Chap 35: Gặp phụ huynh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rất ổn, tao tự tin bản thân sẽ đạt được điểm cao, khỏi lo đi." 

Nói oai lúc đầu, lúc sau không được gì mới là nhục nhã.

Mà cậu có thấy Takemichi của tôi tỏ ra bất cứ biểu hiện gì lo lắng cho cậu hay không? 

Không hề nhé! 

Cùng lúc đó, tiếng di động trong túi đeo quai của Takemichi vang lên phá tan không khí hứng khởi của tên vừa rồi.

Cậu cười nhạt, xin phép đi ra nơi khác nói chuyện điện thoại, Mikey gật đầu không nói gì, hắn thành tâm toàn ý đứng yên như một khúc gỗ cứng đợi chờ người nọ đi nghe điện thoại.

Quá trình diễn ra không lâu, tốn hơn năm phút, lúc Takemichi quay lại sắc mặt tốt hơn ban đầu rất nhiều. 

Hiện tại cả hai đang đứng ở tầng trệt, người cũng không đông, chỉ có hai ba nhóm học sinh đứng tụ lại một chỗ hỏi han nhau về bài làm, hết dò kết quả, tính điểm số rồi than thở rằng bài quá khó.

"Mày trông có vẻ rất vui, có chuyện gì sao?" 

Mikey ngước đôi mắt đen tuyền lên nhìn, mái tóc vàng được buộc gọn gàng làm lộ ra đôi phần tươi sáng của gương mặt, lông mi không ngắn, tương đối dài, khi chớp lên chớp xuống lại càng thêm sinh động. Hôm nay hắn cũng không mặc đồng phục, đơn giản chỉ khoác lên bộ đồ thể thao thoải mái trông thêm hoang dã rất nhiều, vô cùng phù hợp với khí chất thanh thoát trên người hắn.

Nhưng Takemichi lại không quá để ý, cậu đang háo hức với một chuyện khác "Một chút nữa, ba mẹ tao sẽ lên đây, tao thực sự rất mong chờ." 

Phải rồi, mấy tháng nay đều ở lại trường, một ngày về nhà cũng chưa có huống chi là gặp ba mẹ, với lại bọn họ thường xuyên đi công tác ở các địa điểm vô cùng xa, hiếm khi về nhà nên cho dù cậu có dành chút thời gian để thu dọn đồ đạc về nhà vài hôm cũng chẳng gặp được họ, cùng lắm là gọi điện hỏi thăm vài câu mà thôi. 

Mikey phía đối diện còn đang tải dữ liệu vào đầu, hắn vừa nghe cái gì nhỉ? - À đúng rồi, ba mẹ Takemichi sắp tới đây...

Hả, cái gì, ba mẹ "vợ" đến đây để chiêm ngưỡng lối sống sinh hoạt của hai đứa mình sao, Mikey có chút không thể tin được, hắn còn chưa chuẩn bị xong, bây giờ gặp mặt diện kiến họ lỡ gây ấn tượng xấu thì làm sao, không thể được, không thể được!!

"Takemichi, sao mày không nói trước cho tao biết là bác trai bác gái sắp tới, tao run quá." 

"Ba mẹ tao đến thì liên quan gì đến mày mà mày run, đừng nói với tao..mày đang suy nghĩ..-" 

"Ủa, chứ không phải hai bác lên xem chúng ta sống chung ra sao hửm?" 

"Biết ngay mà, tao nói này, mày bớt suy nghĩ ba cái thứ gì đâu đi, ba mẹ lên để xem tao học hành thế nào thôi." 

"Hử, tí nữa ba mẹ em lên trường sao, ui thế thì anh phải đi chuẩn bị quà rồi." Hanma từ đâu nhảy ra, không chút ý tứ ôm chầm lấy cậu bạn nhỏ, Takemichi đã khá quen với hành động này, không nói gì mặc kệ hắn làm gì thì làm.

Mikey nhăn nhó ra mặt, thầm nghĩ: Thằng cha nào nữa đây, nhìn quen lắm!

Quen là phải, cả hai cũng đã từng gặp nhau một lần rồi, chỉ tại lúc đó không chú ý.

Hanma híp mắt nhìn đối thủ đứng trước mặt mình, tay vẫn ôm chặt phần eo thon thả của cậu không buông, lâu lâu lại luồn vào trong áo niết nhẹ một phát khiến cậu rùng mình tránh né. 

Mikey cũng không chịu thua, một tay giữ chặt bàn tay hư hỏng của Hanma, một tay ôm người kia vào lòng.

Cứ thế, cuộc chiến giữa những ai yêu thích Takemichi nổ ra trong ầm thầm.

...

Tại một nơi khác, Mitsuya vừa làm bài thi xong, anh rời khỏi dãy A để trở về ký túc xá.

"A, cháu đẹp trai đằng trước ơi." 

"Cô gọi con sao ạ?" Mitsuya xoay người, lễ phép cúi người.

"Đúng rồi, cháu cho cô hỏi một chút được không?" 

"Dạ được, cô cứ hỏi." 

"Chả là cô muốn biết dãy D ở đâu, cháu có thể chỉ chỗ cho cô với được không?" 

"Được ạ." Mitsuya mỉm cười ôn hòa, chất giọng mềm mại dịu dàng của anh khiến bác gái đằng sau không khỏi xuýt xoa cảm thán.

Thằng bé này không những đẹp trai mà còn tốt bụng. Ôi, càng nhìn càng thuận mắt.

Bây giờ Mitsuya mới để ý, bác gái này rất đẹp, nhìn bác ấy chắc tầm ba mươi đến ba mươi mốt tuổi là cùng, đi kế bên bác ấy là một người đàn ông, anh đoán chắc là chồng của bác ấy, cả hai người nhìn rất xứng đôi. 

Người đàn ông ấy vẻ mặt nghiêm nghị, dáng người cao ráo hơn một mét bảy mươi lăm, thoạt nhìn rất kỷ luật, ai mà ngờ ánh mắt ông ấy nhìn bác gái lại quá đổi dịu dàng, đáy mắt như có như không hiện lên tia sủng nịnh.

Mà hai người thoáng qua có nét gì đó giống một người học cùng lớp với anh. Nhưng anh không biết có phải sự trùng hợp hay không!?

"Đến nơi rồi ạ, đây là dãy D." Mitsuya.

"Cảm ơn cháu rất nhiều!" Haizz còn chưa ngắm thằng bé đủ đã phải chia tay, uổng phí quá.

"Ba mẹ, hai người có khỏe không?" 

Hửm, giọng quen quen - Mitsuya thầm nghĩ, anh quay người, ngạc nhiên với những gì xảy ra trước mắt. 

Thật không ngờ, những gì từ nãy giờ anh suy nghĩ hoàn toàn đúng. Má ơi, sao lại gặp cậu ấy ở đây!??

"Khỏe lắm, con không cần lo. Mà nhìn con xem, hình như gầy đi một vòng rồi đấy, trông cứ như que tăm thế này." Mẹ Takemichi cằn nhằn, xoay người con trai 360 độ để nhìn kỹ hơn.

"Mẹ ơi, mẹ xoay nữa con thành cái chong chóng mất, ôi chóng mặt quá." Takemichi lên tiếng ngăn cản hành động của mẹ mình, cậu lắc đầu nhằm giúp cơn chóng mặt giảm xuống.

Phù, hên quá, suýt chút nữa là lên thiên đường luôn rồi!

Takemichi thở phào nhẹ nhõm, một bên nắm tay Mikey, một bên nắm tay Hanma để đứng cho vững.

"Chào hai bác, mới lần đầu gặp cháu có chút quà biếu hai bác, chúc hai bác càng ngày càng khỏe mạnh, hạnh phúc." Mikey lẫn Hanma đồng thanh, sau đó cả hai quay ra lườm liếc nhau, trên môi vẫn nở nụ cười tươi roi rói.

"À, chào hai cháu, hai cháu là bạn của Takemichi sao?" Bà vui vẻ mỉm cười.

"Cháu là chồ-... À không, cháu là bạn siêu thân với cậu ấy, tên Sano Manjirou, bác có thể gọi cháu là Mikey."  Mikey chảy mồ hôi dọc theo sống lưng, xém chút nữa là lỡ lời rồi.

"Xin được giới thiệu với hai bác, cháu tên tên Hanma Shuji, là bạn trai tương lai của Takemichi." 

"Bạn trai?" Bà hiếu kì hỏi lại.

"Làm gì có, anh ấy hay nói đùa vậy thôi." Takemichi xua tay, chân đá mạnh một phát vào bắp chân Hanma khiến hắn cười khúc khích.

"À ~, cháu vui tính ghê, cô rất thích." Bà gật gù, ánh mắt hiện lên tia thâm thúy nhìn về phía Hanma, khóe miệng kéo lên một đường cong tuyệt đẹp.

Tốt, cô duyệt cháu rồi đấy nhé!

Hanma hiểu ý trao đổi ánh mắt với bà: Cảm ơn cô!

---

-2/3/2022-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net