Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Jennie tiến vào thư phòng, tiện đà xem cuốn sách để trên bàn thì nhìn thấy Jisoo đang đứng cạnh bàn gỗ để xem sách: "Phò mã có hứng thú về Xiêm Quốc?".

Jisoo nghe giọng nàng thì hơi ngẩng đầu lên nhìn: "Công chúa có nhớ mấy hôm trước ta kể về việc cứu một thương nhân. Hôm nay người đó đã tỉnh lại, sau đó nói rằng mình là người Xiêm quốc. Bề ngoài hắn không khác dân Joseon bao nhiêu, tóc tai mặt mũi quần áo, phụ thân ta liếc mắc một cái liền nhận ra hắn không phải người Joseon. Không hổ là kiến thức rộng rãi!".

Cô cảm khái mà khen ngợi Kim Myong một câu. Chuyện Lisa là nữ nhân Jisoo vẫn chưa nói cho Jennie biết. Cô nghĩ rằng Lisa hẳn phải có một lý do gì đó mới cải nam trang, hơn nữa còn là mộ người ngoại quốc. Jennie tính cách đa nghi, nếu để nàng ấy biết được một thương nhân ngoại quốc cải trang xuất hiện trong thành nhất định sẽ muốn làm rõ.

Lisa chỉ vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu ớt. Vẫn là nên đợi cô quan sát thêm một thời gian nữa rồi quyết định xem nên làm gì. Dù sao Kim Myong cũng là một Đại tướng quân lão luyện, Lisa ở Kim gia, dưới sự trông coi của Lão tướng quân cũng sẽ không thể làm gì cả.

"Người nọ vẫn ở quý phủ Kim đại nhân?". Nàng vô thức vuốt ve phần gáy của quyển sách, hỏi.

Jisoo thành thật gật đầu: "Phải, phụ thân ta bảo hắn nghỉ thêm mấy ngày.".

Jennie ngưng đọng nhìn cô một lát, cuối cùng nở một nụ cười khó hiểu: "Họ Manoban là đệ nhất thế gia vọng tộc, phỏng chừng phò mã đã giúp một nhân vật lớn của Xiêm quốc rồi.". 

"Đệ nhất thế gia vọng tộc? Nhìn hắn ăn vận cũng không đến nỗi giàu có, cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân bình thường.". Jisoo không hiểu rõ nụ cười kia của nàng có ý tứ gì. Cô cùng lắm chỉ là cứu được một người ngoại quốc, làm sao lại cứu ngay một người ngoại quốc có gia thế rồi? Nhưng Jennie lại không phải là một người không có hiểu biết, nếu nàng ấy đã nói vậy, chắc hẳn cũng phải đúng đến bảy tám phần. "Công chúa hiểu rõ về dòng họ Manoban sao?". 

"Không hẳn là hiểu. Nhưng đa số là hoàng thân quốc thích. Đương kim hoàng thất Xiêm quốc chính là dòng họ Manoban". Nàng lạnh giọng: "Nếu hắn chỉ là phú hào thương nhân thì tốt.".

Jisoo nghe nàng nói đến đây thì hơi suy tư. Nếu quả thật vị nữ tử kia xuất thân hoàng thất, cô càng phải để mắt đến nhiều hơn.

-------

Nửa tháng sau.

Lisa ở kinh thành cùng Jisoo không ngờ lại thập phần hợp ý. Một người muốn thăm thú đó đây, một người hiếu kỳ về Xiêm quốc, giống như bèo nước gặp nhau, Jisoo cơ hồ mỗi ngày đều chạy đến quý phủ của Kim Myong.

"Thì ra Xiêm quốc các ngươi chính là 'Đại mạc cô yên trực, trưởng hà lạc nhật viên" trong truyền thuyết. Địa phương có ý cảnh như vậy, ta nhất định phải một lần đến nhìn xem.". Jisoo ngồi trong đình viên, hứng thú trong đáy mắt vẫn chưa giảm xuống khi nghe Lisa kể về Xiêm quốc.

"Ta thấy câu thơ của ngươi mới là có ý cảnh. 'Đại mạc cô yên trực, trưởng hà lạc nhật viên...'. Tuy ta không phải người Joseon nhưng đối với văn hoá cũng hiểu biết một chút. Ta tài sơ học thiển, chưa từng nghe qua. Câu thơ này vừa rồi hình dung gia hương ta không thể chuẩn xác hơn đây.". Lisa sau một khoảng thời gian tịnh dưỡng thân thế đã tốt lên, hiện tại đã có thể cùng Jisoo ra bên ngoài ngồi hóng gió nói chuyện. Cô cũng giống như Jisoo, đối với mọi thứ ở Joseon đều tò mò, đặc biệt sau một khoảng thời gian dài bị thương chỉ ở trong phòng thì được ra bên ngoài giống như một ân xá cho cô.

Jisoo cười vui vẻ: "Chỉ thuận miệng cảm thán thôi. Nếu ta đến chơi Xiêm quốc, ngươi đừng quên mời ta uống rượu.". 

"Thuật miệng cảm thán mà sinh động thế, ta còn tưởng ngươi đã nghiệm qua cảnh sắc. Jisoo, ta thấy văn chương của ngươi xứng đáng so sánh với đại văn hào. Người Xiêm quốc chúng ta rất hiếu khách, ngươi không cần lo lắng, chắc chắn chúng ta sẽ uống một trận thống khoái!".

"Hay lắm! Vậy thì tạm thời ở đây chỉ có trà, chúng ta tạm dùng trà thay rượu vậy.". Cô nói xong liền rót đầy hai chung trà, đưa cho Lisa một chung.

"Ta nghe nói người Joseon vốn hào sảng, gặp được ngươi mới thấy quả thật đúng như vậy. Lấy trà thay rượu, để Lisa kính đại ca một ly.". Lisa nhận lấy chung trà Jisoo đưa đến, sảng khoái ngước đầu uống cạn.

"Ngươi gọi ta...đại ca?". Jisoo ngạc nhiên hỏi.

Lisa đặt chung trà rỗng xuống bàn, gật đầu: "Ngươi lớn hơn ta hai tuổi, ta gọi ngươi đại ca có gì bất thường sao? Hơn nữa ngươi là nam nhi.".Ngừng lại một chút, mặt Lisa bỗng gian manh "Hay là ngươi cũng giống ta...là nữ cải nam trang?".

Jisoo nuốt khan, cười cười nói: "Ăn nói nhảm nhí, ta rõ ràng là nam nhi. Ta không giống ngươi.".

"Ta chỉ đùa thôi.". Lisa xua xua tay. "Nhưng mà nhìn ngươi quả thật rất giống nữ nhân.".

"Ta với ngươi vừa gặp cứ như cố nhân, trời định duyên chẳng ai tránh được, không bằng chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi!". Jisoo chuyển chủ đề:

"Chỉ có người xa lạ mới làm cái trò kết nghĩa giả dối.". Lisa bĩu môi. "Lúc nãy không phải chúng ta vừa cùng nhau cạn chén rồi sao, hơn nữa ta cũng đã gọi ngươi một tiếng 'Đại ca', xem như đã thành huynh đệ rồi.".

Cô nhìn dáng vẻ thẳng thắn của Lisa cũng có chút cảm động, cô xuyên không đến nơi này cũng đã khá lâu, trước thì có phụ thân là Kim Myong, sau lại kết được tiểu muội là Lisa, không hiểu sao lại có cảm giác vui vẻ.

Jennie đến quý phủ Kim Myong đã lâu, ngồi chờ mãi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Jisoo nên được quản gia Han dẫn đường đi đến viện của Jisoo, vừa đi đến hành lang dẫn ngang đình viên thì nghe được đoạn đối thoại của hai người, không khỏi nhíu mày. Cùng lúc đó Jisoo đưa mắt nhìn sang, ngạc nhiên: "Công chúa vì sao lại xuất hiện ở đây?".

Nàng dừng bước, đưa mắt nhìn cô lại nhìn người nam tử gầy gò ngồi đối diện Jisoo: "Chỉ là đã lâu không đến phủ Đại tướng quân bái phỏng, hôm nay rảnh rỗi nên đến đây một chuyến. Vị đây chính là người mà Phò mã đã nhắc đến sao?".

"Đúng vậy. Đây chính là Lalisa Manoban, vị thương nhân mà ta đã nhắc đến với công chúa.". Cô đứng lên, vỗ vai Lisa giới thiệu. Xong lại chỉ về phía Jennie. "Giới thiệu với ngươi, đây là Bát Công chúa của Joseon, cũng là thê tử của ta.".

"Thê tử? Đại ca ngươi có thê tử rồi sao?". Lisa kinh ngạc nhìn cô, nhưng khi cảm thấy ánh nhìn lạnh lẽo của Jennie mới nhận ra bản thân thất lễ. Vội vàng đứng lên: "Nguyên lai đại tẩu, đệ đệ xin được tham kiến.". Lisa nhìn Jennie, mỉm cười hành lễ.

"Nếu đã là huynh đệ với phò mã nhà ta thì không cần khách khí.". Nàng tuy ánh mắt vẫn luôn có lãnh khí nhưng trên mặt không tỏ ra chút cảm xúc gì. "Bổn Công chúa chỉ là đến nhìn qua một chút, không làm phiền hai người trò chuyện nữa.".

"Công chúa khoan đi đã.". Jisoo gọi nàng. 

"Phò mã vẫn còn gì muốn nói sao?".

"Chuyện là hôm nay ta muốn dẫn tiểu huynh đệ này đi thăm thú kinh thành, chắc sẽ hồi phủ trễ. Công chúa sẽ không để ý chứ?". Cô hỏi, dù sao vẫn là hỏi ý nàng ấy trước. Lỡ như cô với Lisa có gây chuyện gì cũng sẽ không đến mức bị xử tử tại chỗ.

Jennie im lặng nhìn cô. Kim Jisoo tự lúc nào lại hỏi ý kiến của nàng vậy? Dù quả thật muốn làm khó dễ cô nhưng nể tình có Lisa ở đây, nàng đành giữ cho cô chút mặt mũi: "Phò mã cứ tự nhiên.". Nói xong liền theo Han quản gia đổi hướng rời đi.

Jisoo nhìn nàng vội đến lại vội đi, khóe môi ẩn chứa ý cười. Làm sao cô không biết được vị tiểu Công chúa này đến đây để xem xét thử Lisa chứ. Vậy mà còn lấy cớ đến bái phỏng lão phụ thân nhà cô, đợi Kim Myong trở về nghe được chắc cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Thu hồi suy nghĩ, cô nhìn nhìn Lisa, cười gian xảo: "Đừng có đứng ngớ người ra đó nữa. Dù sao hôm nay rảnh rỗi, đại ca dẫn ngươi đi một nơi vui đùa rất tốt.".

"Nơi vui đùa rất tốt?".

"Đi thanh lâu... ta sẽ dẫn ngươi đến thanh lâu lớn nhất trong kinh thành.".

Lisa há hốc miệng: "Thanh...lâu!?. Này đại ca, thê tử của huynh vừa rời đi không lâu mà bây giờ huynh lại muốn đi Thanh lâu? Hành vi này rất là không đúng đắn.".

"Tiểu muội muội yên tâm, ta sẽ không để huynh đệ nào chạm vào người ngươi đâu...Hay là ngươi sợ bị nữ nhân sờ soạt?". Nhìn dáng vẻ đứng đắn của Lisa, Jisoo phì cười. "Chúng ta chỉ là đơn thuần đi đến đó thưởng rượu thôi, hơn nữa còn đang là ban ngày ban mặc, ai lại đi làm mấy chuyện như vậy chứ.".

Lisa gương mặt đầy cảnh giác lẫn nghi ngờ: "Thật vậy sao? Nhìn vị Công chúa nhà huynh cảm giác rất không đơn giản. Huynh không sợ nàng ấy nếu biết sẽ băm thây huynh ra à?".

"Quả thật Công chúa nhà ta tính khí không tốt nhưng cũng không đến mức băm thây người khác đâu.". Nói xong cô kéo tay áo Lisa. "Đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi.".

...

Thanh lâu.

Khi cả hai người vừa đặt chân đến cửa đã nhìn thấy một vị Tú bà ăn vận sặc sở vội trái vội phải nghênh đón: "Hai vị đại gia từ nơi nào đến, đúng là thân thể bất phàm. Mau mau vào đi.". Bà ta nhìn hai vị khách quan vận cẩm y sang trọng, trên người toàn là trang sức quý giá nên cười luôn miệng, lôi kéo hai người các cô.

Jisoo một bên muốn tránh khỏi nanh vuốt của bà ta, một bên giả vờ cười vô lại học bộ dáng trên TV, móc ra một thỏi bạc lớn: "Chuẩn bị một phòng thượng đẳng. Đem tất cả cô nương xinh đẹp đều gọi tới cho ta!". 

"Vị thiếu gia này thiệt hào phóng, phòng thượng đẳng, cô nương xinh đẹp, lập tức có ngay!". Cầm lấy tiền, đôi mắt vị Tú bà lóe sáng lên, trông chẳng khác nào con cáo già lưu manh. Bà ta phất tay kêu gọi thêm mấy vị nữ tử nữa đến dẫn hai người lên lầu.

Hai người đi theo chỉ dẫn mà lên lầu hai, Lisa đến khi yên vị trong căn phòng lớn mới nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, huynh trước đây đã từng đi đến địa phương này sao? Dáng vẻ thành thục đến vậy. Đại tẩu có biết hay không?".

"Ta diễn có hay không?". Cô đắc ý cười cười: "Đây là lần đầu ta đi đến Thanh lâu đó, chẳng qua chỉ là ra vẻ một chút mà thôi.".

Chốc lát sau tú bà mang theo mười mấy cô nương vào phòng, âm thanh the thé của bà ta vang vọng: "Các ngươi hãy hầu hạ hai vị thiếu gia thật tốt có biết chưa. Nhị vị hảo hảo thưởng thức, ta sẽ không quấy rầy.".

Đám nữ tử cúi đầu vâng dạ một tiếng, đợi Tú bà đóng cửa phòng đi khỏi liền lập tức vây quanh hai người, thay nhau rót rượu: "Hai vị quan gia đúng là phong thái bất phàm. Hãy để cho thiếp xướng một khúc đàn cho hai ngài thưởng thức.".

Nàng ta không đợi cho Jisoo trả lời đã nhanh chóng mang đàn ra bắt đầu xướng nhạc. Những vị nữ tử kia giống như con rắn không xương quấn lên người hai cô, một bên rót rượu, một bên đút thức ăn.

Tuy rằng nữ tử kia xướng thực không ổn, nhưng Jisoo vẫn liên tục vỗ tay: "Xướng rất hay, rất hay!". Rồi thưởng cho nàng kia một tờ ngân phiếu.

"Thiếu ra tay thật thoải mái!". Nàng ta lập tức nhận lấy, nhét vào bên trong áo.

Trông thấy tỷ muội của mình được thưởng hậu hĩnh, đám nữ tử liền bỏ rơi Lisa, bắt đầu tụm lại lấy lòng cô. "Thiếu gia ta kính ngươi.".

"Công tử ta mời ngươi uống một ly.".

Jisoo nào chịu được mùi son phấn nồng đậm trên người nhóm nữ tử, vả lại đại ngực của bọn họ nhanh ép cô không thở nổi, bèn nói lớn: "Vị thiếu kia còn cao tay hơn ta, trong nhà hắn núi vàng núi bạc không đếm xuể! Các ngươi ai chịu khó khiến hắn cao hứng có khả năng đem kiệu rước tất cả về làm vợ!".

Lisa nghe xong thì trợn mắt trân trối nhìn cô, mặt bỗng xanh mét.

-----

Hai người uống nhiều đến mức đầu óc choáng váng, nghiêng nghiêng ngã ngã đi xuống lầu. Lisa bước ra khỏi căn phòng kia mới thở phào nhẹ nhõm: "Đại ca huynh thật quá đáng, làm sao đẩy hết mấy vị nữ tử kia qua bên ta thế!? Ta dẫu sao cũng là... huynh quả thật định ức chết ta à?".

Jisoo một bên dịnh vào thành cầu thang, một bên cười cợt Lisa: "Ai bảo bọn họ đầy đặn? Ta sợ bị ép chết đây. Không hiểu nhóm đại gia có tiền nghĩ gì mà đem cả đống ngân phiếu đổ vào chuyện này, ở nhà chung sống hoà thuận với thê tử không sướng hơn sao?".

Lisa bật cười: "Không phải người khởi xướng ra chuyện đi Thanh lâu là huynh sao? Bây giờ không còn muốn uống rượu cảm thụ không khí nữa à?".

"Rồi rồi, ngươi đừng có đá đểu mỉa mai ta.". Hai người đang nói chuyện bỗng nghe dưới lầu một trận ồn ào, tiếng tú bà vang lên: "Jang thiếu gia, Gayoung cô nương của chúng ta chỉ bán nghệ không bán thân.".

Hai người nhìn xuống, thấy tên nam tử béo ục ịch kéo một nữ nhân mang khăn che mặt đang cầm đàn tì bà.Nàng kia biểu tình gợn sóng không sợ hãi: "Tiểu nữ bán nghệ không bán thân, không thể phụng bồi, mong thiếu gia thứ lỗi.".

"Ta mặc kệ! Lão tử có rất nhiều tiền! Toàn kinh thành, là người lão tử thích, không ai có thể vuột khỏi tầm tay của ta! Ngươi cứ khai giá đi!". Jang thiếu gia mặt đầy thịt mỡ, bụng thoạt nhìn giống phụ nữ mang thai sáu bảy tháng, nhất quyết không buông tay.

"Kẻ này cũng quá phận rồi! Đại ca, ngươi muốn giáo huấn hắn không?". Lisa đứng phía trên nhìn xuống, gương mặt vốn vì say đã đỏ ửng, lúc này lại hừng hực tức giận.

Ngược lại với thái độ của Lisa, Jisoo chỉ khoát tay: "Chốn Thanh lâu vốn dĩ nhiều chuyện hỗn tạp, chúng ta cứ xem như không thấy đi. Cũng trễ rồi, mau về thôi.".Jisoo và Lisa lắc lắc xuống thang, lại tiếp tục nghe thanh âm của vị cô nương kia không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Mong vị thiếu gia đây hãy tự trọng.".

Jang thiếu gia tức giận quát: "Con điếm này! Ngươi mở to mắt ra mà xem lão tử là ai. Lão tử để mắt đến ngươi, ngươi dám bày đặt thanh cao với ta, nực cười! Một tiện nhân xuất thân thanh lâu, còn theo nguyên tắc cái gì! Hôm nay ngươi không theo bản thiếu gia, ta liền một phen hỏa thiêu Thanh lâu này!". Mắng xong hắn mạnh mẽ gỡ khăn che mặt của Gayoung cô nương. Nữ nhân tên Gayoung vội đưa tay ngăn lại nhưng không kịp, màn che mặt lập tức rơi xuống, đúng lúc Jisoo vô tình liếc mắt nhìn sang, sửng sốt, nàng ấy không phải là Chaeyoung sao?

Còn Lisa từ lúc nào đã đứng bất động tại chỗ.

"Chaeyoung, là nàng sao?".

Hai người các cô đồng thời cùng gọi lên một cái tên. 

Lisa siết chặt nắm đấm. Nhìn sang Jisoo.

"Soo, chúng ta phải giúp cô ấy.". Nói xong không đợi Jisoo đáp lời đã lập tức phóng khỏi hai bật thang, chạy về phía Jang thiếu gia.

Jisoo phản ứng chậm hơn Lisa nửa nhịp, đợi khi Lisa nhào xuống túm lấy tên thiếu gia ngông cuồng kia trong tiếng la hét của mọi người thì cô mới hoàn hồn mà vội lao đến giúp. Jisoo kéo cái tay mập mạp của tên Jang công tử đang cầm chặt tay cô gái kia: "Vị tiểu thư vừa nói chẳng lẽ ngươi không hiểu? Nhìn ngươi đầu não đều to, chẳng lẽ không hiểu tiếng người?".

"Đám tiểu tử thúi các ngươi từ đâu đến, dám rảnh rỗi xía mũi quản chuyện của ta! Ta thấy ngươi đúng là lỗ mãng không muốn sống nữa! Ta muốn ngủ cùng nàng ta một đêm, các ngươi có thể cản ta sao?".

Lisa ánh mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm lấy cổ áo của hắn ngày càng siết chặt, nhìn chằm chằm đối phương, gằn từng tiếng: "Thế đừng trách ta không khách sáo!".

"Hừ! Ngươi thử động thủ xem! Ngươi biết ta là ai không? Cha ta là Hình bộ Thượng thư Jang Dong!".

"Ta mặc kệ cha ngươi là ai, giờ có là Quốc Sư đi nữa ta cũng mặc kệ! Người ta đánh chính là ngươi!". Cô mắng xong vung một quyền lên mặt người nọ. Tên thiếu gia theo cú đấm của Lisa mà ngã nhào xuống đất, lực đánh của cô không nhẹ, máu mũi của hắn bắt đầu chảy ra.

Đám người xung quanh sợ hãi mà lùi về phía sau, chừa cà một khoảng trống cho bốn người ở giữa.

"Giỏi lắm! Ngươi dám đánh ta!". Tên Jang thiếu gia quẹt lấy máu từ trên mũi, tức giận gào lên nhào về phía hai cô, quay đầu ra lệnh thủ hạ phía sau: "Các ngươi lên hết cho ta!".

Jisoo thân thủ không biết vì sao trở nên nhanh nhẹn, đạp một phát vào chân của hắn ta, làm cho hắn lại lần nữa ngã nhào ra đất. "Công phu của ta không được tốt, giao cho ngươi xử lí.". 

"Được! Để ta băm nát con heo này!". Lisa cười gật đầu, các đốt ngón tay cô xiết chặt kêu răng rắc. "Mặc kệ người ngươi chọc ghẹo là Gayoung hay là Chaeyoung, Lalisa này hôm nay phải đánh chết tên vô lại như ngươi.".

Mấy thủ hạ của tên Jang cũng xông lên bảo vệ chủ, tuy vài tên có võ công, nhưng vẫn không đáng so sánh với Lisa, chỉ trong vòng vài phút cô đã đem tất cả giải quyết. Lúc mọi người đổ dồn ánh mắt về bên này, liền thấy Jisoo ngồi xổm bên cạnh tên Jang, một tay đè lấy gáy hắn, không cho hắn ngồi dậy: "Đời này của ta ghét nhất chính là đám người cậy thế cậy quyền ức hiếp kẻ yếu. Ngươi nói ngươi là con của ai cơ? Có giỏi thì gọi phụ thân của ngươi đến gặp ta này. Để cho phụ thân của ngươi xem đã sinh ra thằng con bất tài vô dụng chỉ giỏi bắt nạt người khác như thế nào.".

Tên Jang bị cô nói đến mức cả mặt xanh tím một mảnh, thanh âm nức nở hô lên: "Ngươi thật không sợ chết! Có gan hãy khai tên đi! Ta thề sẽ đốt nhà ngươi, lột da của ngươi, hành hạ ngươi khiến ngươi phải van xin!".

Lisa một cước đá hắn ra ngoài: "Đường đường nhi tử Hình bộ Thượng thư, dựa dẫm cha mình ức hiếp người khác! Đáng khinh!".

Dân chúng lui tới chợt thấy có quả cầu thịt đột ngột từ cửa sổ Thanh lâu hung hăng ngã dưới đất, sau đó hai công tử tuấn tú xuất hiện đánh hội đồng Jang thiếu của Hình Bộ Thượng Thư. Tên Jang mặt mũi bầm dập mơ hồ không rõ.

"Mau giải thích nhận lỗi với vị cô nương kia!". Jisoo nắm cổ áo hắn lôi trở về Thanh lâu.

"Cái gì? Bảo ta giải thích với một nữ nhân...với một nữ tử thanh lâu?". Hắn thở phì phò tức giận.

"Nữ nhân thì sao? Mẫu thân ngươi không phải nữ nhân à? Nữ tử thanh lâu thì sao? Ta nói thẳng cho ngươi, ngươi ngay cả nữ tử thanh lâu còn không xứng! Bây giờ chịu nhận lỗi hay không? Hả!?". Lisa hét lớn.

Đầu heo bị dọa đành quỳ xuống bên chân nữ tử tên Gayoung kia: "Ta biết sai rồi, mong Gayoung tiểu thư tha mạng!".

Nàng đơn giản liếc mắt, thản nhiên nói: "Không cần cầu tha thứ với ta, mạng của ngươi không do ta nắm giữ.".

Lisa phủi tay, quát: "Còn không nhanh biến!". Tên Jang được tha lập tức sợ hãi cong chân lảo đảo bò chạy khỏi Thanh lâu.

Đợi đến khi mọi chuyện dần lắng xuống, đám người bu lại hóng chuyện dần tản đi. Gayoung mang một khay có ba chén rượu đi đến nơi Lisa và Jisoo đang ngồi.

"Đa tạ nhị vị thiếu gia giải vây. Bôi rượu này kính nhị vị thiếu gia.".

"Là việc nên làm, tiểu thư không nên khách khí.". Jisoo tựa lưng vào thành bàn, thở gấp.

"Ngày khác thiếu gia ghé Thanh lâu, ta chắc chắn vì thiếu gia tự mình đàn một khúc, lấy đó trả ơn.". Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của hai cô, nàng ta cũng không muốn tiếp tục làm phiền, chỉ nói.

Jisoo vui vẻ lăng lăng nhìn: "Nhất định, nhất định!". Còn Lisa thì đứng ngẩn người một lúc, im lặng không nói gì.

Đề cập đến Jang mập mạp thường xuyên leo lên đầu dân chúng, hôm nay thấy hắn bị trừng trị, không ai là không vui mừng. Một vị đại thẩm bán đồ ăn nói: "Hai vị thiếu gia cẩn thận gặp đại hoạ. Các ngươi đánh con của Hình bộ Thượng thư, hắn khẳng định sẽ trả thù. Ta khuyên hai vị mau thu thập đồ đạc, rời đi kinh thành mới qua kiếp nạn.".

"Người như hắn không giáo huấn không được.". Jisoo lắc đầu cười.

Chợt có lão bá cất tiếng: "Ta nhận ra ngài, ngài là đại thiếu gia quý phủ Kim Tướng Quân, là phò mã của Bát công chúa!".

Những người xung quanh nghe lão bá nói, lập tức mở to mắt nhìn: "Đúng thật là Bát Phò mã, ngày Thành hôn ta còn cùng mấy vị huynh đệ kéo đến xem.".

"Phò mã gia không cùng quan lại khác bao che cho nhau, đây mới là quan phụ mẫu dân chúng kính trọng!".

"Kim Tướng Quân luôn thanh chính liêm minh, hiện tại phò mã cương trực công tâm, quả thật hổ phụ sinh hổ tử!".

"Hai vị anh hùng đã giúp chúng ta thỏa lòng mong đợi!".

Đám người liên tiếp thay nhau trầm trồ khen ngợi, cũng quên mất việc tại sao một vị Phò mã lại xuất hiện chốn Thanh lâu ong bướm này.

"Mọi người quá khen, nhờ công phu của tên nhóc này, bằng không không thể xử lí tên đầu heo một cách thảm trọng.". Jisoo không dám nhận mấy lời khen kia, quay sang vỗ vỗ vai Lisa.

Đại thúc phường rượu bên cạnh đem ra thật nhiều chum vò: "Các vị láng giềng tuỳ tiện uống, chầu này ta mời, đáp tạ bọn họ thay chúng ta xuất khẩu ác khí!".

Hết chương 15.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net