Chap 27: Chanh ngâm đường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mai.

Trời đã chiều, học sinh sau khi hoàn thành bài thực hành được tan học, qua ngày hôm sau cũng không cần đến lớp nữa, bởi vì trong tuần này sẽ là kỳ thi tập trung của cuối kỳ một, học sinh có tổng cộng ba ngày để ôn hết tất cả bài học chuẩn bị cho kỳ thi này. 

Từ thứ ba đến thứ năm tất cả học sinh đều được nghỉ để ôn tập. Thứ sáu, thứ bảy sẽ chính thức đến trường để kiểm tra. Học sinh dựa theo số thứ tự được treo trên bảng hệ thống nhà trường để vào đúng phòng thi của mình, mỗi phòng thi chỉ có tối đa hai mươi lăm người, không thể bớt cũng chẳng thể tăng.
Giám thị canh thi tổng cộng có hai người, họ đều có nhiệm vụ quản nghiêm nội bộ trong phòng thi, bất kì ai dám có ý định quay cóp đều được mời ra ngoài và lập biên bản, hơn hết đều không được tham gia kỳ thi này nữa.

Takemichi mệt mỏi hơn nửa ngày trời cuối cùng cũng được thả lỏng, cả người dường như mất hết sức lực không muốn làm gì cả, cậu vừa về đến ký túc xá liền vứt cặp qua một bên, còn bản thân lại nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Căn phòng không có ai, chỉ mình thiếu niên hô hấp đều đều trên giường. Cậu ngủ đúng một tư thế, không nhúc nhích hay tạo nên tiếng động gì lớn. Qua một giờ đồng hồ, tiếng động bên ngoài mới dần xuất hiện, mặc dù không lớn lắm nhưng vẫn làm cho Takemichi thức giấc. Cậu ngủ không sâu nên cho dù bất cứ âm thanh gì được phát ra đều khiến cậu giật mình tỉnh giấc.

Thật ra, bên ngoài không có nhiều người, duy nhất mỗi mình Mikey mà thôi. Hắn vừa từ sân thể thao trở về, người toàn là mồ hồi nhễ nhại ướt đẫm cả áo đồng phục. 

Ngay lúc Mikey mở cửa bước vào liền bị vẻ ngoài sạch sẽ và có phần mơ màng của Takemichi thu hút, hắn ngây ngốc hồi lâu mới định thần lại được. Mikey thầm cảm thán: Takemichy của mình đúng là làm cái vẹo gì cũng đẹp! 

Thật sự lúc suy nghĩ kia chợt hiện lên, Mikey rất muốn nhào đến ôm trọn cục bông trắng mềm đó vào lòng nhưng khổ nỗi người hắn toàn mùi mồ hôi, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến cậu nên mới kiềm chế cảm giác mãnh liệt kia lại.

Mỗi ngày đều cùng cực kiềm chế, Mikey thổ lộ: Nghẹn đến khó chịu rồi!

Nhưng mà Mikey thừa nhận rằng hôm nay có vẻ là ngày may mắn của hắn, lúc sáng "vô tình" thưởng thức được chiếc bánh do Takemichi một phần góp sức vào, bây giờ lại có không gian riêng tư với cậu ấy. Đúng là quá hạnh phúc, hắn suy nghĩ một hồi mà sướng run người.

"Mikey mày làm gì ngoài đó vậy?" Takemichi đứng dậy, khó hiểu nhìn thanh niên người đầy mồ hôi cười một mình. 

Chẳng lẽ trời nóng quá nên ấm đầu? Takemichi lắc đầu, không có khả năng việc đó xảy ra.

"Takemichi đừng bước đến đây, người tao đầy người mồ hôi lắm, đợi tao đi tắm rồi cho mày ôm sau ha!" Mikey mạch não suy nghĩ hoàn toàn khác với người bình thường, vừa nãy nghe thấy thanh âm dịu dàng quan tâm của Takemichi dành cho mình thì não đã nhảy ra 7749 cái kịch bản tình yêu của hai người bọn họ.

Takemichi tỏ vẻ muốn nói lại thôi, trên mặt biểu thị rõ rệt sự thương cảm: Haizz, đứa trẻ này đúng là có bệnh - bệnh suy diễn!

Mikey cho rằng cậu ngại không muốn nói liền bỏ qua đề tài lúc nãy, nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa. Khoảng mười phút, Mikey một thân sạch sẽ mát mẻ bước ra, cả người toát lên khí chất của thiếu niên độ tuổi thanh xuân đúng chất. Mái tóc xõa tự do, vệt nước nhỏ giọt thấm vào chiếc khăn quàng qua cổ. 

Takemichi đang lướt điện thoại, tiện thể nhắn tin cho một người bạn, tập trung gõ chữ đến nỗi Mikey đứng kế bên vẫn không hề hay biết. Mikey đen mặt, nuốt lại lời nói vào trong lòng, mặc dù hơi có chút ủy khuất nhưng cậu ấy đang có việc bận, hắn vẫn là không nên quấy rầy thì hơn.

Mikey một bên cầm máy sấy tóc, một bên chăm chú ngắm nhìn Takemichi. Hắn phát hiện thì ra bản thân cũng có thể kiên nhẫn quan sát một người đến mức chăm chú thế này. Có vẻ như hắn lại - thích bạn nhỏ này thêm một chút rồi!

Khi Mikey đang đắn đo suy nghĩ thì đồng thời Takemichi cũng nhắn tin xong, cậu đặt di động xuống mặt bàn, cẩn thận nhìn biểu cảm đặc sắc của người kia.

Mikey rất nhanh thoát ra khỏi thế giới của mình, ngẩng mặt lên liền thấy Takemichi đang chăm chú nhìn mình, tâm tình tốt lên vài phần. Mikey không chần chừ, một phát nhào lên làm nũng với cậu, hết dụi dụi đến ôm ôm, mái tóc vừa được hong khô lập tức xù lên rối tinh rối mù.

Mikey nhất quyết bán manh, dụi dụi lẩm bẩm: "Mềm quá! Còn thơm nữa." 

Thiếu niên bị cọ đến nhột, cười cong cả hai mắt, nhất thời không khống chế được ngã ra giường. Tay cậu vỗ vỗ lên lưng Mikey, ý kêu hắn bỏ ra. 

Sắc trời khá nóng, người kia lại cứ dán sát mình hết ôm ôm rồi cọ cọ, cứ thế một lúc cả hai đã thấm mệt. Takemichi chịu không nổi, trực tiếp đẩy Mikey ra xa, bản thân đứng dậy đến bên tủ đựng đồ lặt vặt lấy ra một hộp thủy tinh nhỏ. 

Lọ thủy tinh be bé xinh xinh trông vô cùng đáng yêu, lờ mờ có thể thấy bên trong chứa chanh cắt lát. Takemichi lấy hai cái cốc, rót một ít nước ở trong lọ thủy tinh vào. Hỗn hợp khá đặc phải dùng ít nước lọc để làm nó lỏng ra, bỏ thêm ít đá và một hai lát chanh được ngâm ở bên trong vào.

Takemichi cười cười, hướng cốc nước chanh ngâm đường về phía Mikey: "Cho mày." 

Mikey nghiêng đầu, tầm mắt chạm vào cái cốc hình con ếch trên tay cậu, mơ hồ ngước nhìn cậu. Takemichi không nói gì, nhấc chân cầm cốc nước bước ra khỏi phòng, để Mikey đơ người một mình ở trong.

Hắn chưa kịp nói cảm ơn, thoắt cái không thấy bóng dáng Takemichi đâu nữa. Mikey cầm chiếc cốc được đặt trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ.

Nhiệt độ mát lạnh chạm vào đầu lưỡi rồi đến cuống họng, hương thơm của chanh nhè nhẹ tỏa ra, tưởng rằng cốc nước này sẽ chua nhưng hoàn toàn ngược lại. Vị ngọt của đường trung hòa cho chanh, làm giảm bớt độ chua vốn có, thay vào đó là độ ngọt thanh mát cho cơ thể trong một ngày nóng nực. Miếng chanh được ngâm đường ngọt lịm nhưng không quá gắt, cắn một miếng liền cảm nhận được khoang miệng toàn là nước đường. 

Mikey xúc động rưng rưng: Crush làm đồ uống tặng mình, vậy chắc cậu ấy thích mình rồi ha!

---

-23/1/2022-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net