Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Nguyệt cảm thấy đây là khoảng thời gian khó khăn nhất kể từ khi nàng đến thế giới này. Cả ngày nàng ở nhà cuồng tay cuồng chân trong khuôn viên Mai viện cùng với mớ nữ huấn, Như Nguyệt đã muốn phát điên....

Ngày thứ nhất.

"A La, ta mỏi tay rồi, cho ta nghỉ một lát được không?"

"Tiểu thư, người mới ngồi viết được có 2 trang giấy =.="

Một lát sau....

"A La, giờ ta nghỉ được chưa? Tiểu thư nhà em viết sắp gãy tay rồi~"

"Tiểu thư, người mới ngồi được nửa canh giờ=.="

Lại thêm một lúc nữa......

"A La~~~~"

"Thôi, người nghỉ một lát đi vậy" - A La mệt mỏi thỏa hiệp.

"Hì hì, yêu A La nhất!"

.........

Ngày thứ hai.

"A La, tay ta mỏi lắm rồi, còn cầm bút nữa chắc ta liệt luôn mất!"

"Tiểu thư, người-----"

Không đợi A La nói gì thêm, Như Nguyệt liền vội vã cắt ngang:

"Hay là em viết hộ ta đi! Không phải hôm trước em nói mọi chuyện cứ để em lo sao?"

"Tiểu thư, nhưng -----"

"Ây, ta cũng thấy một người chép có vẻ quá đáng, hay ta gọi mọi người đến chép cùng em nhé!"

"Tiểu thư, em -------"

"Được rồi, được rồi, em không cần cảm kích a, mọi người hoạn nạn có nhau mà, em không phải băn khoăn!"

"Tiểu thư -------"

"Được rồi, em không cần nói nhiều, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi!"

A La thấy Như Nguyệt cứ thế mà quyết như vậy thì trong lòng gào thét: "Tiểu thư, đây ràng người bị chép phạt chứ đâu phải em, vậyngười nói c như thể em mới người bị phạt vậy! Còn nữa, chuyện này để Vương gia biết chúng ta tiêu đó, người tưởng chữ người dễ bắt chước lắm sao? Có thể viết chữ viết xấu đến trình độ đó cũng cả một ngh thuật đấy!!"

Nhưng ý tưởng này đã nhanh chóng bị dập tắt bởi ngày hôm sau, khi Như Nguyệt còn chưa kịp tập hợp mọi người đã thấy Trương quản gia tới thông báo, trong phủ không ai được phép giúp Như Nguyệt chép phạt, nếu để phát hiện thì người đó sẽ bị phạt tiền thưởng cuối năm mà Như Nguyệt cũng sẽ bị chép phạt thêm một lần. 

Lúc nghe Trương quản gia nói, Như Nguyệt chỉ hận không thể một chưởng bóp nát chén trà trong tay như các đại hiệp, trong lòng lại sầu não không hiểu tại sao hắn lại biết nàng định ăn gian để mà giết ngay ý tưởng này như vậy. Thật là phẫn nộ a~~

Không còn cách nào khác, Như Nguyệt đành phải an phận ngồi chép hết đống "Nữ huấn". Nhưng nàng cũng chẳng an phận được bao lâu, nhẫn nại được 1 tuần...

"Không viết, không viết, không viết nữa, có chết cũng không viết nữa!" Như Nguyệt ném cái bút trong tay xuống, phẫn uất nói.

"Tiểu thư, người bình tĩnh đi nào! Nào nào, uống chén trà hạ hỏa nào tiểu thư!"

"A La, ta muốn ra ngoài chơi, một chút xíu thôi, về ta sẽ chép tiếp mà!"

"Không được! Vương gia đã hạ lệnh cấm túc rồi, người trốn ra mà bị phát hiện sẽ tội càng thêm tội đó!

"Vấn đề chính xác là ở chỗ đó đó. Nói như em chẳng phải nếu ta trốn ra mà không bị phát hiện thì sẽ vạn sự như ý sao?"

"Vậy cũng được sao?"

"Tất nhiên là được rồi! Yên tâm đi, chẳng lẽ em không tin tiểu thư nhà mình sao?"

"...."

A La ngây thơ liền cứ như vậy bị Như Nguyệt đầu độc,, mơ mơ hồ hồ đi theo nàng, đến khi hoàn hồn, đã thấy mình đang đứng ở góc hoa viên hẻo lánh, trước mặt là bức tường trông rất quen:

"Tiểu thư, hình như đây là...."

"Chính là nó đấy!"

"Nhưng chẳng phải lần trước người đã....."

"Yên tâm, lần này ta đã chuẩn bị kĩ càng, nhất định qua được!" Nói xong Như Nguyệt cũng đã buộc xong vạt áo, nằm bò xuống, chuẩn bị chui qua lỗ chó trước mặt.

Vâng! Bức tường đó chính là nơi có cái lỗ chó thần thánh trong tiểu thuyết xuyên không, cũng là nơi Như Nguyệt vấp phải bi kịch lớn nhất khi chui qua lỗ chó: bị kẹt. Và sự chuẩn bị kĩ càng mà nàng nói tất nhiên chính là việc nàng đã âm thầm nâng cấp từ "lỗ chó" thành "lỗ heo".

A La đứng đần mặt nhìn tiểu thư nhà mình vô cùng lưu loát chui qua lỗ chó, à không, lỗ heo với bộ dáng không thể thuần thục hơn, trong lòng đổ mồ hôi lạnh: "tiểu thư, sao người thể chui qua lỗ chó với bộ dáng thành thục như vậy chứ? Rốt cuộc người đã chui qua bao nhiêu lần rồi?!"

Như Nguyệt sau khi chui qua, ung dung đứng dậy phủi vạt váy, vừa phủi vừa gọi với qua bên kia:

"A La, em làm gì mà chậm vậy, mau chui qua bên này đi!"

A La nghe tiếng Như Nguyệt liền vội vàng chui qua, chui xong vẻ mặt hoảng hốt nhìn xung quanh, chỉ sợ bị phát hiện. 

Như Nguyệt nhìn bộ dáng của A La như vậy thì liền nghiêm mặt giáo huấn:

"A La, em đây chính là vạch áo cho người xem lưng, là lạy ông tôi ở bụi này, là chưa đánh đã khai a. Ta nói em nghe này, đỉnh cao của việc vụng trộm là gì? Chính là vụng trộm tới mức quang minh chính đại, vụng trộm tự nhiên tới mức có nói người ta cũng không tin là em đang vụng trộm. Có như vậy mới thì mới có thể thuận lợi qua mắt mọi người, em hiểu chưa?"

"..."

"Thôi được rồi, để ta ví dụ cho em nghe nhé. Em ra đi trên phố, em sẽ để ý tới người qua đường giáp bình thường hay sẽ để ý tới một tên đi đứng rón rén lấm lét, vừa đi vừa liếc dọc liếc ngang nào?"

"Dạ, người thứ hai ạ!"

"Chính xác! Chính vì vậy, mục tiêu hướng tới của chúng ta chính là trở thành người thứ nhất, người qua đường giáp. Càng bình thường càng tốt, càng tự nhiên càng tốt, càng mờ nhạt càng tốt, tốt nhất là mờ đến mức đặt trong đám đông một cái là mất hút luôn í, hiểu chưa?"

"Dạ, đã hiểu thưa tiểu thư!"

"Vậy tôn chỉ của chúng ta là gì?"

"Trở thành người qua đường giáp!!"

"Tốt, giờ chúng ta xuất phát!"

Như Nguyệt nói xong hăm hở đi trước, kéo theo cái đuôi nhỏ là A La đi sau. Một chủ một tớ cứ như vậy ngang nhiên trốn đi chơi, hoàn toàn không để ý phía sau mình có người đang đứng bụm miệng cười trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net