cô chạm vào họ thì mạng của cô khó giữ đó.

-Coi bộ tôi đã đánh giá thấp năng lực của anh ấy. Vì mở dây xích cũng đồng nghĩa với việc bỏ mạng tại đây. Mà cũng chẳng sao hết, vì anh đã thoát cho nên giờ là lúc anh nên thực hiện lời hứa của mình đi nào. Nói đi, anh cần bao nhiêu?

-Cũng ít thôi, người đẹp. Tôi cần 20000$ để sống hết quãng đời còn lại.

-OK, đây là thẻ ATM kèm mật khẩu trong đó. 20000$ ở trong thẻ này, không thiếu cũng không thừa. Anh mau cầm lấy rồi biến khỏi mắt tôi và anh ấy.

Bạch Hiền không hề do dự nhận thẻ ATM bạch kim từ cô ta, lấy balo đựng một ít quần áo rồi đi ngay. Trước khi đi, Bạch Hiền dừng bước nói với cô ta:

-Sau này nhờ Ngọc Hương tiểu thư chăm sóc em họ tôi, căn bệnh của hắn ắt là cô cũng hiểu vài phần. Cô xứng đáng với vị trí Phác phu nhân, xem ra Bạch Hiền tôi nhìn không lầm người.

Dứt lời, cậu lấy trong balo một lọ thuốc nhỏ ném qua cho cô, dặn dò nói:

-Hai người nọ căn bản chưa chết, cứ cho họ uống cái này thì còn giữ được cái mạng. Còn thẻ ATM này, tôi trả lại cho cô. Bản thân tôi cũng không túng thiếu đến mức mà xin tiền người khác đâu. Nãy giờ, tôi chỉ thử cô thôi, coi cô "giải quyết" tôi ra sao nhưng kết quả thật khiến tôi bất ngờ. Tạm biệt, không hẹn ngày tái ngộ.

-Khoan đã!

-Hửm? Cô còn thắc mắc chuyện gì sao?

-Tôi sẽ thay anh chăm sóc anh ấy cũng như giúp anh ấy nối dõi tông đường. Trong khoảng thời gian tôi không ở đây, anh đã giúp đỡ Xán Liệt rất nhiều nên tôi muốn nói lời cảm ơn đến anh, Bạch Hiền. Anh phải cố gắng sống tốt, có khó khăn gì thì anh cứ đến tìm tôi.

Cậu không nói gì, tiếp tục bước đi. Nhìn cậu rời khỏi phòng, cô ta muốn tiễn cậu đi nhưng cậu nói không cần. Nhìn lại dinh thự nguy nga, tráng lệ lần cuối, Bạch Hiền đội nón lưỡi trai nhanh chóng chạy đến trạm xe buýt cách đấy 1km. May mà chiếc xe buýt vừa đến trạm, Bạch Hiền nhanh chân đi lên cùng những hành khách khác. Đã lâu lắm rồi Bạch Hiền không thấy khung cảnh bên ngoài như thế nào, suốt ngày bị Phác Xán Liệt giam lỏng trong dinh thự đến phát chán. Có lẽ, việc rời xa Xán Liệt là quyết định sáng suốt. Bản thân cậu cũng không muốn hắn gặp bất kì nguy hiểm. Hơn hai tiếng sau, chiếc xe buýt lăn bánh tới trung tâm thành phố, Bạch Hiền xuống xe cùng với vài người khác vì bản thân đã đến nơi. Việc đầu tiên Bạch Hiền làm là gọi điện cho Nghệ Hưng, bảo em ấy ra đây đón mình.

-Alo, Boss gọi em có chuyện gì không?

-Có chuyện thì mới được gọi em sao? Hiện tại, anh đang ở đại lộ Đông Tây không biết là có ai đến đón anh không nhỉ?

-Anh nói thật sao? Được, được, anh đứng đấy nhé. Tầm 30 phút là em đến đó rước anh.

-OK, gặp lại em sau.

Bạch Hiền cúp máy, trong đầu thầm nghĩ kế hoạch tiếp theo mà lòng không khỏi phấn khởi.

"Ngô phu nhân, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi. Chắc sẽ vui lắm đây!..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net