Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nó, An Như Nguyệt, 20 tuổi, hiện đang là sinh viên năm I, đại học X. Fan ngôn tình chính hiệu, đặc biệt là thể loại xuyên không, dân ham zai thứ thiệt. Dung mạo tầm trung.

Tĩnh Dạ Phong, 25 tuổi, là Bát vương gia của vương triều An Bình là chiến thần hùng mạnh nhất của Hỏa quốc. Dung mạo thuộc hạng thượng thừa.
-----------

Hôm nay là một ngày đẹp trời nên Như Nguyệt quyết định đi dạo một vòng. Dạo này đang rộ lên phong trào wrap hair nên nó cũng hăm hở đi tết một lọn, cuối lọn tóc còn có đeo thêm một cái chuông nhỏ nữa, mỗi khi bước đi chuông kêu lanh lảnh nghe rất vui tai! Nhưng mới tết được chẳng bao lâu nó đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi với lọn wrap hair này. Thứ nhất, mỗi khi gội đầu đều phải tránh lọn tóc đó ra nếu không muốn bị ướt lớp chỉ cuốn quanh lọn tóc đó, thứ hai, lúc chải đầu cũng phải cẩn thận nếu bạn không muốn đau đến chết do vô tình giật cả lọn tóc khi chải... thế là nó đi đến quyết định tháo lọn tóc đó ra. Nhưng do lười quay lại cửa hàng để tháo nên nó đã chọn phương pháp nhanh gọn hơn là dùng kéo cắt phăng cả lọn tóc đó đi mà không hay biết hành động này đã khiến cuộc đời của nó hoàn toàn chuyển động theo một hướng khác.

Ngay khi nó đưa kéo cắt phăng lọn tóc đó đi thì cùng lúc đó, tại một chiều không gian khác....

Hỏa quốc, Tĩnh Vương phủ.

"Vương gia vương gia, có tin vui!!" Vũ, hộ vệ thân cận của Dạ Phong ào vào thư phòng, khuôn mặt đỏ lên vì vừa chạy xong, mồ hôi đầm đìa nhưng không làm mất đi niềm kinh hỉ hiện lên mặt.

"Có chuyện gì? Sao lại thất thố như vậy? Đến nỗi quên hết cả quy củ rồi, ngươi có biết ngươi vừa phạm vào tội gì không?" Một giọng nam trầm ấm vang lên.

"Nô tài biết tội, mong Vương gia lượng thứ!" Vũ biết mình thất thố, vội vàng quỳ sụp xuống.

"Đứng lên đi! Nói! Rốt cuộc có chuyện gì mà lại có thể khiến hộ vệ thân tín của ta thất thố đến như vậy?"

"Dạ, Vương gia, đây quả thực là tin vui đối với cả Hỏa quốc chúng ta! Phượng hoàng xuất thế rồi!" Vũ kích động nói.

"Cái gì? Ngươi nói thật không? Phượng hoàng xuất thế rồi sao?" Phong không kìm được xúc động đứng bật dậy nói.

"Bẩm Vương gia, đúng là như vậy! Đây là tin tức mới nhất từ trong cung truyền đến ạ!"

Nếu đây là sự thật thì quả thực chính là hỉ sự đối với cả quốc gia này của họ. Bọn họ hai nước Hỏa quốc và Thủy quốc, mỗi quốc gia đều có một linh vật riêng đại diện cho từng đất nước là Nhân ngư đại diện cho Thủy quốc và Phượng hoàng đại diện cho Hỏa quốc. Mỗi quốc gia đều chỉ có một số rất ít người được mang trong mình sức mạnh của Linh thú. Và một khi có thêm những Linh thú này xuất thế, chính là điềm lành của cả đất nước, mang lại sức mạnh vô song cho đất nước đó. Đây là chuyện quan trọng, hắn phải đích thân xác thực mới được.

"Mau chuẩn bị xe đi, ta phải vào cung một chuyến mới được!"

"Vâng, thưa Vương gia!"

....

"Hoàng huynh, chuyện Phượng hoàng xuất thế có phải là sự thật không vậy?" Dạ Phong sốt ruột hỏi.

"Đúng vậy! Chuyện này quả thực là tin vui đối với cả Hỏa quốc chúng ta!" Tĩnh Dạ Lam, đương kim thánh thượng, hoàng huynh của Dạ Phong nói.

"Tốt quá rồi! Thủy quốc bọn họ luôn cậy mình có Nhân ngư đã xuất thế nên luôn chèn ép chúng ta! Giờ thì ổn rồi, Phượng hoàng đã xuất hiện, bọn họ đừng mong ăn hiếp chúng ta nữa! Haha!!" Dạ Phong vui vẻ nói.

"Dạ Phong, đệ đừng vui mừng quá sớm! Tuy nói là Phượng hoàng đã xuất hiện, nhưng chỉ là truyền nhân của Phượng hoàng thôi. Hơn nữa, người đó không phải là người của thế giới chúng ta nên..."

"Không sao, chỉ là truyền nhân cũng được! Chẳng phải mỗi nước chỉ có duy nhất một truyền nhân thôi sao! Chúng ta đã có đệ được thừa hưởng sức mạnh của Phượng hoàng rồi, nếu có thêm một người nữa chẳng phải chính là sức mạnh nhân đôi sao! Đây chính là dấu hiệu trời cao cho thấy đã đến lúc Hỏa quốc chúng ta phục hưng rồi! Nhưng đệ không hiểu, hoàng huynh nói không ở thế giới của chúng ta là sao?"

"Haizz, cái này ta cũng không biết phải giải thích với đệ thế nào! Việc này có lẽ đệ nên gặp quốc sư, việc truyền nhân của Phượng hoàng lần này cũng là do ông ấy phát hiện ra...."

"Được! Vậy để đệ đi gặp ông ấy ngay bây giờ!"

"Đệ đừng nóng vội! Ta đã mời ông ấy đến đây rồi, đang chờ sẵn bên ngoài kìa! Thuận Tử, cho mời Triệu quốc sư!"

"Dạ, thưa Hoàng thượng!"

"Hoàng thượng vạn tuế! Bát vương gia vạn tuế!" Triệu quốc sư bước vào, cất chất giọng già nua nói.

"Miễn lễ! Triệu quốc sư, mau nói rõ hơn việc Phượng hoàng cho Bát vương gia nghe đi!".

"Tuân lệnh, hoàng thượng!"

"Khởi bẩm Vương gia, sự việc là như thế này *$*#;39&373;°¢π'=€^=¢....."

"Vậy nói tóm lại người duy nhất có thể mang người đó về chỉ có ta phải không?" Dạ Phong cất giọng hỏi lại.

"Dạ, đúng thưa Vương gia. Nhưng.."

"Được! Vậy để ta đi!" Dạ Phong quả quyết nói.

"Nhưng thưa Vương gia..."

"Dạ Phong, ta thấy đây không phải chuyện đùa đâu! Chúng ta nên suy nghĩ cẩn thận hơn về việc này!" Dạ Lam cắt ngang câu nói của quốc sư.

"Hoàng huynh, đệ đã suy nghĩ kĩ rồi! Việc này liên quan đến vận mệnh của vương triều ta, của con dân chúng ta! Ngoài đệ ra, không ai có thể gánh vác được! Hơn nữa, đệ mang trên vai cái danh Chiến thần, đệ tuyệt không thể phụ sự tin tưởng của dân chúng được!"

"Nhưng..."

"Ý đệ đã quyết, huynh đừng mong đệ sẽ thay đổi!"

"Haizz, thôi được rồi, ta biết một khi đệ đã quyết định thì không gì thay đổi được! Nhưng đệ phải cam đoan là sẽ an toàn trở lại đấy! Bởi đệ chính là Chiến thần hộ vệ của Hỏa quốc ta, là người huynh đệ duy nhất còn lại của ta. Ta không muốn mất đi người thân cuối cùng của mình".

"Hoàng huynh cứ yên tâm! Đệ nhất định không phụ sự tin tưởng của huynh!" Dạ Phong nói xong hướng Triệu quốc sư quả quyết nói: "Triệu quốc sư, chúng ta đi thôi!"

"Vâng, thưa Vương gia!"

Tại Trích Tinh Các, phủ quốc sư.

"Vương gia, đây là Phượng vũ, nó sẽ giúp Ngài nhận biết được đâu là truyền nhân của Phượng hoàng, khi gắp đúng người, Phượng Vũ sẽ tự động gắn vào người người đó. Bây giờ vi thần sẽ đưa người tới vị trí có dấu hiệu của Phượng hoàng mạnh mẽ nhất, những việc còn lại, trông cậy cả vào ngài. Cuối cùng, xin ngài hãy nhớ, một khi đặt chân đến thế giới kia, chỉ khi tìm thấy Phượng hoàng, ngài mới có thể trở lại, bằng không, ngài sẽ vĩnh viễn mắc kẹt tại đó! Mong Vương gia cẩn trọng!"

"Được! Ta đã nhớ, ngươi mau bắt đầu đi!" Dạ Phong đưa tay nhận lấy Phượng vũ, cất giọng kiên quyết nói.

"Được! Vậy lão phu bắt đầu đây! Chúc Vương gia thuận buồm xuôi gió, bình an trở về!" Triệu quốc sư vừa nói, tay vừa vung lên làm một đạo ấn chú, một vầng sáng trắng dần bao phủ lấy Tĩnh Dạ Phong, đến khi vầng sáng mờ dần thì người đã sớm biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net