Chap 20: Tương tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự việc kia, ai ai trong lớp cũng biết độ nổi tiếng của Takemichi được tăng cao trong trường. Đương nhiên là sự thu hút phái nữ đến kinh ngạc, trước đó họ còn nghĩ rằng Takemichi không được ai thích cả, nhưng ngờ đâu lại xuất hiện rất nhiều người thế này? Thật sự Takemichi quá khủng bố đi thôi.

Nam sinh tuyệt vọng, ôm đầu gào thét, vì cái gì mà bọn họ phải chịu đựng cái cảnh này kia chứ? Họ cũng muốn tìm được một người yêu mến mình, muốn trải qua cái cảm giác ngập trong tình yêu của tuổi học trò!

Ấy vậy, người được bàn tán và là nhân vật chính trong câu chuyện vẫn thản nhiên ngồi yên vị ở bàn học giải bài tập trong sách giáo khoa. Cậu không mấy bận tâm đến việc bản thân được chú ý hay không, dù sao thì việc này cũng nhanh chóng được áp xuống thôi, qua hai ba ngày nữa chắc chắn sẽ trở về như bình thường.

Cậu ngây thơ tin rằng suy nghĩ của bản thân hoàn toàn đúng, mà không ngờ những gì tiếp diễn trong tương lai. Takemichi xoay cây bút chì bấm trong tay, tay đè lên mép sách, chú tâm đọc kĩ đề bài.

Qua mấy phút, cậu mới đặt bút xuống giải ra. Bài tập không nhiều lắm, nhưng lại rất khó, phải tập trung lắm mới tìm ra hướng giải. 

Chuông vào học reo lên, Takemichi đặt vở lên mặt bàn, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Tiếng ồn lắng xuống, rồi dần dần không còn nghe thấy nữa. Bây giờ chỉ còn tiếng giảng bài của cô giáo và tiếp phấn gõ lạch cạch trên bảng. Không gian tĩnh lặng bao trùm căn phòng. 

Tiết học trôi qua nhanh chóng, nghỉ giữa giờ Takemichi vẫn trung thành không bước ra khỏi chỗ ngồi. Như thường lệ, Takemichi giống như một chú ong chăm chỉ lấy sách bài tập từ ngăn bàn ra giải nốt. Nhiều lúc, mọi người thường nói cậu không thấy chán khi ngày nào cũng giải bài tập hay sao? Nhưng đáp lại là cái lắc đầu nhẹ của cậu, đối với Takemichi, việc học không nhàm chán như vậy, chỉ là mọi người chưa tìm thấy cái thú vui của nó mà thôi. 

Tiếp theo là tiết tự học, lớp trưởng phát cho mỗi bạn một quyển sách dày khoảng 2cm, bên trong là tất cả những kiến thức của các môn giúp mọi người có thể xem lại để hiểu bài hơn. Còn nữa, không những có cả lý thuyết, phần bài tập cũng nhiều vô kể. Hai thứ này đi đôi với nhau nên hiệu quả tiếp thu tăng gấp bội.

Vì là tiết tự học, sẽ không có bất cứ một thầy cô giáo nào, chỉ có các ban cán sự lớp thay nhau quản lý lớp học. Lớp trưởng là người quan trọng nhất, vì vậy tiếng nói cũng uy lực hơn hẳn, nói một tiếng cả lớp phải nghe theo. 

Tiếng lật trang sách vang lên văng vẳng trong phòng, không một tiếng ồn ào được phát ra, ai ai cũng ngoan ngoãn cúi đầu giải bài. Kể cả mấy thành phần cá biệt nhất trong lớp cũng bị sự nghiêm túc này ảnh hưởng, họ cũng không phản đối lôi sách ra cắm cúi làm. 

Cách đó một dãy nhà, lớp 11-A18, có một người tâm tư đang treo ngược cành cây, không quan tâm cô giáo đang giảng cái gì trên bảng. Thật ra, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, Haitani Ran có cảm giác bản thân hình như đang tương tư một người - mà người đó là người mà hắn không bao giờ ngờ đến, Hanagaki Takemichi.

Vốn dĩ, mấy lần mở miệng nói vài câu thả thính cậu, nhưng đấy chỉ là trêu chọc cho vui, ai mà ngờ quả báo đến sớm như vậy - hắn dính thính của nhóc con ấy rồi, phải làm sao??

Mấy ngày trước, sau khi xem xong diễn đàn trường, Haitani Ran cứ lâu lâu lại ngồi ngây ngốc rồi lại thả hồn theo mây, chẳng thể nào tập trung được. Làm việc gì cũng sai sót, nếu không thì cũng chả nhớ gì. 

Trong đầu hắn toàn là bình luận và tấm ảnh kia, nó cứ lặp đi lặp lại khiến Ran vừa khổ sở vừa nhớ nhung.

Tựa như mớ hình ảnh của dòng bình luận cứ thường xuyên nảy lên trong trí não hắn:

[*AichotoimotchiecMochi: Nhìn chiếc má phúng phính trắng trắng mềm mềm đó đi, thật là muốn cắn một ngụm mà.]

[*Meothichleocay: Muốn bắt cóc em ấy, muốn bắt cóc em ấy, phải làm sao?]

[*Bonglantuoixop: Tránh ra, em ấy là vợ tôi, mấy lầu trên đừng tới cướp ngườiヽ(`⌒')ノ]

[*Chanhleo: Tôi chưa bao giờ muốn làm con trai như bây giờ (๑و•̀ω•́)و]

Trời ơi, chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng làm Ran lăn qua lăn lại đến điên rồi. Nghĩ thử xem, bỗng một ngày bạn tương tư người tưởng chừng chưa bao giờ nghĩ đến coi có hồi hộp không? 

Và thế là, Haitani Ran nhà chúng ta đã biết yêu, thật sự đã lớn rồi!

Tiếp tục với sự việc thả hồn trên cành cây, Ran chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, phía đối diện bên kia có phải dãy nhà Takemichi học không nhỉ? -Ran thầm nghĩ.

Không biết em ấy đang làm gì, có nhớ tới hắn không? Vô số câu hỏi cứ nảy lên, Ran thẫn thờ như người mất hồn, đến khi cậu bạn khều mấy phát mới giật mình. 

À, ra là tan học rồi sao, nhanh thật!

Hắn không biết nghĩ cái gì, chạy phóng đi mất, mặc kệ bàn học đang lộn xộn đống sách vở, cậu bạn ngồi cùng bàn thở dài, thuận tay dọn dẹp giùm rồi bỏ lại vào ngăn bàn cho Ran.

...

Phía bên kia, Takemichi đang chuẩn bị trở về ký túc xá. Cậu rẽ xuống cầu thang thì bỗng một cái bóng đen từ đâu lao nhanh đến, ôm cậu chặt cứng.

"Bé ơi, anh nhớ bé quá."

Ran dụi dụi đầu vào người Takemichi, tay siết chặt hơn. Mùi hương trên người Takemichi thật thơm, thật dễ chịu. 

"Đàn anh, sao anh lại ở đây?"

"Anh đã nói rồi, anh nhớ bé mà!"

Gật đầu cho có lệ, Takemichi mặc kệ Ran như con bạch tuột bám sát mình. Mà hơi lạ, thường ngày không phải anh ấy sẽ đi chung với Rindou hay sao? Ấy vậy hôm nay chỉ có một mình nhỉ?

Như biết cậu đang nghĩ gì, Ran hạ giọng nói: "Em thắc mắc Rindou không đi cùng hả? Aizz, khổ lắm. Mới chuông một cái nó đã mất tăm rồi, anh qua lớp nó cũng không thấy đâu cả."

Hắn nói dối không chớp mắt, chỉ cần Takemichi tin là được, còn thằng em thì kệ nó, quan tâm làm gì cho mệt.

Rindou ở nơi nào đấy đang vất vả tìm kiếm anh trai mình, hắn mệt không thở ra hơi, thầm mắng không biết Ran lại chạy đi đâu rồi!

"Takemichi, hai chúng ta cùng đi ăn trưa nha."

"Thật sự rất xin lỗi, hôm nay em có hẹn với người khác rồi, hay..lần sau được không ạ?"

Nghe vậy, Ran hơi buồn, nhưng rất nhanh lại vui vẻ, hắn háo hức chớp chớp mắt nhìn cậu, cười khúc khích như đứa trẻ:

"Được, tất nhiên là được! Nhưng với một điều kiện."

"Điều kiện?" Takemichi khó hiểu nghiêng đầu, đoạn cần cổ lộ ra trắng như phát sáng thu hút ánh nhìn của Ran, hắn nheo mắt, cất giọng: "Chụp với anh một tấm hình được không?"

"Đương nhiên là được ạ."

Tưởng chuyện gì, hóa ra là một việc đơn giản đến mức này, cậu không keo kiệt đến mức không cho người khác chụp chung một bức. Thế là rất nhanh, tấm hình đã được chụp xong, Ran lưu vào máy rồi cười tươi.

"Vậy, em đi trước nhé."

"Ừm, tạm biệt nha ~"

Sau khi thấy bóng dáng Takemichi khuất sau cầu thang, Ran mới dám hét lên một tiếng, sự sung sướng ngập tràn trái tim hắn, thật sự Ran rất muốn nói với cả thế giới rằng hắn đã có tấm ảnh chụp chung với nhóc con!!!

-----------------

Tiểu kịch trường:

Ran: Yeeh, có ảnh chụp chung với Takemichi rồi!

Rindou: Vui lắm, thật đấy:)))

...

-19/12/2021-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net