Chap 41: Cỏ dại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị lúc đó chắc chắn sẽ rất đẹp." Takemichi cười cười, ngón tay niết nhẹ tấm thiệp cưới trong tay, hơi nhấc đuôi mắt.

Nắng ngả xuống gương mặt khiến cậu càng thêm tỏa sáng, khóe mắt Takemichi hơi cong, trên miệng vương vấn nụ cười càng làm hình ảnh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Đến cả người nào đó đứng đằng xa xa không tránh khỏi ngẩn người vài giây. 

Cô gái được xưng là "chị" kia ngẩng đầu, chợt bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng không khác trước kia là bao.

"Chị cho rằng đám cưới của chị sẽ không có mấy đứa, ai mà ngờ..." Dừng lại một chút, cô gái mới tiếp tục nói "Cũng gần một năm, mấy đứa vẫn chẳng thay đổi gì cả."

"Em rất ngạc nhiên đấy." Takemichi mắt nhìn ly cafe đã sớm nguội trên bàn, đáy lòng dâng lên cảm giác nuối tiếc nhè nhẹ.

Người chị trước kia mỗi một ngày đều quan tâm, vui chơi cùng với bọn họ thoắt cái đã kết hôn rồi, mặc dù năm nay chị cũng đã hai mươi bảy, nhưng Takemichi thấy chị vẫn còn trẻ chán, kết hôn như vậy cũng quá sớm. 

Đương nhiên cậu nghĩ vậy thôi chứ trong lòng luôn mong chị hạnh phúc, chỉ là hơi nuối tiếc một tẹo nhỏ xíu, cái cảm giác giống như chị gái ruột của mình bị người khác bồng đi mất ý.

Takemichi trong nhà là con một, cậu không có anh chị em gì, bởi vậy từ lâu cậu đã thầm ước có thêm anh, chị hoặc em để chơi cùng, tiếc là ba mẹ cậu quá bận rộn với công việc, mấy chuyện đó vẫn nên dẹp qua một bên đi. 

Chị gái ngồi thêm chút nữa liền có việc riêng, vội vàng chào tạm biệt cậu rồi rời khỏi, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Kakuchou đứng từ xa, môi cười nhàn nhạt.

Tuổi trẻ, tình cảm mãnh liệt như vậy sao?

Tia ái tình kia đậm đến mức chị còn cảm nhận được, sau đó hơi rũ mắt nhìn cậu em trai chầm chậm lướt đi động ở trên ghế, chị thấy nhóc con Kakuchou thật tội nghiệp, ai ai cũng biết mỗi Takemichi là không biết.

Khi đi ngang qua Kakuchou chị chỉ nhàn nhạt thể hiện lời nói qua đáy mắt, mặc kệ hắn có hiểu được hay không, dứt khoát đi luôn.

Kakuchou bất giác nhíu mày, gãi gãi đầu.

Quái lạ, bà chị hôm nay sao nhìn nguy hiểm thế nhỉ!? Ánh mắt kia làm hắn cứ liên tưởng chị ấy đang nhìn vào một kẻ ngu ngốc vậy!
.

Gió thoáng thổi, màn đêm buông xuống. 

Trăng than thở, tia sáng yếu ớt nhấp nháy chiếu xuống mặt đất đầy bụi, trận gió chưa dứt lập tức vụt qua mang bụi đất bay tán loạn, thoắt một cái liền thấy làn mây lấn tới, trăng chỉ chớp nháy rồi biến mất sau màu đen tuyền của bầu trời. 

Khá bình yên hơn những gì bạn tưởng!

Takemichi cùng Kakuchou lang thang dọc theo con đường, ánh đèn đường sáng rực chiếu rọi bóng hình của cả hai, một lớn một nhỏ cứ vậy song song đi từng đoạn. Bước chân của họ không chậm cũng không nhanh, đều đều và bình thản khác xa với tâm trạng "bập bềnh lênh đênh" vào lúc sáng của họ.

Takemichi tiến một bước, Kakuchou liền nối đuôi bước một bước, cả hai ríu rít ôn lại chuyện còn bé. Dường như cuộc nói chuyện của họ không có gì ngăn cách được, cho đến giờ cả hai vẫn luôn thân thuộc không dứt như thuở ban đầu chân ướt chân ráo chơi với nhau.

Tình bạn đẹp đẽ này nói đứt cũng không dễ dàng gì...

Trừ khi một trong hai quyết định chấm dứt.

Khu chung cư gần trường tiểu học cũ của bọn họ đã được xây lại mới toanh, Takemichi hơi thất thần nhìn chằm chằm nó. Kakuchou nhẹ nhéo chóp mũi cậu, bình tĩnh mở miệng: "Thích sao?" 

"Thấy cũng được." Takemichi đã quen với hành động mờ ám sờ eo sờ tay sờ mặt gì gì đó của Kakuchou rồi, giờ cậu không còn quan tâm tới nó nữa. Cậu gật đầu đáp lại một cái.

"Nếu thích thì mai mốt học xong chúng ta về đây thuê một phòng rồi sống chung." 

"Thôi, tao không thích ở chung cư đâu." Phiền lắm.

"Thì xây nhà riêng, lo gì nhà tao đâu thiếu tiền." Kakuchou thản nhiên nói, chỉ cần hắn được sống chung một nhà với cậu thì việc gì hắn cũng có thể làm. Nghĩ đến cảnh đã tốt nghiệp, có công ăn việc làm ổn định và sống chung một mái nhà với Takemichi là hắn vui vẻ đến chết rồi.

Takemichi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ừ đại: "Ừ, lúc đó rồi tính." 

"Nhớ đó, mày chấp nhận sống chung với tao rồi." Sau này có chối thì hắn cũng sẽ không tha đâu, một câu của mày ngày hôm nay, tao đặc biệt nhớ kỹ!

"Biết rồi, không nuốt lời đâu." 

Ai mà biết được, câu nói này ngày hôm nay của cậu chính là bước ngoặt khiến cậu dính vào vũng lầy của người bạn nhỏ kia. Dính chặt như keo 502 luôn!

Hí hí hí, Kakuchou âm thầm cười.

Mợ nó, cậu ấy mắc bẫy rồi!

Mà sao mắc bẫy thôi cũng dễ thương ghê gớm vậy! 

Kakuchou không nói không rằng, vươn hai tay nhéo má của đối phương, hết nhéo đến xoa xoa nặn nặn. Mãi cho đến khi thấy hai má Takemichi đỏ ửng mới buông tay.

"A, đau quá." Takemichi than trời oán đất, hai tay vuốt ve hai cái má đầy thịt ở trên mặt.

Nói xong cậu còn chưa hết giận, giơ chân huơ huơ đá đá lên người kia mới hả giận, dù sao thì lực chân không lớn nên Kakuchou chỉ híp mắt mỉm cười.

Đm, đáng yêu vãi!

Kakuchou dựng ngón cái với nhan sắc này ở trong lòng, hắn mà không có nghị lực tốt chắc ngã lăn quay ra đất rồi.

"Ê, nhớ tao không?" 

Giọng nói từ đằng sau truyền đến, vừa thân thuộc vừa lạ lẫm.

"Không, ai vậy?" Hai người đồng thanh cất lời, đối phương vừa nghe vừa tức đến mặt đỏ hầm hầm.

"Clm, năm đó chúng mày hùa nhau ăn hiếp tao, bây giờ tao đến đây trả thù. Sao, sợ chưa?" Nó gắt gỏng hét lên, ký ức năm đó ùa về tràn vào đại não làm nó tức đến nghiến răng ken két.

"Ừ, nhớ rồi." Kakuchou là người lên tiếng, hắn đã nhớ lại vài ký ức bị vùi lấp khi xưa.

Năm đó vào kỳ nghỉ hè lớp bốn, cả hai người bọn họ đang tung tăng chơi với nhau ở công viên cách nhà không xa, tên này bỗng dưng từ đâu xuất hiện nói với giọng điệu hùng hổ như bây giờ: "Tụi mày là ai, sao lại chiếm chỗ của bọn tao!"

"Hanagaki Takemichi, xin chào bạn. Còn đây là Kakuchou, bạn thân của mình." 

Takemichi lúc đó ngây ngô đơn thuần, thấy có người hỏi liền lập tức giới thiệu không màng sự việc.

Điều đầu tiên mẹ dặn: Ai hỏi gì đều phải từ tốn trả lời.

Takemichi bấy giờ chỉ áp dụng lời nói của mẹ mà thôi, cậu còn không biết đối phương là đang muốn bắt nạt mình.

Kakuchou thì khác, hắn xưa giờ không dùng bạo lực nói chuyện, vẻ ngoài ngoan ngoãn, dịu dàng và tài ăn nói để giải quyết mọi vấn đề, tuy nhiên đứa nào dùng bạo lực với hắn thì hắn sẽ trả lại gấp đôi bằng chính cách kẻ đó thực hiện.

Kakuchou đứng yên quan sát tình hình một chút, bỏ ngoài tai cái giới thiệu gì đó của nhóc con nhà mình. 

"Tao không cần biết, chỗ này xưa giờ là của bọn tao, tụi mày mau phắn đi!" Nó không từ bỏ ý định, dậm chân bình bịch hô to.

"Không đâu." Takemichi nhíu mày, mái tóc đen nhánh theo gió nghiêng sang một bên. Dáng vẻ quật cường này của cậu không khiến người ta sợ hãi, ngược lại còn khiến họ dâng lên ham muốn bắt nạt hơn thôi.

Kakuchou nhìn nhóc con, phì cười, cất lời.

"Đám cỏ dại như tụi mày hở tí là giở giọng giang hồ, thật xấu hổ." 

Trẻ trâu thấy mồ! - Đây là ấn tượng mà cả hai người bọn họ dành cho tên kia. 

-

Hiuhiu dạo này bỏ bê truyện quá, giờ tui mới bắt đầu quay lại viết đây, xin lỗi mấy bồ nhiều lắm:(

Không biết có ai quên tui chưa, mà có gì mai mốt tui bù chương lại nha, chắc không lâu đâu hê hê, chúc mấy bồ một ngày tốt lành nè ♡.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net