Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối Jisoo ở trước phòng cầm trường thương có dây tua đỏ mà Kim Myong đưa cô tập chiêu thức được học ban ngày, đứng trước sân nhỏ của tiểu viện múa vài chiêu thì Jennie đi tới: "Phò mã là đang khiêu vũ sao?".

Jisoo không ngừng động tác, bĩu môi nói: "Ta là đang luyện võ.".

"Nhìn không ra được là Phò mã đang luyện võ.". Nàng chế giễu cô, trên môi vẫn giương lên nụ cười đắc ý. Jennie nhìn trường thương trong tay cô: "Không thể tưởng được Đại tướng quân sẽ đem Đầu hổ thương truyền cho ngươi.".

"Công chúa cũng nhìn ra sao?". Jisoo dừng lại động tác, giả vờ không nghe thấy lời trêu chọc của nàng, sờ sờ lên đầu thương.

"Thương do trăm luyện cương chế thành, vô kiên bất tồi, là Thái Tổ năm đó ngự ban thưởng tổ phụ ngươi, ngươi hiện tại đời thứ tư, Đại tướng quân từng dùng nó giết địch vô số, khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật.". Nàng dõng dạc đem từng thông tin về thân thế của cây Đầu hổ thương kể ra, quả thật đối với vật này có nhiều hiểu biết. Năm Thái Tổ khai quốc, khi đó Kim gia của Đại tướng quân vẫn chưa mang họ Kim. Tổ phụ của Kim Jisoo cùng Thái Tổ vào sinh ra tử thu lại đất nước, vì để trả ơn phò tá nên Thái Tổ đã ban cho họ Kim, là họ của Hoàng thất, không những vậy còn ngự ban cả cây Đầu hổ thương cho cả Kim gia. Đã qua bốn đời, cây thương này vẫn luôn được trên dưới Kim phủ lưu truyền lại, nhắc nhở cho con cháu một thời hùng tráng của gia tộc.

Cô nghe nàng kể về lai lịch của cây Đầu hổ thương, Jisoo không khỏi kinh ngạc. Không ngờ cây thương nhìn có vẻ dễ gãy này lại là vật bất gia truyền của cả gia tộc, Kim Myong giao cho cô quả thật đối với cô rất ưu ái: "Phụ thân không ngờ lại giao một món bảo vật cho kẻ bệnh tật như ta.".

Nàng nghi hoặc: "Đầu hổ thương là vật gia truyền của Kim gia ngươi. Phò mã nói vậy chẳng lẽ là không nhớ ra nó?".

"Ta đương nhiên nhớ rõ!". Cô chột dạ, dù cho cô có che dấu thế nào vẫn bị nữ nhân đa nghi này nhìn ra sơ hở. "Chẳng qua tự ta cảm thấy bản thân có lẽ không xứng với vật báu này.".

"Đại tướng quân là xuất thân dòng chính của Kim gia, Phò mã lại là nhi tử duy nhất của ngài ấy. Ở nơi này nhất chính nhị thứ, Phò mã là người bệnh tật thì sao chứ?". Nói đến đây nàng lại nhìn cô một cái. "Ngươi là người thừa kế của người đứng đầu Kim gia nên đương nhiên Đầu hổ thương phải giao lại cho Phò mã.". Nàng vừa nói vừa đi đến ghế mây phía trước hiên ngồi xuống. Jisoo nghe những lời này lại nhìn bộ dáng ung dung thong thả của nàng, chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác nữ nhân này đang an ủi khích lệ cô vậy.

Nghĩ nghĩ như vậy, trong lòng Jisoo bất giác vui vẻ. Cô theo nàng đi đến ghế mây bên cạnh mà ngồi xuống, Đầu hổ thương cứ thế đặt lên đùi cô. Hạ nhân trong tiểu viện nhanh chóng mang trà và bánh dân lên.

"Phò mã dường như đối với vật này yêu thích?". 

Jisoo không dấu diếm mà gật đầu: "Phụ thân nói ta nên luyện thêm võ công để tăng cường sức khỏe, hơn nữa đây chính là món vũ khí đầu tiên mà ta nhận được đó.".

Jennie nhận lấy tách trà mà hạ nhân vừa dâng lên, cảm giác mùi hương của trà hôm nay so với thường ngày khác lạ hơn nên hơi nhíu mày nhìn cung nhân vừa dâng trà: "Trà ở chỗ của Phò mã đã đổi loại rồi?".

Triều đình có quy định riêng về trang phục và trang sức đối với những giai cấp khác nhau trong xã hội. Bởi vì trong suy nghĩ của nhiều người, trang phục chính là thứ để phân định uy quyền của một người. Những gia đình quý tộc sẽ sử dụng đồ tốt hơn những gia đình bình dân, Hoàng thất đương nhiên so với thứ dân khác biệt, nên chỉ cần nhìn vẻ ngoài của một người trên đường mọi người đều có thể biết được người đó xuất thân thế nào. Không những trong chuyện y phục mà trong cả ăn uống cũng phân định rõ, trà cũng nằm trong số đó. Trà trong phủ Công chúa đều là trà Thượng phẩm được Hoàng thượng ban cho, đối với mùi vị của chúng Jennie đương nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu đột nhiên có tạp hương pha vào nàng chắc chắn sẽ nhận ra ngay.

Cô đưa người về phía chén trà của nàng, ngửi ngửi, lập tức hiểu ra vấn đề, cười: "Không có đổi loại, chỉ là ta bảo bọn họ cho thêm một chút nguyên liệu khác vào mà thôi.".

"Nguyên liệu khác?". Nàng nghi hoặc.

"Công chúa đừng vội, hãy thử ngửi lại xem mùi hương này có chút quen thuộc nào không?".

Jennie biểu cảm khó hiểu nhưng vẫn nghe lời cô mà đưa tách trà lên bên cánh mũi, nếu để ý kỹ sẽ nhận ra được mùi hương thân thuộc của trà đen Thượng hạng mà Hoàng thượng ban cho nhưng bên trong đó còn có thêm hương vị thanh mát ngọt ngào của một loại trái cây: "Là bưởi.". Nàng nói. "Nhưng không phải Phò mã trước đây đều uống trà xanh sao?".

"Công chúa quả thật tinh ý.". Jisoo vui vẻ nở nụ cười. Ở phủ Công chúa thường sử dụng trà đen nhưng mà trà đen có vị đắng nên cô yêu thích trà xanh hơn, lúc đầu nàng nhìn thấy màu sắc khác biệt đương nhiên sẽ cảm thấy bất thường. "Mùa hè oi bức nên ta muốn thay đổi loại trà. Hơn nữa bưởi đối với cơ thể rất tốt vậy nên đôi khi thay đổi khẩu vị một chút cũng không sao.". Cô giải thích, ánh mắt lại giấu không được chờ mong. "Công chúa mau uống thử xem mùi vị thế nào.".

Trước sự mong đợi từ cô, nàng không có cách nào cự tuyệt nên đưa tách trà đến bên miệng nhấp một ngụm. Trà đen vốn dĩ có vị đắng được nấu cùng với bưởi chẳng những không làm mất đi vị đắng mà dường như so với thông thường lại đắng hơn. Jennie nhíu mày, liếc nhìn Jisoo vẫn đang mỉm cười ở phía đối diện, trong lòng nghi ngờ phải chăng Phò mã đang gài bẫy chính mình nhưng sau một lát vị đắng trên đầu lưỡi bắt đầu tan ra thay vào đó là vị chua ngọt xâm lấn.

"Lúc đầu đắng chát, lúc sau ngọt ngào. Không tệ có đúng không?".

"Ta cứ nghĩ Phò mã luôn có những suy nghĩ kỳ lạ, không ngờ ngay cả những thứ này ngươi cũng có thể nghĩ ra.". Nàng đặt tách trà xuống bàn, ý vị nhìn cô.

"Thay đổi khẩu vị mà thôi cũng không phải chuyện kinh hãi thế tục gì. Nếu Công chúa thích ta sẽ cho người mang nguyên liệu sang cho ngươi.".

"Phò mã có lòng, vậy bổn cung không khách sáo.".  Jennie thấy cô hào phóng, đáy mắt cũng xuất hiện ý cười, không từ chối.

Jisoo hiếm khi cao hứng như vậy, lập tức ra lệnh cho hạ nhân đi lấy thịt bưởi đã phơi khô cho nàng.

"Đại tướng quân không cho ngươi luyện trung bình tấn trước sao?". Hạ nhân vừa đi, Jennie nhớ lại dáng vẻ luyện võ của cô lúc nãy, nhịn không được, hỏi.

"Có thì có, nhưng mà mệt mỏi quá, cho nên ta bỏ qua, trực tiếp học vài bài số.".

Jennie buồn cười: "Chiêu thức của Đại tướng quân tuy rằng lợi hại, phần lớn lại thích hợp với người tập võ nhiều năm, căn cơ thâm hậu. Ta có biết một bộ thương pháp, đặc biệt dành cho người không hiểu võ công có thể dạy lại cho Phò mã.".

Nghe xong Jisoo lập tức mừng rỡ: "Vậy sao! Như vậy sẽ không mệt không chán không cần luyện trung bình tấn!".

"Đừng mừng vội, xem cho kỹ!". Nàng nói xong liền mượn thanh đao của cô, đứng dậy đánh xong một bộ thương pháp. 

Jisoo thấy bản thân như lọt vào trong sương mù: "Khó như vậy?".

"Chỗ thiếu hụt của bộ thương pháp này chính là cùng cao thủ so chiêu hẳn chết không nghi ngờ, đơn đả độc đấu cùng người không có nội lực còn có thể chiến thắng, nhưng nếu là quần công, chỉ sợ phải rơi xuống thế hạ phong.".

Cô mặc dù có chỗ hiểu chỗ không hiểu nhưng mặt vẫn đầy thỏa mãn: "Không sao, đủ dùng rồi! Ta cũng chẳng có cái gan đi gây chuyện với người ta đâu.".

Jennie phá lệ khinh bỉ: "Nếu dùng bộ thương pháp này đánh nhau với côn đồ đường phố, Phò mã sẽ không thua đâu.".

"Đến lúc đó ta sẽ co chân bỏ chạy.". Cô tinh nghịch thè lưỡi, gãi gãi mũi. "Đa tạ Công chúa.".

-----

Sáng sớm Jisoo đi vào hoàng cung, vừa chuyển qua hành lang gấp khúc liền thấy Kijong đi tới đi lui. Kijong gặp Jisoo lập tức chạy đến, nhỏ giọng: "Soo huynh, ta đợi huynh nãy giờ đây, nhóm Hoàng tử hạ dược trong trà của huynh âm mưu cho huynh bị đau bụng đến mức nhiều ngày không xuống giường nổi.". Hắn vừa nói vừa run rẫy.

Cô trầm mặc một lát, sau đó trấn an tiểu Thái giám: "Ta đã rõ. Đa tạ ngươi. Ta đã có cách đối phó.".

Sau khi tạm biệt tiểu Thái giám, Jisoo vờ như không hề biết chuyện gì mà thong thả đi vào bên trong phòng học. Thấy cô xuất hiện, Thập Lục hoàng tử đứng lên bưng chén trà, cung kính nói: "Các đệ tử ngu dốt, bấy lâu bày trò nghịch ngợm quấy phá Thái phó đại nhân. Cổ ngữ có câu "Một ngày là thầy cả đời là cha. Chúng ta lúc trước đối ngài quá vô lễ, chén trà nhỏ đây là mấy người chúng ta bồi tội với Thái phó!".

Cô cười lạnh trong lòng, tiếp nhận chén trà, cười cười: "Các hoàng tử tôn sư trọng đạo như thế hạ quan vô cùng cảm động. Bất quá chén trà này, ta nghĩ Bệ hạ mới phải là người uống. Bởi vì các Hoàng tử đã tiến bộ như vậy, ta tin tưởng người cao hứng nhất là Bệ hạ. Ta sẽ tự tay dâng cho Bệ hạ.".

Nhóm Hoàng tử nghe cô nói xong nhất thời choáng váng, Thập lục Hoàng tử hốt hoảng bổ sung thêm: "Không nên chuyển qua phụ hoàng, dù sao lúc đó trà cũng trở lạnh, uống mất ngon.".

Mọi người đang thấp thỏm thì một thanh âm uốn éo hô to: "Hoàng thượng giá lâm!".

Sau khi hành lễ, Hoàng thượng cười hỏi: "Kim Thái phó, không biết mấy ngày nay bọn chúng có gây khó dễ khanh không?".

Jisoo đứng bên cạnh Hoàng thượng, cung kính: "Hồi Bệ hạ, các vị Hoàng tử rất nghe lời, hôm nay còn kính trà vi thần. Các Hoàng tử đúng là phúc khí của Joseon chúng ta, vi thần nghĩ rằng chén trà này do người uống mới tốt.".

Mấy Hoàng tử kể từ khi Hoàng thượng đến đã muốn khẩn trương xuất mồ hôi, không chuyển mắt nhìn chằm chằm động tác của Hoàng thượng. Jisoo cúi mặt đưa trà cho Hoàng thượng, bỗng tay run lên, chén trà rớt xuống dập nát, cô lập tức quỳ trên mặt đất: "Vi thần bất cẩn, thỉnh Bệ hạ trách phạt!".

Hoàng thượng nâng Jisoo dậy, cười bảo: "Jisoo có lỗi gì, sơ ý làm hỏng chén trà mà thôi. Hôm nay trước hết cứ ngừng ở đây, phụ hoàng có việc cần cùng Thái phó thương lượng, các ngươi được phép nghỉ ngơi một ngày.".

Các Hoàng tử kể từ lúc Jisoo làm rơi vỡ chén trà tựa hồ tâm hồn cũng theo đó mà vỡ, được Hoàng thượng bảo rời đi giống như nhận được lệnh ân xá, cả đám lần lượt kéo nhau chạy trối chết.

Trông theo dáng vẻ nghịch ngợm của con trẻ, Hoàng thượng vuốt râu cười: "Tuổi trẻ hiếu nghịch vẫn phiền Jisoo thay trẫm dạy dỗ bọn chúng.".

"Đó là trách nhiệm của vi thần. Bệ hạ hãy yên tâm.".

Jisoo đi theo Hoàng thượng ra Ngự hoa viên, Hoàng thượng không khỏi lắc đầu: "Đám hoàng tử của trẫm rất khó dạy, từng phế đi bao nhiêu Thái phó, trẫm thực đau đầu! Trẫm đã biết trong trà nhất định có vấn đề.".

Jisoo lại nhanh chóng quỳ xuống: "Vừa rồi vi thần làm chút kĩ xảo, suýt nữa khiến Bệ hạ uống chén trà kia, mong Bệ hạ thứ tội!".

"Ngươi không chỉ không có tội, ngược lại nên trọng thưởng mới đúng. Trẫm nghe báo từ lúc ngươi tiền nhiệm tới nay, bọn chúng mỗi ngày đều nghĩ ra phương pháp chỉnh ngươi, đều bị ngươi hoàn trở về. Trẫm vốn sớm muốn tìm người có thể trị được chúng, cho chúng ăn chút đau khổ càng tốt, thu liễm tâm tính bốc đồng.". Hoàng thượng thở dài.

Phía sau một tiểu thái giám chạy lại: "Bệ hạ, Lee Thừa Tướng cầu kiến, hiện đang đợi ở Ngự thư phòng.".

"Gấp gáp như vậy?". Hoàng thượng hơi mất hứng. "Trẫm hôm nay định muốn cùng Jisoo trò chuyện không ngờ lại còn chuyện phải xử lí.".

Jisoo hiểu chuyện lập tức ôm quyền: "Bệ hạ bận rộn chính sự. Vi thần ở đây ngắm cảnh là được.".

Tiễn Hoàng thượng đi rồi, Jisoo lẻ loi đứng ở Ngự hoa viên, mù đường như cô tự hỏi nên đi phương hướng nào thì thấy một nữ tử đưa lưng về phía mình, bên cạnh có tì nữ đang luyên thuyên: "Công chúa, nghe nói trong số vật phẩm lần này phiên bang cống nạp chứa vô số loại cá mà Joseon ta không tồn tại đâu, xem chừng Ngự hoa viên sắp có nhiều loại cá ngắm rất đẹp.". 

"Cá ngắm tuy rất đẹp nhưng lại bị giam cầm tại hồ này.". Nghe thanh âm nàng liền biết là Ngũ công chúa.

Cung nữ trả lời: "Đúng vậy, cá xa xứ, từ Phiên Kì quốc đến Joseon, cả đời cũng khó gặp thân nhân...". Có lẽ là liên tưởng chính mình, cung nữ không khỏi có chút thất lạc.

"Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc!".

Nghe tiếng Jisoo, Joohyun lập tức quay xung quanh tìm kiếm chủ nhân thanh âm, trên mặt như trước vẫn là biểu tình điềm tĩnh cùng nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng.

Jisoo vẫy tay: "Ngũ công chúa, lại trùng hợp rồi.".

Cung nữ kia thắc mắc: "Công chúa, Phò mã vừa nói cái gì mà 'ngư', cái gì mà 'tử' nha?". 

Joohyun cười giảng giải: "Bát Phò mã là nói, ngươi không phải cá, như thế nào hiểu được lạc thú của cá.".

Tiểu cung nữ nghe nàng nói, gương mặt liền lộ vẻ buồn bã: "Cả đời bị nhốt ở một chỗ, nhất định sẽ rất thống khổ nha.".

Jisoo vuốt vuốt cằm, cười: "Trí nhớ của cá vô cùng ngắn ngủi, chỉ có năm giây, một cái chớp mắt cũng hoàn toàn trở thành thế giới mới. Không hề liên quan quá khứ hồi ức, làm sao sẽ thống khổ đây?".

"Ta quả thật là lần đầu tiên nghe được những thứ này.". Juhyun dịu dàng mỉm cười. "Vẫn là Bát Phò mã học cao hiểu rộng.".

Jisoo được nàng khen ngợi không khỏi ngượng ngùng: "Ngũ Công chúa quá khen rồi. Ta chỉ là nghe người ta nói qua nên thuật lại mà thôi... Chỉ là không biết Công chúa có thể giúp ta tìm lối ra hay không?".

Ngũ Công chúa đã quen với việc cô vốn không giỏi phương hướng, chỉ chỉ tay: "Từ con đường đá phía trước, rẽ qua bên phải là rời Ngự hoa viên. Tiếp tục rẽ phải thêm một lần, lộ khẩu thứ hai rẽ trái, đi ngang Thái Hoa điện liền thấy cửa ra.".

"Lần nào lạc đường cũng đều nhờ Công chúa giúp đỡ thật không biết phải cảm tạ thế nào cho phải. À mà...". Cô lấy ra chiếc khăn tay bên trong vạt áo. "Đa tạ lần trước Công chúa đã cho ta mượn khăn tay, ta đã cho người giặt sạch, xin trả lại cho người.".

Juhyun đưa tay nhận lấy khăn tay: "Bát Phò mã khách sáo rồi.".

"Thời gian không còn sớm, vi thần xin phép cáo lui.". Cô nói.

"Bát Phò mã đi thong thả.". Ngũ công chúa nhìn bóng dáng cô, thì thầm: "Không liên quan hồi ức sẽ không thống khổ sao...?".

"Công chúa, ngươi vừa nói cái gì?". tiểu cung nữ tò mò hỏi.

Ngũ công chúa thản nhiên cười khổ: "Không có gì, ta mệt mỏi, chúng ta trở về thôi.".

Hết chương 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net