Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay lớp mình có một bạn mới chuyển đến, tên bạn là Lee Minhyung. Mấy đứa nhớ hoà đồng với bạn mới nghe chưa?" Thầy Johnny nắm hai bả vai của cậu học sinh mới trong lúc giới thiệu cho cả lớp biết. Donghyuck chăm chú quan sát cậu bạn mới, cậu ta có làn da trắng sáng và mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ. Dáng người gầy gò như thiếu dinh dưỡng vậy. Trông cậu ta còn có vẻ buồn chán, nhìn đôi mắt sắc lạnh ấy kìa, trông cậu ta cứ như một con sói đơn độc vậy. "Em đi xuống bàn cuối kia ngồi nha."

"Vâng ạ." Cậu bạn mới gật đầu rồi sau đó mang ba lô đi về chỗ Donghyuck. Cậu ngước lên nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lùng như chú mèo con muốn bảo vệ lãnh thổ.

Nhưng người ta việc gì phải sợ cậu, Minhyung tháo ba lô đặt vào học bàn, cậu ta lôi ra đóng sách vở cho tiết học rồi không thèm nói với Donghyuck một lời nào. Cứ vậy, họ trở thành bạn cùng bàn.

Donghyuck đã có bạn thân, một nhóm bạn nữa là đằng khác. Bọn họ chơi với nhau rất vui, ở trường cũng có chút danh tiếng. Đi đâu cũng khiến người ta chú ý. Nhóm bạn bao gồm, cậu, Lee Jeno - con chủ bất động sản, Na Jaemin - con chuỗi nhà hàng năm sao. Ờ, nhóm có ba người vậy đấy. Nhưng mà chất lượng lắm nhe!

Thế nhưng, điều đáng ghét là từ ngày có cậu bạn cùng bàn mới, tâm trí của Donghyuck đã bị cậu ta làm xáo trộn. Cậu không muốn quan tâm đến người như cậu ta đâu nhưng mà, làm cái quái gì cậu ta cũng thu hút sự chú ý của cậu. Ví dụ như từ ngay vẻ ngoài của tên kỳ cục đó. Lúc nào hắn cũng ăn mặc một cách khác thường, không biết phải diễn tả sao nhưng cảm giác là, cứ hễ đồ mặc trên người Lee Minhyung thì đều mang lại cảm quan khác cho người nhìn. Không hẵng là không đẹp, chỉ là có chút lạ kỳ. Mà cũng đâu mỗi chuyện đó, từ việc học tập đến ăn uống tất cả đều khiến Donghyuck chú ý.

Vậy còn Lee Minhyung, cậu ta có quan tâm đến Donghyuck nhà ta không? Tất nhiên là không rồi. Từ cái ngày cậu ta chuyển vào lớp, bọn họ mặc nhiên chưa từng chào hỏi nhau một lần nào. Có khi còn có cảm giác như họ là kẻ thù truyền kiếp vậy. Trong lớp thứ hạng cũng liên tục đảo lộn, khi thì Donghyuck xếp trước khi thì lại là Minhyung xếp trước. Giáo viên cũng có để ý đến sự kỳ lạ của đôi bạn cùng bàn ấy. Nhưng mảy may không thể thay đổi.

Cứ vậy, bọn họ tồn tại xung quanh, tác động lẫn nhau một cách thụ động mãi cho đến khi cái ngày định mệnh ấy.

Lee Donghyuck từ nhà trở về, trên mặt tỏ ra rất vui vẻ vì vừa có buổi hẹn hò với nhóm bạn thân. Cả ba đứa lại đi mua sắm đủ thứ ở trung tâm thương mại và ăn những món ăn ngon tại một trong số những nhà hàng năm sao của nhà Jaemin. Vẫn như mọi khi, Donghyuck gọi tất cả những món cậu thích và chả bao giờ phải lo về việc chi trả.

Gia đình Donghyuck là gia đình kiểu mẫu, ba cậu là giám đốc tại một công ty chuyên về thương mại. Mẹ cậu là một giảng viên đại học xinh đẹp và duyên dáng. Donghyuck là con một, luôn được yêu thương và săn sóc. Có lẽ cả đời này cậu cũng chẳng cần phải lo nghĩ gì đến tiền bạc hay bất kỳ gánh nặng nào khác. Ba mẹ cậu sẽ thay cậu lo hết.

"Bà nghĩ như vậy là đủ sao? Tất cả những gì bà gây ra cho tôi và Jisung thì sao? Thằng bé xứng đáng với những điều tốt hơn."

"Minhyung, con phải nghe mẹ. Nếu con còn ở đây làm loạn, mẹ cũng không thể giúp được gì cho con đâu. Con phải rời đi ngay, chúng ta sẽ nói chuyện sau được không?"

"Nói chuyện sau là khi nào? Bà đã bao giờ giữ lời hứa chưa? Bà thật sự nghĩ tôi là thằng ngu hả?"

"Vậy con muốn bao nhiêu? Con muốn tiền đúng không? Nói đi, mẹ sẽ đưa cho con, ngay bây giờ."

"Đừng đem chuyện tiền bạc ra nói ở đây!" Donghyuck trốn ở một góc vì cậu sợ khi mình xuất hiện sẽ khiến mẹ khó xử. Nhưng hơn hết, cậu lại thấy sốc đến mức không thể nào tin nổi... Minhyung đang gọi mẹ cậu là mẹ? Chuyện này là thế nào vậy?

"Con hãy bình tĩnh đi, chồng của mẹ sắp về đến nơi rồi. Con phải rời đi ngay nếu không thì mẹ thật sự sẽ không biết phải giải thích thế nào nữa. Con không thể cứ thế phá tan cuộc sống mẹ đã cố gắng để có được, hiểu không? Không thì mẹ cũng không thể đáp ứng điều con muốn."

"Tôi sẽ rời đi, nhưng bà đừng nghĩ cứ vậy mà yên tâm sống tiếp đâu." Minhyung gằn từng chữ trước khi quay người rời đi. Donghyuck lo lắng chạy nhanh về phía thang bộ và trốn ở đó cho đến khi chắc chắn rằng Minhyung đã rời đi. Cậu bủn rủn tay chân, không hiểu những gì vừa diễn ra. Nếu như những điều đó là thật thì có khả năng cậu và Minhyung là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng mẹ của cậu, sao có thể lại là người nhẫn tâm vứt bỏ con mình như vậy chứ?

"Donghyuck, hôm nay con bị làm sao thế?" Mẹ cậu hỏi khi thấy Donghyuck đã ngừng động đũa được một lúc và cứ nhìn vào đĩa cà chia xào trứng.

"Con... Không sao đâu ạ." Cậu khẽ giật mình rồi đáp lại. Ba cậu cũng hơi thắc mắc vì phản ứng đó của cậu, bình thường lúc ăn cơm Donghyuck rất hoạt ngôn nhưng hôm nay lại chẳng kể bất kỳ điều gì cho ba mẹ nghe.

"Hôm nay ở trường xảy ra chuyện gì à?" Ba cậu tâm lý hỏi. Nhưng Donghyuck lại cô tình lảng tránh.

"Dạ không, chắc là lúc nãy con ăn hơi quá chỗ nhà hàng của nhà Jaemin rồi ạ." Cậu cười trừ.

Nghe câu trả lời hợp lý như vậy cả hai vị phụ huynh cũng không thắc mắc nữa.

"Vậy con không cần cố gắng ăn thêm đâu, mẹ sẽ để lại một phần đợi đến khi con cần ăn sẽ hâm lại."

"Vâng ạ." Donghyuck gật đầu, mỉm cười. "Thế con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ."

"Ừm, cần gì thì cứ gọi mẹ nhé!" Mẹ cậu dặn.

"Vâng ạ." Donghyuck nói rồi nhanh chóng rời khỏi bàn ăn. Cậu nặng nề quay trở về phòng ngủ của mình. Căn nhà sang trọng, được thiết kế tinh tế đến vậy nhưng cũng đâu giúp tâm trạng cậu chủ trẻ vui hơn. Donghyuck ôm chặt chú gấu bông khổng lồ có kích thước ngang bằng con bò. Đó là món quà sinh nhật năm ngoái mẹ tặng cậu. Nó giúp cậu ngủ ngon hơn nhiều nhưng hôm nay sao cậu lại thấy lạ quá. Cậu nghĩ về Minhyung, nhớ lại từ những ngày đầu cậu ta xuất hiện. Dáng vẻ đó đến bây giờ cậu mới hiểu, hoá ra là dáng vẻ của người không có mẹ chăm sóc. Thế mà cậu lại đi chế giễu việc cơ thể trông có vẻ gầy gò của cậu ta. Hừm! Nhưng cũng đâu trách cậu, nếu cậu biết như thế cậu cũng không nghĩ xấu về người ta.

Thế cậu ta bảo mẹ bỏ rơi cậu ta và em gái, là thật sao? Có thể là mẹ đã ly hôn và đã không nhận được quyền nuôi con thì sao? Đó cũng đâu phải lỗi của mẹ? Nhưng sao mẹ lại không cho cậu và bố biết? Hay là bố biết nhưng cậu thì không? Chắc là vậy rồi, vì mẹ sợ cậu tổn thương mà thôi.

Nhưng, trông Minhyung lúc nãy, thật sự là rất tức giận...

Cậu phải làm gì đó cho họ.

"Gì đây?" Tuy Minhyung không hề mở miệng nói, nhưng Donghyuck dường như nghe được hai từ đó phát ra thông qua ánh mắt của cậu ta khi cậu đặt chiếc bánh và hộp sữa dâu xuống.

"Quà chào hỏi!" Cậu bịa đại một lý do (nghe có vẻ) hợp lý nhất để nói.

"Tôi ăn sáng rồi." Minhyung lạnh lùng đáp lại.

"Thì để lát ăn cũng được." Cậu nói, ngại ngùng kéo ghế ngồi xuống, thầm cầu nguyện tên bên cạnh sẽ không đem hai cái đó ném đi.

"Cậu ăn đi." Minhyung không ném đi, nhưng cũng không nhận. Cậu ta đẩy chúng về phía cậu.

Donghyuck biết trước mọi thứ sẽ không thể diễn ra suôn sẻ như mình muốn, nhưng mà như thế này cũng đỡ hơn là người ta đấm vào mặt cậu nhỉ?

"Mặt mày sao thế?" Jaemin hỏi khi thấy bộ mặt như đưa đám của cậu. Kem thì ngon đấy nhưng mà Donghyuck chẳng có tâm trạng ăn. "Hay hôm nay đầu bếp nhà tao làm không hợp khẩu vị mày à?"

Với cái tính không bao giờ để bạn phải chịu đựng cái gì, Jaemin liền ngoắc ngoắc tay, gọi người giúp việc đến. Nhưng Donghyuck đã nhanh chóng ngăn lại.

"Không phải do kem, tao chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi."

"Chuyện gì mới được?" Jaemin nhíu mày, giàu như bọn họ thì còn việc gì để mà suy nghĩ nữa.

"Chuyện không liên quan đến tiền bạc đâu Jaemin à." Donghyuck nói khi nhận ra nét mặt của cậu bạn mình là đang biểu thị điều gì.

"Vậy liên quan đến tình cảm?"

"Ừ." Donghyuck gật đầu.

Jaemin cười khẩy một cái rồi cầm lấy cốc nước trên bàn và uống một ngụm.

"Chuyện tình cảm cũng có thể giải quyết bằng tiền mà, chỉ cần mày khéo léo và kiên trì một chút." Jaemin tự mãn nói.

Donghyuck chán nản với sự tự tin và kiêu ngạo thái quá của thằng bạn, nhưng mà vốn dĩ Jaemin nói cũng đúng, có tiền thì làm gì cũng dễ hơn thật. Chỉ là cậu cần một kế hoạch và sự kiên nhẫn để hoàn thành mà thôi.

"Nếu mày nói với tao đó là ai tao sẽ giúp mày tán đổ người đó." Jaemin đề nghị. "Trong một nốt nhạc."

Donghyuck cũng muốn có ai giúp cậu nhưng mà chuyện này tốt nhất không nên để ai biết. Bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến gia đình cậu. Cậu phải bảo vệ gia đình mình bằng mọi giá.

"Không phải đâu, chỉ là sắp tới sinh nhật mẹ tao nên tao đang nghĩ xem phải làm gì cho bà ấy thôi." Cũng gần tới sinh nhật mẹ nên Donghyuck đã dùng nó để lấp liếm cho những gì cậu đang nghĩ trong đầu.

"Đơn giản vậy thôi á?" Jaemin vẫn tỏ ra mình chấp hết được tất cả tình huống. Nó bắt đầu huyên thuyên và đưa ra những ý tưởng hay ho cho sinh nhật sắp tới của mẹ cậu. Donghyuck phải công nhận là tuy Jaemin hơi tự mãn nhưng nó thật sự có thực lực. Có lẽ vì điều đó mà ba mẹ nó mới sẵn sàng giao cho nó trọng trách quản lý hơn phân nửa việc làm ăn trong khi hai ông bà thì luôn bận rộn với việc làm ăn bên Mỹ. Đã nhiều năm Donghyuck không thấy họ xuất hiện ở nhà. Dù vậy, con trai họ vẫn sống tốt.

Đang lúc cả hai nói chuyện cười đùa vui vẻ, người hầu đi tới nói nhỏ với Jaemin gì đó và sau đó thì là sự xuất hiện của một người mà Donghyuck không hề thích hay có cảm tình chút nào.

Anh ta cúi xuống hôn lên tai Jaemin và nói những lời tán tỉnh mà Donghyuck nghe xong chỉ muốn ói. Vậy mà người thông minh như Jaemin lại không nhận ra sự giả tạo của anh ta.

"Chào em, Donghyuck. Hôm nay em thế nào?" Anh ta vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh Jaemin và vòng tay ôm lấy cậu bạn thân của cậu. Donghyuck lúc này chỉ muốn bay sang đảm anh ta mấy cái.

"Ổn." Cậu nhún vai, đáp một cách dửng dưng. Jaemin cũng biết cậu ghét người yêu mình, nhưng cậu ta cũng đâu còn cách nào khác. Jaemin yêu Jaehyun, anh ta tử tế, tài giỏi và còn là một bạn giường hoàn hảo nữa. Hơn nữa Jaehyun chăm sóc Jaemin rất tốt, làm sao mà Jaemin có thể nhìn ra sự giả tạo trong đôi mắt ấy. Nhưng người ngoài cuộc như Donghyuck thì rất sáng suốt, cậu đã nhìn thấy mục đích mà gã bạn trai hoàn hảo trước mặt muốn nhắm tới với bạn mình. Dù vậy, cậu cũng không biết làm sao vạch trần bộ mặt thật của anh ta, anh ta không hề để lộ dù là một sợi lông.

"Thôi cũng trễ rồi, tao về đây. Có gì mai rồi nói tiếp." Cậu đứng dậy, đeo ba lô của mình vào. Trong lúc đó Jaehyun lại cứ sáp lại gần và cố gắng hun vào mặt Jaemin như con gà mổ thóc vậy. Oẹ! Muốn ói quá! Donghyuck khinh bỉ nhìn họ nhưng sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

"Mày về cẩn thận nha!" Jaemin chỉ còn kịp nói vậy trước khi bị cái tên xấu xa Jaehyun khoá mỏm.

Tâm trạng Donghyuck đã tệ bây giờ còn tệ hơn. Cậu đi ra khỏi căn biệt thự của nhà Jaemin, trước cửa là tài xế riêng đang đợi. Chú ấy chạy đến giúp Donghyuck cầm ba lô và mở cửa cho cậu ngồi vào xe. Sau đó nhanh chóng đưa cậu trở về nhà.

"Sắp tới trường sẽ tổ chức cuộc thi chạy đường dài để quyên góp cho những gia đình có hoàn cảnh khó khăn quanh đây. Trước ngày mai ai tham gia thì nhắn tin cho lớp trưởng có biết chưa?"

"Vâng ạ!"

Sau khi thông báo xong, thầy Johnny cầm thao tài liệu của mình và rời khỏi lớp. Thầy phụ trách bộ môn Anh văn cho hầu hết các lớp, thầy tuy có góc Hàn nhưng vẻ bề ngoài thì lại trông rất Tây, trừ khuôn mặt.

"Cậu không tham gia à?"

Donghyuck vẫn chán nản nằm trên bàn mà không hề nhận ra có người đang hỏi mình. Nhưng mà chắc cậu tưởng tượng thôi, lúc này thì ai mà nói chuyện với cậu chứ.

"Cậu có vẻ thích ngó lơ người khác nhỉ?" Câu mỉa mai của Minhyung vang lên, đến lúc này Donghyuck mới nhận thức được điều gì vừa xảy ra. Cậu ngạc nhiên ngồi bật dậy. Hai mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh.

"Cậu... Vừa mới hỏi tôi đấy hả?" Cậu hỏi lại để xác nhận.

"Chứ hỏi ai?" Minhyung đáp lại một cách hờ hững. Mặc dù vậy, Donghyuck lại cảm thấy như mình vừa đạt được thành tựu gì đó.

"Cậu hỏi gì? Tôi tập trung suy nghĩ chuyện khác nên không nghe thấy."

"Cậu không tham gia cái thầy mới nói à?" Minhyung tự dưng lại kiên nhẫn đến lạ.

Donghyuck lục lại ký ức, cái thầy chủ nhiệm vừa nói? Thầy ấy có nói cái gì à?

Minhyung nhìn vào biểu cảm của Donghyuck, nhận ra cậu đã để tâm trí trôi dạt đến nơi khác lúc thầy chủ nhiệm triển khai kế hoạch tổ chức cuộc thi lúc nãy. Đúng là thằng nhóc kỳ lạ!

"Trong nhóm lớp có đó." Minhyung nhắc.

Donghyuck liền lấy điện thoại ra rồi đọc những tin nhắn gần đây. Đúng là mọi người đang rất sôi nổi đăng ký tham gia cuộc thi này. Nhưng mà Donghyuck đã tắt thông báo trong nhóm từ nửa năm nay rồi, cậu không thích tham gia vào những hoạt động bên ngoài giờ học lắm. Nhưng nếu Minhyung hỏi cậu như vậy, có thể cậu ta đang muốn rủ cậu tham gia thì sao?

"Cậu thì sao?" Donghyuck hỏi.

"Mọi người đã đăng ký hết các phần thi rồi, chỉ còn phần chạy theo cặp nữa thôi."

Vì thế mà cậu hỏi tôi ấy hả? Donghyuck tự hỏi mình trong đầu như vậy.

"Cậu muốn rủ tôi à?"

"Ừ." Minhyung gật đầu. "Nó giúp ích cho việc xét học bổng của tôi."

Thấy đối phương thẳng thắn như vậy Donghyuck thật sự rất vui, mà lại đúng lúc cậu cũng muốn giúp Minhyung cái gì đó nữa thế là cậu không hề do dự mà gật đầu. Nhưng mà khoan, cậu ta hỏi cậu như vậy thì đã tiên liệu trước rằng cậu không hề chạy giỏi chưa nhỉ?

"Khoan đã, cậu có cần phải chiến thắng không vậy?" Cậu hoài nghi hỏi.

Minhyung nhìn Donghyuck, ánh mắt không hề để lộ ra bất kỳ biểu cảm gì. Sau một lúc thì mới lắc đầu.

Vậy là yên tâm rồi. Bởi nếu Minhyung cần phải chiến thắng trong phần thi đó, cậu chắc chắn sẽ trở thành tội đồ trong mắt cậu ta. Từ nhỏ đến giờ, Donghyuck luôn không thích việc phải vận động quá sức. Nhìn cả gia tài kia của nhà cậu đi, tại sao cậu phải phí sức mình vào những thứ vô nghĩa như chạy bộ chứ. Lỡ trong lúc chạy lên cơn đau tim rồi chết thì sao? Ba mẹ sẽ đau lòng chết mất.

Này các cậu! Bên hội phụ huynh mới báo rằng tất cả sẽ đến tham dự để có thể quyên góp cho cuộc thi đó, nên là mọi người cố gắng giành chiến thắng nhé! -  Lớp trưởng nhắn tin vào nhóm lớp, nhưng Donghyuck đời nào biết được điều này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net